Đêm, không chỉ hơi lạnh, mà lạnh cắt da cắt thịt, gió thổi làm hai má đau rát.
Tại cửa vào sân bay, vài thanh niên trông không có vẻ gì là người tốt, kéo cổ áo trong đêm, đội lại mũ, cố gắng để những hình ảnh của mình không gây sự chú ý của mọi người.
Một chiếc xe tải thoạt nhìn hơi cũ nát lượn lờ giữa đại lộ, một người ôm đùi ngồi dưới đất nhìn ánh đèn từ xa rọi tới hỏi:
- Đại ca, bắt đầu được chưa?
Người thanh niên vẻ mặt hung hang rút di động ra hét lên:
- Thế nào rồi?
- Bọn họ đang tới rồi, biển số xe là ******
Người thanh niên hung ác vẫy tay:
- Chuẩn bị!
Tất cả đều vào vị trí, vài người trốn vàobồn hoa ven đường, những người ngồi dưới đất bắt đầu kêu lên.
Một đôi tình nhân ngồi trên chiếc xe taxi màu lam đang chuẩn bị bỏ trốn. Ô Cương và bạn gái của cậu ta, hai người gắn bó với nhau, mắt nhìn thấy gần tới sân bay liền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần tới sân bay, lên được máy bay hai người liền có thể tự do tự tại, vui vẻ bay lượn, không cần phải để ý đến ánh mắt của người đời, cũng không cần phải nhìn vẻ mặt của cha mẹ.
Tình yêu, đã để lại dấu vết sâu trên cơ thể của hai người trẻ tuổi. Trong anh có em, trong em có anh! Từ nay về sau vĩnh viễn không chia lìa.
Ô Cương khó khăn lắm mới lừa Tiểu Vu từ Mỹ về đây, không ngờ tới khi bước chân vào nhà thì bi kịch đã bắt đầu.
Mẹ cậu sống chết cũng không cho cô ấy vào nhà, hơn nữa ngôn từ lại vô cùng độc ác, không có vẻ gì của một bà vợ quan cả. Trên mặt mẹ cậu hiện lên vẻ thù ghét hờn giận, lại còn biểu hiện như phát điên kia làm lòng Ô Cương tan nát.
Là mẹ mình tự tay xé rách trái tim mình, xé tan giấc mộng của mình, cũng phá vỡ tình yêu của mình.
Ô Cương muốn bảo vệ muốn tiếp tục, nhưng đối mặt với những chuyện này cậu có thể làm gì?
Ô Dật Long tuy rằng không đồng ý tác phong này của vợ, nhưng nghĩ đến con trai mình bị đứa con gái kia lừa gạt, hơn nữa qua lời báo chí và TV, ông ta có suy nghĩ thế nào cũng không tiện nói ra.
Dù sao Ô Dật Long cũng là người có máu mặt, là người có địa vị.
Thật sự muốn có một người con dâu như thế này sao? Ô Dật Long nhất định sẽ nói:
- Bỏ
Trải qua một trận đại chiến, Ô Cương phát hiện tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là trò khôi hài tô son trát phấn, vì thế cậu hít một hơi thật sâu, quát lớn mẹ mình.
Ngày xưa lúc mẹ cầu xin Tiểu Vu, mẹ đã xin cô ấy như thế nào?
- Mẹ luôn miệng nói, chỉ cần con vô tội được phóng thích, mẹ không cần gì nữa cả, sẽ cho chúng con về nhà kết hôn. Lời nói này mẹ còn nhớ rõ không? Tiểu Vu thì nhớ rất rõ!
Vì sao những lời mẹ nói ra lại không có giá trị tí nào thế?
Trong lòng mẹ không thoải mái chẳng lẽ Tiểu Vu lại thoải mái ư?
Mẹ là thêm sức ép với cô ấy, tăng đau khổ cho cô ấy.
Mẹ chỉ cần bản thân mình thoải mái là được rồi, căn bản không quan tâm đến cảm nhận của người khác. Bố mẹ cũng không để ý đến cảm nhận của con, sau những chuyện như thế này, mẹ nói xem trong lòng con còn có thể dung nạp được người khác sao?
Mẹ Ô Cương nói:
- Lúc trước con xảy ra chuyện như thế cũng là vì cô tay, nếu không phải là cô ta lẳng lơ thì con sẽ đi giết người ư? Con sẽ ngồi tù sao? Khổ tâm của mẹ sao con lại không hiểu nhỉ? Hu hu … số tôi sao lại khổ như thế này…
Nhìn thấy trận chiến gia đình này, Tiểu Vu vốn đã muốn chạy trốn, nhưng bản thân cô không còn sức lực nữa, cô giống như một quả bóng cao bị xì hơi, khụy xuống đất, nhìn trận hài kịch càng diễn càng nghiêm trọng này.
Sau đó, rống lên như một con sư tử hà đông:
- Loại con gái như cô, vừa đến đã làm náo loạn nhà tôi, cô biến đi, cô biến đi, tránh xa nơi này ra, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa!
Ô Cương rốt cục cũng không chịu nổi, kéo Tiểu Vu điên cuồng chạy ra khỏi nhà.
Thế nên có cảnh tượng như ngày hôm nay.
Vào trong thành phố, Ô Cương quyết định cùng Tiểu Vu ra nước ngoài, đi sang nơi đất khách quê người, có lẽ chỉ như vậy mới có thể khiến cho bọn họ quên đi đau khổ trước kia, quên tất cả mọi chuyện trong quá khứ.
Cậu yêu Tiểu Vu, Tiểu Vu cũng yêu cậu.
Ô Cương nói, trước khi rời khỏi thành phố này, rời quê hương quen thuộc này, cậu muốn dẫn bạn gái mình đến khách sạn tốt nhất trong thành phố ăn cơm, sau đó sẽ rời khỏi đất nước này.
Bởi vì ra nước ngoài, sẽ không được ăn những món ăn mang hương vị quê hương nữa, lần này cũng coi như là chút kỷ niệm của hai người trước khi ra đi.
Ai biết là trùng hợp thế, lại gặp ngay Đằng Phi ở Ngọc Lầu Đông.
Nghe nói Trương Nhất Phàm ăn cơm ở đây, hai người liền tới chào tạm biệt vị ân nhân này. Lần này tạm biệt này phải làm cho tốt.
Vừa lạy được năm trăm nghìn.
Đương nhiên, hai người không biết Trương Nhất Phàm lại hào phóng như vậy, nếu cậu ta biết là năm trăn nghìn, Ô Cương dù thế nào cũng không chịu nhận. Cậu ta nghĩ, trong thẻ nhiều lắm cũng chỉ có mười nghìn, tám nghìn là cùng.
Cậu ta cảm thấy, hai người nợ vợ chồng Trương Nhất Phàm rất nhiều.
Ra khỏi Mỹ, quả thực giống như là được tái sinh, Ô Cương là người vừa trải qua sinh tử, nên càng xem trọng sinh mạng, càng coi trọng tình yêu. Càng làm bọn họ không tưởng tượng được tới chính là, vợ của Ô Dật Long sau khi biết được con mình muốn rời đi liền phái người âm thầm theo dõi, dự tính bắt lại Ô Cương trên đường ra sân bay.
Về phần đứa con gái kia, tùy ý bọn họ xử trí, tốt nhất là khiến cô ta biến mất, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt Ô Cương. Đương nhiên, bà cũng không để ý, những người này sẽ làm tổn thương Tiểu Vu thêm lần nữa.
Một người đi vào ngõ cụt rất khó quay đầu trở lại, mẹ của Ô Cương đã tới bước đường này rồi. Bà không hề nhớ đến những cái tốt đẹp của Tiểu Vu, cũng không nhớ những gì mình đã từng đồng ý với cô. Bà chỉ biết là, bởi vì cô đến Ô Cương mới thay đổi, giống như một thằng điên chỉ muốn ở cùng với Tiểu Vu.
Vì thế, bà nảy ra ý tưởng tiêu diệt cô.
Khương Thái Công từng nói một câu lưu danh thiên cổ: độc như nọc rắn thanh trúc, đau như vòi châm của ong vàng nhưng không độc bằng lòng dạ đàn bà.
Mẹ Ô Cương rất thâm độc, độc đến nỗi muốn tự mình hủy bỏ lời hứa của mình với con dâu.
Đúng lúc hai người nghĩ rằng chỉ cần vào tới sân bay là bọn họ có thể được tự do.
Ở nơi đó có bầu trời mà bọn họ khát khao!
Ai biết, bỗng dưng có một chiếc xe tải cản đường xe taxi, một người đàn ông mặc áo khoác, ôm đùi ngồi dưới đất, thống khổ kêu lên.
- Ai da, ai da ——
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhìn giống như một bãi máu, chân còn lại của người đàn ông nằm dưới bánh xe. Gió lạnh gào thét, đem tối thê lương.
Lái xe taxi vốn định lách qua, nhưng chiếc xe tải nằm ngang ở đó, không có cách nào có thể đi qua được.
Ô Cương nhìn thấy nói:
- Sao vậy?
- Có tai nạn!
Lái xe taxi hơi bất đắc dĩ chỉ về sân bay không xa phía trước:
- Từ đây tới đó, không tới 1km, hai người đi bộ qua đó đi!
Anh ta thật sự không muốn xem vào việc vớ vẩn này.
Sân bay xa xa kia, ánh đèn sáng chói có thể thấy được khoảng cách.
Tiểu Vu lo lắng lôi tay Ô Cương:
- Chúng ta đi xem sao!
Ô Cương nghĩ xe taxi cũng không đi được, dù sao cũng phải xuống xe, cậu ta liền thanh toán tiền rồi xuống xe cùng Tiểu Vu.
Người đàn ông trên mặt đất trong mắt hiện ra tia vui sướng, tiếp tục kêu la lăn lộn trên mặt đất, Ô Cương vốn không muốn quan tâm tới chuyện này, nhưng Tiểu Vu nói:
- Qua xem một chút đi anh, hay là mình báo cảnh sát giúp anh ta.
Thời gian không còn nhiều nữa, Ô Cương không muốn bị nhỡ việc. Nhưng Tiểu Vu nói rồi, cậu đành phải kéo tay Tiểu Vu, hai người tiến về phía người đàn ông đang nằm dưới đất.
Lúc này, lái xe taxi đã quay đầu rời khỏi.
Ô Cương và Tiểu Vu vừa đi tới, đúng lúc này, những người núp ở bồn hoa bên cạnh liền lao ra:
- Làm gì đó, làm gì đó, đâm người rồi muốn chạy sao?
Ô Cương vừa mớii quay đầu lại, sau lưng liền truyền đến một tiếng thét chói tai của Tiểu Vu.
- A -----
- Các người làm gì đấy?
Đến lúc Ô Cương phát hiện có điều không bình thường, người đàn ông vốn giả chết trên mặt đất trong tay đột nhiên rút ra dao găm, lưỡi dao găm lóe sáng dí vào cổ Tiểu Vu.
Ô Cương lúc này mới nhận ra là trúng kế rồi!
Người đàn ông hung hang đi tới:
- Ô thiếu gia, về nhà với chúng tôi đi! Đừng làm khó chúng tôi!
Ô Cương rõ ràng là không biết người này, sửng sốt:
- Các ngươi muốn làm gì? Thả cô ấy ra!
- Nếu cậu không về cùng chúng tôi thì cô ta sẽ phải chết!
Đối phương vừa nhắc đến chữ chết, âm từ rất nặng.
Ô Cương đương nhiên hiểu rằng, bọn họ là do ai sai khiến, anh ta chỉ vào những người này nói:
- Quay về nói với bà ấy, tôi có chết cũng không quay về. Tôi sẽ không bao giờ quay về nhà! Bảo bà ta đừng hy vọng gì!
- Điều đó không phải cậu có thể quyết định được!
Người đàn ông kia vung tay lên, vài người liền tiến tới vây quanh.
Ô Cương lùi về phía chiếc xe tải bên cạnh:
- Các ngươi không được tới đây!
Những người đó căn bản là không để ý tới cậu ta, Ô Cương nóng nảy:
- Đừng có lại đây ! Nếu không tôi sẽ đập đầu chết ở đây.
Người đàn ông mặt đầy sát khí kia sững người lại, xua tay, nói với Ô Cương:
- Nếu cậu không đi về với chúng tôi, cô ấy nhất định phải chết!
Nói xong, anh ta dung tay ra hiệu, người đang giữ Tiểu Vu cầm dao đâm vào bụng cô.
Tiểu Vu kêu lên thảm thiết – hai tay ôm lấy bụng, đau đớn nhìn Ô Cương nói:
- Anh đi đi, không cần lo cho em, đi đi!
Ô Cương vội vã, chồm lên như sư tử:
- Tao liều mạng với chúng mày!
Chỉ tiếc, cậu ta chưa kịp kích động đối phương đã bị vài người khống chế, không làm sao cử động nổi.
Gã đàn ông cầm đầu nói:
- Thật xin lỗi, Ô thiếu gia, chúng tôi cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.
Hắn phất tay:
- Mang đi!
Hai người đến bên Tiểu Vu nhét cô vào trong xe, Ô Cương nói:
- Các ngươi mang cô ấy đi đâu?
- Điều này cậu không cần quan tâm! Chỉ cần cậu ngoan ngoãn cùng chúng tôi quay về cô ấy sẽ không sao, nếu không cô ta sẽ chết rất khó coi!
Ô Cương tuyệt vọng nhìn Tiểu Vu:
- Không!