Chương 917: Vở kịch ở Đông Lâm nên kết thúc rồi nhỉ?
Trước khi rời khỏi Bắc Kinh, việc cuối cùng cần làm là hẹn gặp với Cù Tĩnh.
Cù Tĩnh mặc chiếc áo khoác gió, đi bốt cao, làm cho dáng vẻ thanh cao của cô càng trở nên hấp dẫn. người phụ nữ để tóc ngắn thường có cá tính đặc biệt, ở quán cà phê, Trương Nhất Phàm ngồi đối diện với Cù Tĩnh.
Trên đường, gió lạnh ghê người, nổi lên hàng ngàn đống tuyết.
Trương Nhất Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Đến lúc rồi! Khi nào về nhà?
Cù Tĩnh là người huyện Sa, sau khi tốt nghiệp đại học, không ngờ cô lại muốn thoát ly khỏi cuộc sống hiện tại, làm một chuyên gia tình báo thần bí. Sự gặp gỡ của nhân sinh cũng thật kỳ lạ, Trương Nhất Phàm không muốn dò hỏi nguyên nhân, hôm nay hắn đến đây chỉ là muốn chứng thực một câu nói.
Cù Tĩnh bưng cà phê, mĩm cười nhẹ nhàng, nụ cười này làm Trương Nhất Phàm bỗng nhớ lại hình ảnh lúc họ ở trường học, chỉ là thời gian trôi qua, Cù Tĩnh đã không còn là Cù Tĩnh của trước đây.
Nghe Trương Nhất Phàm nhắc đến quê hương, Cù Tĩnh liền hỏi:
- Ở quê chắc cũng đang có tuyết rơi? Tôi nên về thăm một chuyến.
Dáng vẻ lúc cô nhấm tựng ngụm cà phê vô cùng tao nhã, nếu Trương Nhất Phàm không tận mắt nhìn thấy thì người khác cũng khó mà tưởng tượng ra, thật không ngờ cô ấy lại là đặc công tình báo xuất quỷ nhập thần.
Chẳng qua, cô không thuộc đặc công chính thức của quốc gia, chỉ là một tổ chức dân gian mà thôi.
Cù Tĩnh ở trong nhà bên bờ biển Hoàng Kim, đảm nhiệm vai trò là kỹ thuật của máy tính, chấp hành nhiệm vụ một cách chân chính, lại là nhóm người khác, nhưng Trương Nhất Phàm nghe nói, Cù Tĩnh đã nắm được kỹ thuật hacker cao cấp, tổ chức cơ mật cao cấp của nước ngoài cũng phải chịu thua sự xâm nhập của cô.
Suy cho cùng những điều này cũng chỉ là tin đồn, không có chứng cứ rõ ràng.
Nhưng Trương Nhất Phàm tin tưởng năng lực của Cù Tĩnh, vì khi cô ở trường học đã có tố chất của thiên tài. Không ngờ sau khi gặp Duệ Quân, đối với ngành nghề mà mình yêu thích thì không thể từ chối được.
Hai người ngồi trong quán cà phê, vừa giống đôi bạn cũ, vừa giống cặp tình nhân nếu người ngoài không biết sẽ lầm tưởng. Trương Nhất Phàm ngắm nhìn gương mặt trắng nõn nà của Cù Tĩnh mà nói một cách nghiêm túc:
- Tôi cần sự giúp đỡ của cô, cô suy nghĩ đi nhé, khi nào có thể trở về giúp cho tôi?
Cù Tĩnh mỉm cười rạng rỡ :
- Con người đều như vậy, khi có được thì không biết quý trọng, mất đi rồi mới thấy hối tiếc, tôi nói không chỉ về mặt tình cảm.
Cù Tĩnh lại cười:
- Vì sao lúc đầu không giữ tôi lại?
Trương Nhất Phàm mỉm cười gượng gạo, không nói năng gì.
Cù Tĩnh nói:
- Không ngờ là đã bao nhiêu năm rồi mà nụ cười của anh còn mê đắm lòng người như vậy, rất được các cô gái mê mẩn.
Trương Nhất Phàm như bị quẫn trong vòng vây, Cù Tĩnh nói:
- Tôi đã có ước định với Duệ Quân, tuy chúng ta là quan hệ hợp tác nhưng tôi không thể hủy ước được. Anh cũng biết, nghề này quan trọng nhất là chữ tín.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Tôi hiểu.
Hắn nhấp một ngụm cà phê, trong lòng tự nhiên có chút luyến tiếc.
Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, bay lả tả, tưởng như có ai ở trên trời mà xé vụn mây trắng, rồi ném xuống nhân gian.
Gió càng ngày càng lớn.
Gió thổi phần phật, như muốn xé rách bầu trời.
Trương Nhất Phàm nhìn bên ngoài trời, thì thầm một câu:
- Vở kịch ở Đông Lâm cũng nên kết thúc rồi nhỉ!
Cù Tĩnh ngẩng đầu lên, vuốt ngược mái tóc thẳng nếp. Cô nói:
- Đợi tôi trở về huyện Sa, sẽ gọi điện thoại cho anh. Bây giờ anh đang hợp tác với Duệ Quân, chí ít tin tức ở Bắc Kinh anh ta cũng không giấu anh đâu. Hơn nữa chỉ giới hạn trong Bắc Kinh, nơi khác anh ta cũng không thể giúp được gì.
Cô nói:
- Anh kéo tôi qua đó, có phải có ý định tự mình kinh doanh riêng? Nếu anh nói sớm thì tôi có lẽ có thể giúp được anh.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Được rồi, chúng ta không nói vấn đề này nữa, cô với Duệ Quân thế nào ?
Cù Tĩnh hơi sững sờ, cười quyến rũ:
- Còn chưa rõ ràng!
Vì trận tuyết này, Trương Nhất Phàm ở Bắc Kinh thêm hai ngày nữa.
Duệ Quân, Cù Tĩnh, Thẩm Kế Văn mở tiệc tiễn biệt.
Lưu Hiểu Hiên gọi điện thoại tới nói:
- Tôi sẽ không đi tiễn anh, đi đường may mắn nhé!
Nhận được lời chúc phúc của đại mỹ nhân, Trương Nhất Phàm cười:
- Cảm ơn, mùa xuân đến tôi lại trở về!
Không ngờ ở sân bay lại gặp người quen là Hồ Khoa và Ema.
Trương Nhất Phàm phát hiện lúc ở trong phòng đợi, hắn mới nghĩ ra, Ema vẫn ở Bắc Kinh, hai người tình cờ gặp mặt, cũng không có chủ ý đi tìm Ema, không khỏi có chút ngại ngần.
Tuy nhiên, Trương Nhất Phàm vẫn phái người âm thầm bảo vệ Ema, do đó cuộc sống của Ema cũng khá thoải mái, không bị ai quấy rầy.
Hồ Khoa nhìn Trương Nhất Phàm cười, Ema đang khoác tay y, thấy mức độ thân mật của họ, Trương Nhất Phàm đoán chừng vở kịch này diễn cũng tương đối rồi.
Ba người lên máy bay, thật trùng hợp, vị trí ghế ngồi cùng một hàng.
Trương Nhất Phàm hỏi Ema, tết âm lịch không chuẩn bị về nhà à?
Ema lắc đầu, nói muốn ăn tết ở nhà Hồ Khoa, lúc này ở Mỹ không có gì vui cả.
Trương Nhất Phàm nghĩ, Hồ Khoa xuất thân là một tên lưu manh, không ngờ lại đưa được một em Tây về nhà ăn tết, e là con đường đi của họ sẽ bị giới truyền thông dõi bước.
Trương Nhất Phàm nói với Hồ Khoa:
- Việc gì cũng phải cẩn thận một chút, cần giữ bí mật thân phận của Ema.
Hồ Khoa gật đầu lạnh lùng:
- Anh Phàm, tôi muốn đi Mỹ một chuyến, được không?
Trương Nhất Phàm nhìn hắn:
- Nghĩ kỹ chưa? Ông George ấy tính tình cổ quái.
Hồ Khoa nói một cách nghiêm túc:
- Tôi muốn đi một chuyến cho biết, tiện thể thăm ông nội của Ema.
- Ông muốn đi chơi tôi không phản đối, nhưng nếu là đi Mỹ, tôi khuyên không nên đi, nơi đó không đơn giản như ông nghĩ. Khi ông dẫn theo một đám người, cầm dao rựa, ống nước đi sát phạt thì người ta đã có trong tay súng lục rồi. Khi ông có một hai cái súng lục thì người ta đã có súng trường càn quét đường phố, đấu tay đôi với cảnh sát. Bên đó, đến đứa trẻ cũng có thể cầm một khẩu súng.
Hồ Khoa thận trọng gật đầu vẻ thận trọng:
- Cảm ơn anh Phàm nhắc nhở, tôi cũng tự biết lượng sức.
Ema từ nhà vệ sinh đi ra, hai người không nói chuyện nữa.
Trương Nhất Phàm hỏi Ema, những ngày tháng ở Trung Quốc cảm thấy thế nào?
Ema nói:
- Em rất thích Trung Quốc.
Nhưng ngay sau đó, hai chân mày của cô lại chạm vào nhau.
Trương Nhất Phàm biết cô có tâm sự, nhưng cô không nói ra, hắn cũng không tiện hỏi.
Quả nhiên, sau một hồi trầm ngâm, cô mở to đôi mắt màu xanh biếc mà nói:
- Anh Trương, anh có thể giúp em một việc không?
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Nói đi! Có thể giúp, tôi sẽ làm hết sức.
Ema mang theo một sự ưu tư:
- Giúp tôi khuyên ông nội! Ông cụ không cho tôi ở lại Trung Quốc.
Đây là việc mà Trương Nhất Phàm đã dự liệu được, đương nhiên tất cả đều là do thân phận của Hồ Khoa tạo nên. Người ta đường đường là cháu gái của thủ lĩnh xã hội đen, sao có thể gã cho một tên nghèo kiết xác người Trung Quốc.
Tuy rằng Hồ Khoa không nghèo, nhưng với chút sản nghiệp đó, thì trong mắt của George dường như chỉ là số không.
Hơn nữa lão khinh thường hắc bang của Trung Quốc, chẳng qua chỉ là lưu manh. Khi họ xem truyền hình Hong Kong, thấy những tên được gọi là đầu gấu, một đám người cầm dao phay, gậy gộc, ống nước đánh nhau loạn xạ thì lão không ngừng cười nhạo, đồ trẻ con! Các người xem xem, đây gọi là xã hội đen Trung Quốc.
Trương Nhất Phàm hiểu rõ tâm tính của George, cháu gái lão nhất định phải được gã vào một gia tộc giàu có quyền quý, làm sao có thể gã cho một tên lưu manh như Hồ Khoa? Nếu Hồ Khoa là người giàu số một Đại Lục thì còn có cơ may.
Đây cũng là nguyên nhân Trương Nhất Phàm không muốn để Hồ Khoa đi Mỹ, y chỉ muốn đặt chân lên lãnh thổ nước Mỹ, giờ lại không thể chủ động được.
Nhưng Hồ Khoa dường như đã quyết, phải đi cho bằng được, hắn cũng không thể cản trở được.
Hạnh phúc là nhờ vào đấu tranh mà có được, hắn nhìn Ema và Hồ Khoa cười nhạt:
- Yên tâm đi, tôi cũng nói với ông cụ rồi.
Trương Nhất Phàm chỉ có thể an ủi Ema như thế, cho dù Ema đã thích nghi với cuộc sống ở Trung Quốc, cô cũng thích phong cảnh ở đây, còn có Hồ Khoa, người con trai phương Đông đã vì cô ấy mà vào sinh ra tử, nhưng cô mãi mãi không thích hợp ở lại Trung Quốc, bởi vì gốc rễ của cô là ở bên kia Thái Bình Dương.
Trương Nhất Phàm không thể cam đoan, mình khả năng khiến George hồi tâm chuyển ý, thậm chí hắn đã nhìn thấy được điều y có thể sẽ gặp phải khi đến Mỹ, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt của Hồ Khoa, hắn không còn muốn ngăn cản nữa.
Chỉ đưa ra một tấm danh thiếp, bên trên viết số điện thoại của Đổng Tiểu Phàm:
- Ông giữ cái này, khi cần thì tìm cô ấy.
Hồ Khoa nhận lấy và nói:
- Cảm ơn anh Phàm.
Trương Nhất Phàm hỏi y:
- Khi nào thì xuất phát?
Hồ Khoa nói:
- Qua tết âm lịch, tầm tháng ba!
Tháng ba là thời gian tổng tuyển cử, Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:
- Chúc may mắn nhé!