Cuối năm qua đi, xuân về trên khắp mọi nơi, trời đang vào xuân.
Một năm này, có cuộc tổng tuyển cử, liên quan đến huyết mạch của đất nước, dân chúng an khang. Cuối cùng người nào sẽ ngồi vào vị trí Tổng bí thư, rất nhiều người mỏi mắt chờ đợi.
Mà ở khắp nơi trên đất nước, tất cả mọi người đều cảm thấy bầu không khí có chút áp lực và khẩn trương. Tâm trạng của Trương Nhất Phàm cũng giống vậy. Tuy rằng, có một số việc sớm đã có kết luận, nhưng ở trong lòng mỗi người, hoặc nhiều hay ít đều có một chút bất an và căng thẳng.
Việc này đối với cán bộ cả nước mà nói, còn hơn lúc thi tuyển sinh vào đại học. Rõ ràng đã biết kết quả, nhưng chưa có công bố cuối cùng, ai cũng không dám khẳng định đáp án.
Có thể khiến cho những người này lo lắng như thế, cũng chỉ có thời gian này.
Trong tháng ba năm đó, cuộc họp Hội đồng nhân dân toàn quốc lần thứ X được tổ chức tại hội đường.
Lần này chương trình hội nghị là: căn cứ vào đề cử của Chủ tịch nước, quyết định Thủ tướng, quyết định Phó chủ tịch Ủy ban Quân sự Trung ương do Chủ tịch Ủy ban Quân sự đề cử, bầu cử Viện trưởng Tòa án Nhân dân tối cao, bầu cử Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao.
Cuộc họp Hội đồng nhân dân lần thứ X bầu cử và quyết định phương pháp bổ nhiệm, các vấn đề bầu cử, đại cử tri. Đối với người được đề cử, đại biểu có thể tán thành, phản đối, bỏ phiếu trắng. Phản đối, có thể đề cử người khác, bỏ phiếu trắng, không thể đề cử người khác.
Hơn mười một giờ, cuộc bỏ phiếu cuối cùng chấm dứt, nhân viên công tác đọc kết quả tuyển cử.
Nguyên tưởng rằng Chủ tịch Lý thắng trăm phần trăm trong cuộc tổng tuyển cử này, dỡ xuống trọng trách trên vai, thoải mái mà đi ra sau màn chính trị. Nghe được tin tức này, Trương Nhất Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Chủ tịch Lý từ chức!
Tin tức này truyền đến, cả nước chấn động, Chủ tịch Lý cuối cùng hoàn thành sứ mệnh của mình, từ chức mà về.
Trương Nhất Phàm đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn bên ngoài, trong lòng cảm thán không ngừng.
Chủ tịch Lý là đại ủy viên của Ủy ban Thường vụ Bộ Chính trị, đánh giá cao và rất tán thưởng Trương Nhất Phàm, ông ta từ chức, đem quan hệ hắn vất vả thiết lập phá hủy trong chốc lát.
Cùng lúc đó, hắn gọi điện thoại cho Lý Hồng, nào biết cô cũng đang chuẩn bị gọi cho hắn, hai người gọi cả buổi, trước sau đường dây đều bận. Trương Nhất Phàm nghĩ khẳng định Lý Hồng đang dàn xếp chuyện gì, vì thế hắn ném điện thoại di động, yên lặng chờ tin tức của cô.
Chủ tịch Lý từ chức, để lại bóng ma trong lòng Trương Nhất Phàm, cảm giác anh hùng lúc tuổi về già.
Hắn nghĩ đối với chuyện của hắn, cũng sẽ có biến đổi?
Không được! Hắn phải đi thăm dò ý tứ của Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ, bọn họ nhất trí quyết định sự việc, chẳng lẽ biết không được phép ám độ Trần Thương?
Đúng vào lúc này, Lý Hồng gọi tới, Trương Nhất Phàm cầm lấy di động:
- Chủ tịch Lý từ chức!
Những lời này, không hẹn mà hai người cùng nói ra, Lý Hồng hơi hơi sửng sốt, thầm nghĩ: không ngờ người này và mình tâm đầu ý hợp.
Trong khoảng thời gian này, hai người vẫn không có gặp mặt, có khi Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Lý Hồng, cô cũng chỉ đáp lại vài câu qua loa, tuyệt đối không đề cập chuyện tình cảm.
Tâm tư của người phụ nữ, đàn ông vĩnh viễn cũng không đoán ra, từ lần Lý Hồng cùng Trương Nhất Phàm ân ái, sau đó đột nhiên khôi phục lại hình ảnh lạnh lùng trước kia. Không ai biết suy nghĩ trong lòng của cô, cũng không có hiểu được ý nghĩ của cô.
Trong lòng Trương Nhất Phàm âm thầm suy nghĩ, ý tứ của cô là gì?
Trước đó còn có cảm giác bị vây trong tình yêu cuồng nhiệt, luôn ở trước mặt Trương Nhất Phàm bày ra bộ dáng yêu say đắm, lưu luyến không rời. Nhưng một khi hai người đột phá chướng ngại vật cuối cùng, ngược lại cô càng trở nên lãnh đạm, khiến Trương Nhất Phàm không hiểu được.
Chẳng lẽ cô muốn mình có một cơ hội nghĩ lại? Lý Hồng cần bình tĩnh, cô không thể để mình lạc vào tình cảm khó khăn này. Cô cảm thấy không ngờ khi mình lưu luyến Trương Nhất Phàm cô lập tức có chút quyết đoán.
Tình yêu cuồng nhiệt qua đi, bình tĩnh mà suy ngẫm lại, Lý Hồng cảm thấy cô và Trương Nhất Phàm chung quy không thể lâu dài, một khi đã như vậy, thì không thể ảo tưởng.
Đây đối với cô và Trương Nhất Phàm mà nói thì đây không phải là chuyện tốt.
Tâm tư, thái độ và tác phong quả quyết của Lý Hồng khiến cô luôn có biểu hiện không giống bình thường.
Sau khi hai người nói những lời này, không ngờ lại rất ăn ý mà trầm mặc, thật lâu sau, điện thoại vẫn duy trì trạng thái trò chuyện, hai người như trôi nổi ở vực thẳm rất sâu.
Lý Hồng và Trương Nhất Phàm giống nhau, thuộc loại tuổi trẻ kiêu ngạo, có thể cùng hắn có nhiều cán bộ nữ. Lý Hồng khác loại, là duy nhất, cho dù ở cả nước, cũng là có một không hai.
Bất kể cô có cấp bậc thân phận công chúa, nhưng cô vẫn như cũ khó có thể không nghĩ đến việc Chủ tịch Lý từ chức.
Đầu xuân, vẫn còn chút gió lạnh, Trương Nhất Phàm nhìn ngoài cửa sổ tràn đầy cảm xúc.
Lý Hồng nói:
- Ông ta từ chức cũng tốt, hơn bảy mươi tuổi, cũng nên nghỉ ngơi. An hưởng lúc tuổi già.
Trương Nhất Phàm đáp:
- Đây cũng không phải là tác phong của em! Lý Hồng. Tuy nhiên, đôi khi, buông tha cũng tốt.
Lý Hồng hỏi:
- Em ở trong lòng anh, chính là một nữ ma đầu sao? Luôn vô tình, tàn nhẫn, ngang ngạnh.
Nghe được lời này của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Nói là nữ ma đầu miêu tả cũng được, có lẽ kiếp trước của em, thật sự là một nữ ma đầu.
Trương Nhất Phàm nói xong chuyển việc khác:
- Gần đây thế nào? Em có vẻ rất bình tĩnh.
Lý Hồng thản nhiên mà trả lời:
- Công việc của chúng ta luôn xoay tròn như vậy, không việc gì không bình tĩnh, chúng ta chỉ có một điều là máy móc thực thi nhiệm vụ quốc gia. Chẳng lẽ anh không phải như vậy sao?
Nghe lời này của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm cũng biết cô cảm thấy luyến tiếc đối với việc Chủ tịch Lý từ chức. Chính hắn không phải cũng cảm thấy như vậy sao? Nguyên tưởng rằng Chủ tịch Lý có thể đảm nhiệm một lần nữa, không nghĩ tới ông ta nhanh như vậy đã từ chức. Trương Nhất Phàm cũng chỉ có thể vì thế cảm thấy tiếc nuối.
Làm hắn không ngờ nhất là, tin tức như vậy, ngay cả Trương gia và Thẩm gia quan hệ như thế mà đều không có được đến nửa điểm tin tức. Có lẽ là, sau khi hai lão gia lùi về tuyến hai, đều không hề quản việc này, bọn họ cũng không có gợi ý bất luận là cái gì.
Trong lòng Trương Nhất Phàm liền nghĩ, cảm giác này quá không an toàn.
Thực lực trong tay mình nhỏ đến mức đáng thương a!
Tổ chức tình báo này có ích lợi gì? Không được, hắn phải tiếp tục gia tăng độ mạnh yếu, tiến thêm một bước củng cố thực lực của bản thân. Giờ phút này Trương Nhất Phàm đã âm thầm hạ quyết tâm.
Vì thế, hắn nói với Lý Hồng:
- Khi nào em rảnh, chúng ta gặp nhau đi!
Lý Hồng nói:
- Gấp cái gì, nên gặp thì đến lúc sẽ gặp thôi. Đến lúc đó, em sợ anh trốn cũng không kịp.
Trương Nhất Phàm hỏi cô:
- Có ý tứ gì? Anh làm sao phải trốn em?
- Đến lúc đó anh sẽ biết!
Không ngờ Lý Hồng úp mở với hắn.
Trương Nhất Phàm liền cười cười:
- Được rồi! Vậy thì anh chờ.
Hai người cúp điện thoại, Trương Nhất Phàm trở lại ghế sô pha ngồi, trong lòng luôn cảm thấy không nỡ. Hắn đã nghĩ đi một chuyến gặp Thẩm Hoành Quốc và Lý Thiên Trụ, để xác định điều chỉnh kế hoạch ở tỉnh Hồ Nam.
Ở Vĩnh Lâm trên cơ bản bố trí đã xong, chẳng lẽ lại vô ích?
Đang chuẩn bị đi ra ngoài, Thẩm Kế Văn gọi điện thoại tới:
- Cậu có biết Chủ tịch Lý từ chức rồi hay không?
Trương Nhất Phàm mắng một câu:
- Muộn màng!
Thẩm Kế Văn có chút xấu hổ, quả thật, ở thủ đô có chút địa vị, không ngờ ngay cả tin tức quan trọng như vậy cũng không biết.
Tuy nhiên, việc này cũng không thể trách anh ta, ngay cả hai lão già của Trương gia và Thẩm gia cũng không có lộ ra một chút tin tức, Thẩm Kế Văn như thế nào có khả năng sẽ biết?
Ngược lại khiến Trương Nhất Phàm nhớ tới câu nói của Tống Hạo Thiên, lúc ấy anh ta có nói qua, với tuổi của Chủ tịch Lý, còn có thể làm vài năm nữa sao? Không nghĩ tới, miệng mồm anh ta xui xẻo, nói thật đúng!
Trương Nhất Phàm suy nghĩ, vào lúc đó, Tống Hạo Thiên có phải hay không đã biết được cái gì?
Thẩm Kế Văn nói:
- Việc này người nào cũng không rõ ràng lắm, cậu cũng đừng oánh giận tôi! Tuy nhiên, gần đây tôi có phát hiện mới.
- Nói đi!
Trương Nhất Phàm hút thuốc, chậm rãi mà phục hồi bình tĩnh.
Thẩm Kế Văn thận trọng nói:
- Gần đây, tôi thường xuyên cùng một chỗ với Duệ Quân, phát hiện một bí mật lớn.
Anh ta nói tới đây rồi dừng, dường như đang đợi Trương Nhất Phàm nói chuyện, nhưng đợi nửa ngày, hắn không lên tiếng, anh liền mắng:
- Cậu á, sao không hỏi là bí mật gì?
Trương Nhất Phàm không để ý đến anh ta nói:
- Nói mau đi! Tôi phải đi ra ngoài ngay.
Lúc này Thẩm Kế Văn mới không giả bộ thần bí nữa mà nói thẳng:
- Gần đây phát hiện có rất nhiều người xuất ngũ từ Cục Cảnh vệ Trung ương, được người ở thủ đô mời đảm nhiệm chức vụ với lương rất cao.
- Ồ!
Nghe được tin tức này, khiến tâm hắn có chút động. Hắn vội hỏi lại:
- Những người này làm ở đâu?
Thẩm Kế Văn nói:
- Phần lớn là làm vệ sĩ cho các đại gia, cũng có chút ít về quê, còn có số ít đi theo tổ chức thần bí.
Lông mày Trương Nhất Phàm giựt giựt, trước mắt hắn liền hiện ra lần trước lúc Chủ tịch Lý đến Vĩnh Lâm thị sát, bên người có vệ sĩ tư thế hiên ngang, oai hùng, uy vũ.
Trong đầu đột nhiên có ý tưởng lớn, nếu hắn có thể kéo những người này về tổ chức, chẳng phải là như hổ thêm cánh? Không được, hắn phải nói Đường Vũ gia tăng huấn luyện, chứ tiểu đánh tiểu náo như thế, khi nào thì mới có thể ra hồn?
Nếu tình báo của hắn tốt, lần này như thế nào lại bị động như thế? Sau khi Trương Nhất Phàm nghe được tin tức, trong lòng đã có tính toán, chỉ có điều sắc mặt hắn vẫn như cũ nói với Thẩm Kế Văn:
- Tôi biết rồi! Vài ngày sau sẽ trở về Bắc Kinh!