Người đàn ông chiến đấu không chỉ biểu hiện ở trên công tác, có khi cũng biểu hiện ở trên người người phụ nữ.
Trương Nhất Phàm tắm xong, khi cùng Liễu Hồng lên giường, Liễu Hồng lại một lần nữa hoàn toàn bị hắn chinh phục.
Phá hủy, cô không nói nổi, bản thân muốn chết, đúng! Chính là cảm giác muốn chết! Sau này Tiêu Tiêu không ở đây, em không cùng anh đến đây nữa!
Nhắc tới Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm tự nhiên nghĩ tới hình ảnh ba người cùng nằm trên giường trước kia.
Đó là chủ ý của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm sau đó cũng không hỏi cô, vì sao lại muốn làm loại chuyện như này. Nhưng cho tới nay, ba người thực sự ở cùng một chỗ cũng không nhiều.
Trương Nhất Phàm vẫn là muốn một mình đấu, một mình đấu cảm giác tốt hơn nhiều, không có hơi thở của súng đạn.
Chẳng qua, ba người có thú vui của ba người.
Khi bình thường, trương Nhất Phàm sẽ không có những suy nghĩ như này, chỉ khi có Tiêu Tiêu, Liễu Hồng ở cùng một chỗ, các cô náo loạn mới có thể chơi loại trò chơi này.
Liễu Hồng nằm ở trên giường, lấy toàn bộ sức lực thở dốc.
Ngực của cô vốn đã lớn, bây giờ lại lúc lên lúc xuống phập phồng rất lợi hại.
Trương Nhất Phàm liền nắm lấy ngực của cô,
- Anh còn chưa đủ, làm sao bây giờ?
Liễu Hồng nói,
- Em thật sự không nổi nữa rồi, nếu không anh tới đi, em dù sao cũng bất động.
Phòng ngủ dưới ánh đèn hồng, thân hình Liễu Hồng trắng trắng lồ lồ không sót một cái gì, khơi dậy dục vọng vô hạn của Trương Nhất Phàm, giờ phút này, hắn đột nhiên nghĩ dường như muốn chinh phục cái gì đó. Vì thế, hắn liền đem toàn bộ sức lực của mình dùng trên người Liễu Hồng.
Liễu Hồng ngoại trừ rên rỉ, dùng sức nắm lấy ga trải giường cô còn có thể làm gì nữa?
Trước kia, Liễu Hồng còn có thể trong lòng băn khoăn, khi đối mặt với Trương Nhất Phàm luôn không thoải mái, hiện tại, cô hoàn toàn bình thường trở lại. Cô cảm thấy người đàn ông đang ở trên mình này, chính là người cả đời mình muốn dựa vào.
Làm người phụ nữ của hắn, đây chẳng phải vẫn là khát vọng của cô sao?
Một khi đã như vậy, còn suy nghĩ cái gì? Bản thân phải cố gắng hết sức để thỏa mãn hắn, khiến hắn cảm thấy đạt được một tương lai khoái hoạt. Nhiều năm như vậy, Liễu Hồng cảm thấy, cố gắng của bản thân rốt cục không uổng phí.
Quan hệ của cô với Trương Nhất Phàm dần dần hòa hợp.
Khi Trương Nhất Phàm từ trên người cô xuống, Liễu Hồng đã như bùn ướt, cả người vô lực. Trời lạnh như vậy nhưng hai người lại mồ hôi nóng.
Liễu Hồng nằm một bên, nhớ tới rất nhiều chuyện.
Nhớ tới khi còn ở thị trấn Liễu Thủy, nghĩ tới hành động của chính mình lúc trước, cũng nhớ tới khi Trương Nhất Phàm cứu mình từ dưới sông lên. Có lẽ, tại thời điểm ấy, bản thân luôn luôn có khát vọng muốn cùng Trương Nhất Phàm phát sinh chút quan hệ gì đó.
Rốt cục, ông trời đã ban cho cô một cơ hội. Để cho Trương Nhất Phàm trong đêm kỳ quái kia, say rượu hồ hồ muốn cô. Một khắc đó, trong lòng Liễu Hồng căng thẳng, căng thẳng giống như một tên trộm vậy.
Cô không trộm đồ vật vào cả, mà lại trộm người!
Nếu ở nông thôn mà nói, trộm người là một chuyện rất đáng hổ thẹn, bởi vì việc này, Liễu Hồng vẫn giấu ở trong lòng, lo sợ bất an. Từ đó về sau, khi cô nhìn thấy Trương Nhất Phàm đều cảm thấy vô duyên vô cớ tim đập chân run.
Cô sẽ nghĩ đến sự kích động của Trương Nhất Phàm trong đêm đó.
Đây là một loại hiện tượng rất kỳ quái, Liễu Hồng khi đó, trong lòng luôn luôn trông mong lại lo lắng.
Cô hy vọng trông mong chính là, Trương Nhất Phàm có thể lại chủ động một chút, cho dù là ở trong mộng cô đều đồng ý.
Lo lắng nhất chính là, sợ Trương Nhất Phàm sau khi biết được việc này sẽ không quan tâm mình nữa, ngược lại sẽ mắng mình thấp hèn. Khinh thường một cô gái nông thôn như mình. Liễu Hồng lo lắng rất nhiều việc, hơn nữa cô lại không phải là một người giỏi biểu đạt nổi tâm của mình.
Phải nói, cô không tùy tiện biểu thị nội tâm của mình với người khác, vì thế cô mang theo tâm trạng bất an này, không yên lòng đã lâu.
Rốt cục, cơ hội lại một lần nữa tới.
Khi đó cô càng lo lắng, càng sợ hãi, sợ có người phát hiện.
Nhưng, trong lòng cô lại càng thêm khát vọng, khát vọng Trương Nhất Phàm vĩnh viễn như vậy không ngừng nghỉ mà tấn công cô.
Nghĩ lại nghĩ, Liễu Hồng mặt càng đỏ.
Trương Nhất Phàm đã nhận ra sự biến hóa của cô, hỏi cô đang nghĩ gì?
Liễu Hồng rốt cục khôi phục một ít khí lực, xấu hổ đứng lên,
- Em đi lấy khăn mặt.
Chỉ là Trương Nhất Phàm lưu lại trong cơ thể cô cái gì đó, mơ hồ có chút cảm giác có gì đó đang chảy ra, cô xé mấy tờ giấy ăn, để giữa hai chân rồi đi ra ngoài.
Khi Liễu Hồng bước đi, hai luồng thịt ở trước ngực không ngừng rung động, khiến người xem không thể điều khiển được.
Trương Nhất Phàm phát hiện, bản thân càng ngày càng thích cái mông của Liễu Hồng, nhất là khi cô cởi hết quần áo, quả thực làm cho người ta chảy máu mũi. Sự kích động và hưng phấn này giống như mỗi lần Tây Lầu Nguyệt nhìn tên các huynh đệ xuất hiện trên bảng trúng thưởng, có một loại kinh ngạc khó hiểu.
Ở mỗi một thành thị đều có một tòa nhà bắt mắt, mông của Liễu Hồng chính là nơi bắt mắt nhất trên người cô. Đó là một nơi mỹ lệ phong cảnh rất đẹp.
Trương Nhất Phàm nhìn cô cầm khăn đi ra ngoài, lại cầm khăn mặt tiến vào, ánh mắt nhìn chằm chằm khu vực bụi rậm đen như nhung ở giữa hai bắp đùi cô, ảo tưởng hết điều này tới điều khác.
Thế giới có rất nhiều câu đố, làm con người ta cảm thấy hứng thú nhất vẫn là thân thể của phụ nữ. Thân thể các cô đều ảo diệu, vĩnh viễn vô cùng vô tận. Dù thăm dò khai quật như nào cũng không hết.
Khi Liễu Hồng nằm xuống, cúi mình để lau cho Trương Nhất Phàm, hắn đột nhiên dùng sức ấn một cái, đem cả mặt Liễu Hồng dán vào giữa đùi của mình. Liễu Hồng ngẩng lên, mở cái miệng nhỏ nhắn của mình ra ngậm lấy, bắt nó chậm rãi vào trong miệng.
Sự vui sướng ban đêm như vậy, có một vài người không thể yên lặng nổi.
Tại nhà của Ô gia ở Vĩnh Lâm, Ô Dật Long đã sớm nhận được tin tức, nghe nói Trương Nhất Phàm phải về tỉnh Tương, nhưng đợi hai người cũng không thấy động tĩnh gì, ông ta vẫn còn đợi Trương Nhất Phàm trở về, đón tiếp hắn tẩy trần.
Hai ngày không thấy hắn, ông ta liền tự mình hiểu rõ, Trương Nhất Phàm nhất định dừng ở trong tỉnh. Tại cái thời điểm mấu chốt này, ở tỉnh có rất nhiều mối quan hệ cần khai thông. Mỗi lần nghĩ một chút như vậy, trong lòng Ô Dật Long xuất hiện loại hưng phấn nho nhỏ.
Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng đi lên rồi, như vậy mình chính là người đứng đầu ở Vĩnh Lâm.
Ngày này, đã mong đợi từ lâu lắm rồi.
Bởi vậy, tâm tình của ông ta cũng vô cùng kích động, chỉ có điều Ô Dật Long rất giỏi che dấu nội tâm của chính mình, ông ta nghĩ trong tương lai không lâu nữa, mình sẽ ngồi lên ngai vàng Bí thư Thành ủy Vĩnh Lâm, trên mặt không kìm nổi mà nở ra nụ cười.
Tuy nhiên, gần đây gia đình ông ta rất không bình thường.
Tiểu Vu từ Mỹ trở về, Ô Cương vừa mới nói phải kết hôn cùng Tiểu Vu thực hiện lời hứa lúc trước.
Vợ ông ta mặc kệ, sống chết không đồng ý, nhưng gặp chuyện mất linh, con trai đã quyết tâm muốn cưới, bà liền tức giận đuổi Tiểu Vu đi.
Cuối cùng trong nhà loạn cả lên, ngay cả Ô Dật Long cũng khó chấp nhận được.
Ông ta vốn nghĩ muốn khuyên vợ, không cần làm như vậy, làm người chừa chút đường lui.
Ai ngờ, Ô Cương đột nhiên mang theo Tiểu Vu mất tích.
Ô Cương lần này đi, nhất định là không muốn quay lại.
Ô Dật Long hơi sốt ruột, điều nói người trong quan trường, người đến trung niên có ba chuyện đại sư, thăng quan phát tài và lấy vợ.
Ông ta thật sự thà rằng vợ chết cũng không muốn mất đi người con trai.
Nhưng vợ không chết, con cũng không thấy đâu.
Ông ta muốn cho người đi tìm con trai về, nhưng thật sự không được, thà rằng để bọn chúng kết hôn, còn hơn để mọi chuyện huyên náo dư luận xôn xao như này?
Không nghĩ tới có người còn nhanh hơn ông ta, đoạt trước ông ta.
Người này hiển nhiên là vợ của Ô Dật Long, bà ta ở bên ngoài biết vài thứ, đương nhiên, bà vốn là vợ Chủ tịch thành phố, muốn tìm vài tên lưu manh cũng dễ dàng, cũng không cần bà ta xuất đầu lộ diện, chỉ cần lời nói là đủ.
Vì thế, có người tìm đến một đám tay sai rất được ở tỉnh Quảng, vừa vặn người đó từ tỉnh Quảng quay về để qua tết, hai người gặp nhau, anh ta cũng rất nghĩa khí đồng ý, giúp bà Chủ tịch thành phố đem đứa con trở về.
Đương nhiên, anh ta cũng có suy nghĩ, nếu được tiếp xúc cùng phu nhân của Chủ tịch thành phố, về sau có chỗ dựa chắc chắn. Người sống trên đời luôn cần có chỗ dựa vững chắc, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì còn có nơi dựa vào.
Không nghĩ tới người bách chiến bách thắng ở tỉnh Quảng lại thua trong tay Liễu Hải.
Một quyền này, đánh nát xương cốt của anh ta.
Người kia không hề hé răng, mà sau khi lên xe, gọi điện thoại tới nói sự việc thất bại.
Nhận được tin tức này, vợ Ô Dật Long có chút bối rối, chửi rùa người làm một hồi, tức giận đi vào trong nhà. Nhìn thấy Ô Dật Long ngồi trên sô pha hút thuốc.
Bà ta phát điên.
- Tiểu Cương chạy rồi, cùng con tiện nữ kia chạy rồi! Ông cứ thờ ơ như vậy sao? Còn không phái người đi gọi nó về?
Ô Dật Long nói,
- Có bà và cách làm của bà như vậy, bắt nó về nó vẫn có thể chạy được. Không bằng để cho nó đi, để tự nó hiểu được, khi cảm thấy không còn thích hợp với Tiểu Vu nữa, nó tự khắc quay về.
Ô Dật Long đứng lên, hướng về phía phòng ngủ.