Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 927: Tâm sự với cực Thủ tướng




Vừa mới từ chức, Chủ tịch Lý liền dọn ra Trung Nam Hải, sau khi về hưu, ông liền ở ẩn trong nhà, khiêm tốn dị thường, phần lớn thời gian đều đọc sách ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách, rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng.



Mặc dù như thế, vẫn có nhiều người đến thăm, nhưng Chủ tịch Lý rất ít gặp gỡ những người này. Nghe Trương Nhất Phàm đến thăm, ông liền cười ha hả cho hắn vào.



Trương Nhất Phàm gặp Chủ tịch Lý ở trong một cưn phòng nhỏ. Ông thoạt nhìn cũng không có khác xa so với lần gặp trước, hai mắt có thần, tinh thần quắc thước, trái lại không còn nghiêm túc nữa mà thay vào đó là ung dung và bình tĩnh.



Vừa qua khỏi cuộc tổng bầu cử, mặc dù cổng và sân vẫn uy nghiêm, nhưng trong nhà có vẻ u tĩnh dị thường, cây cảnh trong sân tươi mát, rực rỡ.



Tháng ba ở Bắc Kinh trời vẫn lanh lạnh, Chủ tịch Lý đứng trong nhà ngắm cây cảnh hoa lá.



Cảnh tượng này, khiến sắc mặt Trương Nhất Phàm có chút thay đổi, không biết vì sao, thế nhưng trong lòng hắn tự nhiên lại có áp lực. Đường đường là một người oai phong, dưới một người, trên vạn người, thật sự sau này muốn làm bạn với cây cảnh sao?



Trương Nhất Phàm đi qua, kêu một tiếng:

- Thủ tướng.



Chủ tịch Lý cười ha hả nói:

- Cậu nói sai rồi! Hiện tại tôi là một người dân bình thường.



Trương Nhất Phàm nói:

- Ở trong lòng cháu, Chủ tịch vĩnh viễn vẫn là Chủ tịch Lý kính yêu, thiết diện vô tư, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.



Chủ tịch Lý cũng không nói giằng co với hắn, hơn nữa đứng thẳng dậy, nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Cậu đến đây tìm tôi có việc gì?



Trương Nhất Phàm nói:

- Thỉnh cầu dạy bảo!



Chủ tịch Lý nói:

- Không có gì chỉ dạy, hiện tại cậu đường đường là một Giám đốc sở, lần này điều đi, hẳn là có thể tiến thêm một bước? Cứ thế mà làm!



Trương Nhất Phàm nói:

- Chính là nguyên nhân này, cháu mới đến nhà xin Chủ tịch chỉ dạy.





Chủ tịch Lý mỉm cười:

- Dạy và không dạy, chung quy vẫn là ở trong lòng.



Trương Nhất Phàm nói:

- Có đôi lúc con người luôn mơ hồ! Người xưa còn lấy gương mà nhìn, lấy mọi người làm gương, lấy lịch sử là gương.



Chủ tịch Lý nhìn xa xa mà nói:

- Trước giờ ta vẫn thích câu châm ngôn này, tặng cho cậu.

Sau đó, ông thì thầm chậm rãi:


- Lại bất úy ngô nghiêm, nhi úy ngô liêm; dân bất phục ngô năng, nhi phục ngô công; công tắc dân bất cảm mạn, liêm tắc lại bất cảm khi. Công sinh minh, liêm sinh uy.



- Câu này câu châm ngôn lúc nhỏ tôi rất thích, vẫn khắc trong tâm khảm. Tài trí thông minh như cậu, không khó để lý giải. Nhớ kỹ chưa?



Trương Nhất Phàm thành khẩn nói:

- Đã nhớ kỹ, cảm ơn Thủ tướng nâng đỡ.



Chủ tịch Lý nói:

- Lần sau còn nghe xưng hô như vậy, tôi gọi người lấy gậy đánh cậu. Tuy nhiên, nếu cậu đã đến đây rồi, tôi nói với cậu hai câu này! Tôi là từ bỏ, cậu còn đường rất dài phải đi, người xưa thường nói, vua lo nỗi lo của dân, giang hồ lo nỗi lo của quân, có khi cũng không chắc toàn bộ đều đúng. Ít nhất, một câu sau nên sửa lại. Nhất là thế hệ các cậu, tư tưởng đều tiến bộ, nhìn bên ngoài thị trường quốc tế. Giống như muốn cải cách kinh tế cán bộ càng ứng với như thế. Và tạo lập quan hệ với quốc tế là một vấn đề rất quan trọng.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu:

- Cháu sẽ cố gắng!



Trước khi đến đây, hắn nghe nói, Chủ tịch Lý sau khi từ chức không nói chuyện công việc nữa, xem ra hôm nay đối với hắn có ngoại lệ. Nghĩ đến cố gắng trước kia của ông, lại nhìn ông ở hiện tại thanh nhàn, thanh nhã, không thể không khiến trong lòng Trương Nhất Phàm kính nể hơn nữa.



Chủ tịch Lý là một người chân chính, thật sự là buông xuống được.



Trương Nhất Phàm biết rằng, nếu là bình thường sẽ không nói câu này, hôm nay mấy câu nói đó rất quan trọng, ở trong lòng hắn mặc niệm mấy lần

- Lại bất úy ngô nghiêm, nhi úy ngô liêm; dân bất phục ngô năng, nhi phục ngô công; công tắc dân bất cảm mạn, liêm tắc lại bất cảm khi. Công sinh minh, liêm sinh uy.



Hắn nghĩ, muốn đem câu nói này, viết treo lên tường trong văn phòng.




Hoặc là treo ở trong thư phòng.



Vì thế, hắn nói ra thỉnh cầu nho nhỏ:

- Chủ tịch Lý, cho cháu một bức tranh chữ.



Chủ tịch Lý nhìn hắn mỉm cười:

- Trước kia chữ của tôi có lẽ cậu có thể cầm làm Thượng Phương bảo kiếm, nhưng hiện tại cậu cầm cũng chỉ có thể treo trong thư phòng tự mình xem.



Trương Nhất Phàm nói:

- Trước kia Chủ tịch Lý tặng tám chữ, cháu vẫn để ở trong thư phòng, mỗi lần nhìn đến mấy chữ này, cháu đều suy ngẫm một phen.



Chủ tịch Lý cũng từng nghe nói, cho tới bây giờ Trương Nhất Phàm cũng không có đem mấy chữ của ông ra khoe, lúc ấy ông cũng không kiềm được âm thầm khen ngợi, khen hắn không phải loại người được sủng mà kiêu ngạo.



Thời điểm khi đưa tám chữ đó, lúc đó con đường làm quan của Trương Nhất Phàm gập ghềnh, hắn liên tục bị thất bại, nhà họ Lý ở huyện Song Giang oanh oanh liệt liệt. Đến nỗi có rất nhiều người đoán, có người thậm chí còn hoài nghi hắn mượn cơ hội chèn ép đối thủ, loại bỏ đối lập.



Nhưng sau khi thẩm tra, Trương Nhất Phàm vẫn chưa như thế. Chính thời điểm đó Chủ tịch Lý đưa cho hắn tám phương châm, bày tỏ động viên. Nếu là người khác, sớm đem mấy chữ này trở thành Thượng Phương bảo kiếm, treo trong phòng làm việc thị uy, nhưng mà hắn không có làm như vậy, đây đúng là khiến Chủ tịch Lý yêu thích hắn.



Nếu Trương Nhất Phàm thực treo, cũng không phải không thể, nhưng làm cho trong lòng người ta cảm thấy đó là người được sủng mà kiêu ngạo, nhưng Trương Nhất Phàm làm việc, thường nằm ngoài dự đoán của mọi người, hắn không có mượn tên Thủ tướng, phô trương thanh thế của hắn.



Thoạt nhìn hôm nay Chủ tịch Lý hứng thú không tệ, nghe Trương Nhất Phàm đưa ra yêu cầu như vậy, không ngờ ông đồng ý.



Hai người tới thư phòng, mở ra tờ giấy dài, lập tức Trương Nhất Phàm mài mực, cung kính đứng ở bên cạnh. Chủ tịch Lý viết chữ vẫn mạnh mẽ vận dụng ngòi bút như bay, cứng cáp mà có lực. Trương Nhất Phàm nhìn thấy ông một bên vẫn thì thầm nhẹ nhàng, một bên vẻ mặt chuyên chú viết: “Lại bất úy ngô nghiêm, nhi úy ngô liêm; dân bất phục ngô năng, nhi phục ngô công; công tắc dân bất cảm mạn, liêm tắc lại bất cảm khi. Công sinh minh, liêm sinh uy”.



Có người nói, chữ viết của một người, thường phản ánh tính cách của người đó, ngòi bút của Chủ tịch Lý linh hoạt mà ngay thẳng, rõ ràng mà dứt khoát, rất có phong cách quý phái.



Chờ Chủ tịch Lý viết xong, trong mắt Trương Nhất Phàm lộ ra một tia sùng kính và hâm mộ, nói về chữ viết hay bản lĩnh, quả thực hắn đối với Chủ tịch Lý bội phục sát đất.



Hiện tại thế hệ trẻ, có thể tự viết chữ bằng bút máy đã là rất rất giỏi, nếu có thể viết được chữ bằng bút lông, quả thực là quý hiếm.



Trước kia Trương Nhất Phàm cũng đã luyện qua thư pháp, nhưng chữ của hắn so với Chủ tịch Lý kém xa vạn dặm.




Trước kia khi không có việc gì, ông cụ bên nhà cũng thích chơi chữ, trong nhà lưu rất nhiều phác thảo, hàng năm đều có rất nhiều. Trương Nhất Phàm xem ra, chữ viết ông cụ so với của Chủ tịch Lý cũng muốn thua kém một bậc.



Trương Nhất Phàm nói:

- Cảm ơn Chủ tịch Lý! Nhất Phàm nhất định ghi nhớ.



Chủ tịch Lý cầm con dấu, dùng sức ấn mạnh một cái. Ông nói:

- Đây là bức tự đầu tiên tôi viết sau khi từ chức, về sau cũng sẽ không viết cho người khác. Cô bé Lý Hồng kia vẫn muốn có một bức, tôi cũng không có cho nó.



Trương Nhất Phàm có chút vui sướng, hận không thể lập tức đem thư họa này ôm vào trong lòng.



Trước kia chính xác Lý Hồng có ý tưởng này, thậm chí không nghĩ trước đây Chủ tịch Lý viết cho Trương Nhất Phàm tám chữ phương châm. Sau lại, cô vẫn là ra tay. Đối với người có tâm trong sạch và ít ham muốn như Lý Hồng, nhưng đều muốn có được chữ viết của Chủ tịch Lý, nói như vậy có thể thấy được thư họa này có bao nhiêu quý báu.



Vui sướng rất nhiều, Trương Nhất Phàm nói:

- Thủ tướng có thể hay không, không bằng buổi tối cùng đi ăn một bữa cơm.



Chủ tịch Lý cười pha trò:

- Làm người không cần lòng tham không đáy, hôm nay ta đã phá lệ vì cậu, chuyện ăn cơm này cậu đừng mong nữa! Hôm nay ăn bữa cơm này của cậu, ngày mai phải đi ăn cơm với người khác, như vậy ăn đến ăn đi, ta chưa được an bình?



Trương Nhất Phàm ngượng ngùng mà mỉm cười:

- Vậy sau này người vẫn luôn ở chỗ này?



Chủ tịch Lý nói:

- Bất cứ việc gì đều không đủ, nên buông, sớm hay muộn đều phải buông. Sau khi về hưu ta không ở viện, có lẽ quay về tỉnh Hồ Nam, có lẽ đi Hải Nam, thậm chí đi Thượng Hải. Dù sao cũng không thường ở một chỗ, về sau cậu cũng không cần phải thường tìm ta.



Từ nhà Chủ tịch Lý ra, trong lòng Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, Thủ tướng vẫn am hiểu quản lý kinh tế, chủ trương trẻ hóa đất nước thông qua khoa học và giáo dục, con đường về sau, cần phải tham khảo kinh nghiệm của ông.



Bởi vì quan điểm của hai người giống nhau, theo con đường đã trải qua, chủ trương của hắn cũng không kém mấy, nếu không hắn sẽ không ở Vĩnh Lâm đầu tư lớn như vậy, muốn làm dự án xóa bỏ mù chữ ở khu này.



Dọc theo đường đi, Trương Nhất Phàm càng không ngừng lý giải bản thân, phân tích sự khác nhau giữa hắn và Thủ tướng, lúc trở lại Trương gia, tâm hắn bình tĩnh rất nhiều.