Chương 918: Ân tình.
Trương Nhất Phàm cũng không gấp gáp trở về Vĩnh Lâm, hơn nữa cũng đã ở trong tỉnh của mình rồi.
Hắn và Liễu Hải ngồi ở phòng khách, Liễu Hồng cũng đã đến, vội rót trà cho hai người.
Hắn nói với hai người họ:
- Tối nay chúng ta ở đây thôi, không cần đi khách sạn nữa.
Liễu Hồng nghe nói như thế, như thể là như nói với chính mình. Cô nói:
- Tôi đi nấu cơm đây.
Trương Nhất Phàm nói không cần nấu cơm, đợi lát nữa cùng ra ngoài ăn cơm, tôi còn đợi một người nữa.
Liễu Hải nhìn Trương Nhất Phàm, dường như có điều gì muốn nói.
Trương Nhất Phàm thấy vậy liền nói:
- Có gì thì cứ nói đi, sao lại biểu hiện như vậy?
Liễu Hải liền nở nụ cười chân thành, thực ra, trong số anh em, Trương Nhất Phàm rất thích sự trung dũng của Liễu Hải. Cậu ta là một dũng sĩ can đảm, với lòng trung thành kiên định.
Trương Nhất Phàm thường nói, được gặp hai chị em là phúc phận cả đời của tôi. Liễu Hồng cứu mạng tôi ở Liễu Thủy, Liễu Hải ở huyện Sa cứu mạng tôi, hai người là ân nhân của tôi, không nên câu nệ như vậy .
Nghe xong những lời này của Trương Nhất Phàm làm hai chị em cảm thấy ngại ngại.
Nhớ lại năm đó, trước mặt bao nhiêu người, Liễu Hồng dùng sữa của chính mình cứu sống Trương Nhất Phàm trúng đạn bị hôn mê. Thử nghĩ điều này cần bao nhiêu sự dũng cảm?
Cho nên khi Trương Nhất Phàm nhắc tới việc này, mặt cô cũng đỏ bừng như chính cái tên của cô.
Liễu Hải cũng cười gượng:
- Anh nói những lời như vậy thật khách khí quá, nếu không phải là anh, bọn em nói không chừng đang ở thị trấn Liễu Thủy, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nếu không phải là anh, có lẽ em cũng không gặp được Bạch Khẩn.
Trương Nhất Phàm lúc này mới mỉm cười:
- Hóa ra cậu cũng có lúc trọng sắc khinh bạn, nói cả nửa ngày, thì ra là nhằm vào Bạch Khẩn, nếu không phải là cô ấy thì cậu cũng đã không đối tốt với anh như vậy?
Trương Nhất Phàm chỉ nói đùa cho vui, Liễu Hồng lại tiếp lời:
- Sao có thể, Liễu Hải tính tình rất ngay thẳng, anh hẳn phải hiểu rõ nhất. Hơn nữa nó rất biết nghe lời.
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Liễu Hải là người làm tôi yên tâm nhất, cho nên cậu có điều gì muốn nói thì cứ việc nói thẳng, nói sai tôi cũng sẽ không trách cậu.
Những lời này hoàn toàn là sự thật, Liễu Hải trong lòng hiểu rõ.
Liễu Hải nhìn Liễu Hồng nói:
- Chị tránh đi một lúc nhé.
Liễu Hồng liền đi ra ban công. Trương Nhất Phàm suy nghĩ, không biết chuyện gì mà phải thận trọng như vậy, bí mật với cả Liễu Hồng?
Tuy nhiên, con người Liễu Hải công tư phân minh, khiến người ta khâm phục, tuyệt đối không phải làm ra vẻ.
Trương Nhất Phàm cũng không nói gì, chỉ châm một điếu thuốc, lắng nghe xem Liễu Hải muốn nói gì.
Liễu Hải nói:
- Anh, em có một đề nghị, hiện tại đội ngũ của chúng ta đã lớn mạnh, lãnh địa cũng rộng lớn. vậy em có ý kiến, nên làm thế nào để hiểu rõ và quản lý thuộc hạ, để tránh xảy ra trường hợp như Hồ Lôi và Đường Vũ. May mà họ phúc lớn mạng lớn, không có gì xảy ra, nếu thực sự có chuyện thì thật đáng ân hận.
Trương Nhất Phàm nhìn Liễu Hải:
- Ý cậu muốn nói gì?
Liễu Hải nói một cách nghiêm túc:
- Em đề nghị anh thành lập một tổ chức, lúc nào cũng có thể theo sát hành tung của thuộc hạ. Thứ nhất,có thể tăng cường quản lý, thứ hai có thể ứng chiếu lẫn nhau. Nếu phát hiện ra sự việc tương tự như vậy, chúng ta có thể nhận được thông tin nhanh nhất.
Trương Nhất Phàm nói:
- Như vậy tốt mà cũng không tốt, nếu thành lập một tổ chức như vậy, mỗi người ngược lại đều không có cảm giác an toàn, không có sự riêng tư, anh tin cậu trước sau trong sáng vô tư, nhưng chuyện cá nhân của mỗi người đều bộc lộ trong mắt người khác, sẽ là chuyện rất không thoải mái.
Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, Liễu Hải lại cảm thấy có lý. Người trung thành thế nào cũng có cuộc sống riêng tư và những chuyện không mấy quang minh chính đại. Có lẽ những đó chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng đến những chuyện nhỏ xíu mà cũng phải phô bày cho mọi người xem thì thật làm người ta khó chịu.
Cho nên Trương Nhất Phàm không đưa vào kế hoạch của mình, hắn nói với Liễu Hải:
- Cậu có thể tận dụng khả năng của mình, làm thêm công tác tình báo. Ví dụ như Vĩnh Lâm, Diêu Mộ Tình và tập đoàn sau lưng cô ta, quan hệ giữa cô ta và Ô Dật Long. Nếu cậu có thời gian, hãy điều tra họ. Con người Diêu Mộ Tình từ đầu đến cuối đều bị mê hoặc.
Trương Nhất Phàm không nói với Liễu Hải chuyện hắn muốn Đường Vũ âm thầm thiết lập tổ chức tình báo, vì Liễu Hải bây giờ áp lực không ít, không thể làm cậu ta phân tâm, đợi đến khi sương mù ở Vĩnh lâm tan hết rồi cho cậu ta gia nhập vào cũng không muộn.
Trương Nhất Phàm nói:
- Người mà cậu dùng nhất định là người có kinh nghiệm, đáng tin, nếu không thì thà ít mà tốt.
Liễu Hải gật đầu:
- Việc này giao cho tôi đi.
Trương Nhất Phàm đứng lên, quay qua ban công gọi Liễu Hồng:
- Liễu Hồng đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm. Để Đằng Phi một mình đợi ở đó sốt ruột lắm rồi.
Ba người lên xe, Trương Nhất Phàm và Liễu Hồng ngồi phía sau, Liễu Hải lái xe.
Ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cơ thể Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm ghé mắt ngoái đầu nhìn lại:
- Đi đâu ăn cơm đây?
Dáng người của Liễu Hồng thật hấp dẫn. Thực ra, nhìn một phụ nữ góc độ đẹp nhất là nhìn một bên. Bởi vì nhìn một bên có thể thấy được đường cong cơ thể họ.
Trương Nhất Phàm mỗi lần nhìn Liễu Hồng, đều không kìm lòng được nhìn mông của cô. Đáng tiếc, cái mông ngồi trên xe, không nhìn được hình dáng gì.
Liễu Hồng nghe Trương Nhất Phàm hỏi bèn nói:
- Đi Ngọc Lầu Đông đi! Hôm nay tôi làm chủ, cho anh đón gió tẩy trần.
Trương Nhất Phàm nói, Ngọc Lầu Đông được! Chỉ là đón gió tẩy trần, đây không phải là cách!
Sao có thể để cho cô mời? người phải mời là Liễu Hải, Liễu Hải cậu nói đúng không?
Ở cùng hai chị em có thể tùy ý một chút.
Liễu Hải kết hôn rồi, bà xã có một nhà máy, giờ cậu ấy có thể gọi là ông chủ lớn rồi. Liễu Hải nói:
- Vậy thì tôi mời! Tôi gọi điện cho Đằng Phi, bảo y tự đi tới Ngọc Lầu Đông.
Nói thẳng ra thì Liễu Hồng chỉ là làm công cho Trương Nhất Phàm, Liễu Hải mới thực là tay tài phiệt.
Nhân duyên gặp gỡ quả thực không gì sánh bằng. Năm đó, Liễu Hải xuất ngữ, nếu không phải là Trương Nhất Phàm đề bạt cho cậu ta thì bây giờ cậu ta đang làm lái x echo một đơn vị nào đó.
Đây là sự khác biệt giữa một tài vế và một Cục trưởng, hơn nữa sau đó Liễu Hải đi tu nghiệp, lấy được bằng đại học. Tất cả đều là do Trương Nhất Phàm sắp xếp cả, Liễu Hải trong lòng cảm ơn ân đức.
Đừng nói là mời cơm, bảo cậu ta lên núi đao xuống biển lửa, cậu ta cũng không từ chối.
Vài năm trước, cuộc chiến ở Bắc Kinh, Liễu Hải bỏ ra bao nhiêu công sức, đây cũng là sự khẳng khái tình huynh đệ của Trương Nhất Phàm. Do đó, hôm nay của Liễu Hải là do một tay Trương Nhất Phàm tạo nên.
Ba người ngồi xe đến Ngọc Lầu Đông, Liễu Hải đi vào trước:
- Tôi đi trước đặt phòng riêng.
Liễu Hồng nói:
- Không cần đâu, chị có thẻ vip.
Thế nhưng Liễu Hải không hề nghe thấy, cứ đi vào.
Cô tiếp tân xinh đẹp mỉm cười hỏi:
- Xin hỏi anh có thẻ vip không? Nếu không thì phải đặt trước, ở đây đặt phòng rất căng.
Ngọc Lầu Đông là nhà hàng nổi tiếng ở tỉnh, nghe nói còn hơn cả Tương Tây Tình, hôm nay xem ra hầu như không còn chổ trống.
Liễu Hải có chút buồn bực, mình vốn rất ít đến đây làm gì có thẻ vip, lắm chuyện quá.
Đang không biết làm sao thì Liễu Hồng cầm thẻ đi tới. Bình thường khi tiếp khách, cô thường đưa khách hàng đến đây, bởi vậy ở tỉnh cô có vẻ thông thuộc hơn hai người họ.
Cô tiếp tân xinh đẹp nhìn thấy Liễu Hồng thì nhận ra khách quen ngay:
- Thì ra là Liễu tổng, vị đây là chắc em của chị, giống như đúc. Đi thôi, tôi dẫn hai người đi.
Liễu Hồng mỉm cười gật đầu:
- Mắt quan sát không tồi!
Khi cô lễ tân nhìn Liễu Hải, ánh mắt rất khác. Thế nhưng vẫn tự mình dẫn ba người lên lầu.
Liễu Hải năm nay mới hai mươi tám tuổi, cán bộ cấp phó, Liễu Hồng xinh đẹp như vậy, em của cô ấy sao có thể xấu được.
Nhìn ánh mắt cô lễ tân phát sáng lên, Liễu Hồng nhịn không được cười, Trương Nhất Phàm nhìn ra điều ấy, cũng cảm thấy thú vị, thì ra Liễu Hải cũng được nhiều cô gái ngưỡng mộ.
Thực ra, nhân viên lễ tân xinh đẹp lầm tưởng Trương Nhất Phàm là bạn trai là Liễu Hồng, đương nhiên cũng không tiện hỏi, nhưng cô thấy Liễu Hải đẹp trai hơn, lại trẻ hơn nữa.
Suy cho cùng Liễu Hải trông không từng trải như Trương Nhất Phàm, hắn cũng đã ba mươi tư rồi!
Ở phòng riêng tầng ba, cô lễ tân đưa ba người đến cửa rồi mời họ vào phòng, còn cô thì ở ngoài. Khi Liễu Hải lên phía trước cô, cô nhanh tay nhét vật gì đó màu trắng vào tay cậu ấy.
Rồi đỏ mặt chạy đi, Liễu Hải hơi sửng sờ, nhanh tay bỏ vào túi. Cười kiểu trêu chọc, sau khi vào phòng, hắn hỏi Liễu Hải:
- Vừa rồi kia cô gái cho cậu cái gì?
Liễu Hải đỏ mặt lên, khá ngượng ngùng, vật còn chưa lấy ra khỏi túi, trong tờ giấy trắng là một số điện thoại. Nhưng viết vội, chữ viết hơi ngoáy
Trương Nhất Phàm nhìn này tờ giấy, liền phá lên cười:
- Liễu Hải tiến bộ rồi Liễu Hồng nhỉ, em trai cô cũng khá đấy. Đi ăn bữa cơm mà cũng có cô gái thích, lúc nãy tôi cũng không hiểu vì sao cô ta lại tự mình dẫn khách lên, đã có phục vụ rồi mà? Cô gái ấy cũng không tệ. Thú vị thật!
Liễu Hải nghe thấy Trương Nhất Phàm cười mình, hơi ngượng ngùng:
- Đừng trêu tôi nữa!
Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mặt lạ lạ, muốn nói với hắn điều gì nhưng lại ngại không dám nói. Chỉ nói với em trai:
- Bạch Khẩn tốt như vậy, em không được lăng nhăng, đưa giấy cho chị.
Cô nói rồi cướp tờ giấy trong tay Liễu Hải, Liễu Hải bèn ném qua:
- Đừng đùa nữa, tôi đi gọi món đây, hai người cứ ngồi đi.
Đằng Phi vội vàng chạy tới:
- Xin lỗi, bị kẹt xe, Liễu Cục, mọi người cứ ngồi, tôi đi, tôi đi.