Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 913: Mình nhất định phải trưởng thành




Chương 913: Mình nhất định phải trưởng thành.





Đêm hôm đó, Bí thư Phạm không trở về mà ngủ ở trong phòng khách.



Một mình nằm trên giường nhìn trân trân lên trần nhà.



Hôm nay không kìm chế được khiến y thấy không thích, y nghĩ không ra, Tào Lương Kỳ phản bội rất không bình thường.



Lẽ nào có người khiến y quyết định làm việc này? Nhiều năm như vậy, hắn xem như là hiểu được con người Tào Lương Kỳ, Bí thư Phạm nghĩ không ra, bản thân có chỗ nào sai, thật sự muốn làm cho ra nhẽ.



Nghĩ về việc này y phải mất ngủ.



Suy xét cẩn thận, việc hợp tác với Trương Nhất Phàm là rất thú vị, chí ít Trương Nhất Phàm cũng hiểu được lễ lịch thiệp, không đè cổ người khác, xem ra bản thân thật không nên làm theo chủ ý của Đường Vũ. Bí thư Phạm có chút hối hận, tuổi đã xế chiều, rất hay nghĩ ngợi lung tung.



Giờ phút này y lại mắng thầm trong lòng một câu, ngu ngốc! Biết rõ Đường Vũ là người của Trương Nhất Phàm, còn chèn ép y.



Lúc trước Bí thư Phạm không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì vài năm nay công việc rất thuận lợi. Con người ở thời điểm thuận lợi, thường không phải lo nghĩ nhiều, một khi gặp khó khăn mới lao tâm suy nghĩ, tìm tiểu ngọn ngành vấn đề.



Sự việc của Đường Vũ, nhất định là lỗi của Tào Lương Kỳ , y là kẻ trung gian trợ giúp nếu không có y, việc gì phải rơi vào thế bị động thế này?



Bí thư Phạm trong lòng nghĩ, Tào Lương Kỳ không phải cố ý, cố ý làm cho mình trở nên khó coi, giả bộ mình sắp chết, sau đó, mượn tay Trương Nhất Phàm, thủ tiêu mình.



Nghĩ đến đây, y rít một hơi thuốc.



Nếu trận hôm nay không chơi, y cũng sẽ không nghĩ lại, hiện tại Bí thư Phạm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.



Nếu Tào Lương Kỳ không nghĩ như vậy, vậy tại sao hôm nay lại đột nhiên trở mặt? hơn nữa Lý Hoàng Huy phối hợp với y không chút kẽ hở. Nếu không hôm nay những người khác đều bỏ quyền rồi, chức Cục trưởng liền rời vào tay Tào Lương Kỳ rồi.





Đương nhiên, điểm mấu chốt là , bản thân có quyền phủ quyết nhưng dù sao không phải là kế lâu dài.





Dần dần, Bí thư Phạm phân tích tâm lý của những người bỏ phiếu trắng, bọn họ đều là giúp bản thân nhưng có ý tưởng khác, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng.



Hiển nhiên là những người này không đứng trên lập trường của Tào Lương Kỳ, nếu không đứng trên lập trường của Tào Kỳ Lương có phải là sẽ nhất định đứng trên lập trường của mình không?



Nếu bọn họ không đứng vào bên nào, thì sẽ đứng vào lập trường của ai?



Ban chỉ huy quân sự Dương Vệ Thành và ban Tuyên giáo Lưu Phong Hoa đều là những người Thẩm Hệ. Họ chỉ nghe lệnh của Thẩm Hoành Quốc. hai người kia không cần nghĩ đến lợi ích của họ, họ đều nghe mình, nhưng một khi đề cập đến lợi ích của họ, họ vẫn vui lòng.



Quan hệ của Thẩm Hệ và Trương Hệ, phòng thủ kiên cố, Bí thư Phạm cũng từng nghe qua, bởi vậy, y liền nghĩ tới, nếu Đường Vũ bổ nhiệm , có ý kiến phản đối đưa ra, bọn họ khẳng định là giúp đỡ Trương Nhất Phàm, mà không giúp đỡ mình.




Điền Trưởng Ban, vẫn giữ thái độ không rõ ràng, trong số chín Ủy viên thường vụ có ba người không thể xoay sở. Uông Viễn Dương con người này năng lực cũng không tầm thường, Bí thư Phạm thấy y chậm chạp từng bước mà giờ đã nhanh chóng nỗi danh cùng mình rồi. Sự quật khởi của y và Trương Nhất Phàm có quan hệ rất lớn. Trước kia y còn muốn lôi kéo Uông Viễn Dương về phía mình, hiện giờ xem ra cũng không còn khả năng nữa.



Như vậy xem ra, chín Ủy viên thường vụ, không ngờ có bốn người thuộc loại không thể khống chế được bản thân. Hơn nữa, việc Tào Lương Kỳ, Lý Hoành Huy phản bội, Bí thư Phạm thấy mình đã thất bại hoàn toàn.



Thất bại đến mức hồ đồ, xem ra, trong lòng không thể thanh thản được.



Người xưa nói, sống gian nan khổ cực thì chết mới thanh thản yên vui, câu nói này quả không sai.



Đối với Trương Nhất Hàm mà nói, việc không muốn Bí thư Phạm khống chế rất dễ ràng. Bản thân mới ở Vĩnh Lâm đứng lên, thế lực của thành phố Vĩnh Lâm thâm căn cố đế.



Lý Trị Quốc, Uông Viễn Dương, Tô Như Hồng, Viên Thành Công, đều là thế lực của bản thân, còn có mấy Ủy viên thường vụ cũng là mối giao tình cũ. Có một số việc là ngấm ngầm, trước mặt thì không nói ai, nhưng trong lòng thì khắc tên.



Một vài người là kẻ lươn lẹo, người nhìn không ra, căn bản không biết hắn có thật tâm với mình không. Có lẽ ở trước mặt cười cười nói nói, xoay người đi, là liền nói xấu sau lưng ngay đươc.



Y chiếm đoạt vị trí của Bí thư Phạm là chuyện rất dễ dàng, chuyện đấu tranh trong quan trường không giống như ở chiến trường , tràn ngập khói súng, nhưng chính bởi loại ám chiến này mà làm người ta càng kinh động hồn phách, đôi lúc đến bản thân mình chết lúc nào cũng không biết.



Đợi Bí thư Phạm phát hiện trận hôm nay không khống chế được, y có chút hối hận.



Mà đối với Trương Nhất Phàm mà nói, những người như Tào Lương Kỳ, Lý Hoành Huy chủ yếu là diễn vai hề.




Chuyện ở Vĩnh Lâm, không cần mình phải nhúng tay vào. Chỉ cần một cuộc điện thoại, tức có thể cho bọn họ náo loạn trong trận đấu.



Hội nghị thường vụ hôm nay, đã lọt vào tai Trương Nhất Phàm, hắn âm thầm cười mỉm.



Sự việc không ngờ, Bí thư Phạm đột nhiên đêm khuya gọi điện cho hắn, hắn không nhận.



Hắn hình như nhìn thấy vẻ mặt trăn trở của Bí thư Phạm.



Dù sao Bí thư Phạm cũng là lãnh đạo của mình, lúc Trương Nhất Phàm còn ở Thông Thành, y làm chủ tịch Vĩnh Lâm, sau này y làm Bí thư Thành Ủy, Trương Nhất Phàm cũng dần dần tiến tới vị trí chủ tịch thành phố.



Nói thật ra, bản thân rất kính trọng y, từ trước giờ chưa từng ganh đua với y, về vấn đề nhân sự, hai người này cũng ít nhiều liên quan. Đây đều là xem Bí thư Phạm cách đối nhân xử thế coi như là bổn phận, hơn nữa lại là thân phận lãnh đạo nhiều năm, Trương Nhất Phàm chưa từng có cử chỉ nào thái quá.



Không ngờ lần này y lại hồ đồ như vậy, không ngờ cam chịu để người khác giở trò, Trương Nhất Phàm tự dưng tức giận, lúc này gọi điện thì có ích gì? Đường Vũ tạm thời bị cắt chức.



Trương Nhất Phàm cố ý không nghe điện,khiến chính y phải suy nghĩ.



Thấy Trương Nhất Phàm không nghe điện, Bí thư Phạm đương nhiên hiểu, nhưng Ông ta vẫn ôm một tia hy vọng rằng, có lẽ Trương Nhất Phàm ngủ sớm, trong trường học bình thường đi ngủ rất sớm.



Vì thế, ngày hôm sau y lại gọi điên thoại cho Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm vẫn cố ý không tiếp, nhìn chuông điện thoại kêu, kiên quyết không tiếp.




Bí thư Phạm lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng.



Ai cũng có lúc hồ đồ, nhất là đối với lợi ích trước mắt, đầu tiên cũng nghỉ cho bản thân rồi mới nghĩ đến người khác. Loại người này còn có thể nghĩ đến người khác, chí ít còn có chút lương tri, có chút tính người, có một vài người hoàn toàn không quan tâm đến lợi ích của người khác, hay độc chiếm.



Trương Nhất Phàm không tiếp điện thoại, ý là muốn y suy nghĩ, nghĩ xem trước kia Trương Nhất Phàm đối với y thế nào, có ai bổ nhiệm nhân sự, y luôn trưng cầu ý kiến của Bí thư Phạm, sau đó hai người từng bước cùng nhau hoàn thành tốt công tác.



Hiện giờ Bí thư Phạm không trách người khác, chỉ đổ thừa cho Tào Lương Kỳ, đúng là y đùn đẩy bản thân lên vách núi bên cạnh, đổ lên vai Trương Nhất Phàm, muốn mượn tay Trương Nhất Phàm đẩy hắn đi xuống, sau đó hắn và Lý Hoành Huy chia đều chiến tích.



Bí thư Phạm kêu thư ký đi tìm Đường Vũ, Đường Vũ đến sau, Bí thư Phạm kêu thư ký đi ra ngoài, rót mời Đường Vũ uống trà.


- Đường cục trưởng chúc mừng thông qua tổ chức khảo nghiệm, anh là một đồng chí tốt. Tôi nói, anh một đồng chí tốt như vậy sao có thể phạm lỗi được? Tuy nhiên, kiểm tra cũng tốt, nói không rõ ràng, trống không đánh không vang, điều tra xong rồi, có thể càng chứng minh người chống lại khảo nghiệm. Cho nên việc tổ chức thẩm tra anh, anh cũng không phải bận lòng. Ngượi lại, càng phải cố gắng, tranh thủ nâng cao một bước.



Bí thư Phạm nói:

- Anh phải tin tưởng tổ chức, tổ chức là công bằng. Cho nên anh không phải có tâm lý gắng nặng, lúc đầu tôi đã nói qua với Bí thư Tào rồi, Đường Vũ là một đồng chí tốt, hiện tại càng đúng như lời tôi nói, anh thật không tồi!



Đường Vũ mỉm cười, cười đến sảng khoái.



Trước kia, y tôn kính Bí thư Phạm, bởi vì y cũng là từ dưới đi lên., thành quả này thậm chí vượt cả Cục Trưởng Nhâm Thiết Lâm. Nhưng người lên quá nhanh thì tự nhiên bị người ta đố kị.



Cái đó gọi là cây to đón gió, Đường Vũ ở cục công an đã kiến nhiều người đố kị. Trước kia ở thị trấn bất đồng,ở thị trấn tình cảnh của những người đó dù sao cũng có hạn, hiện tại lên thành thị một cấp, đại đa số người đều là người trong huyện.



Bởi vậy, sự cạnh tranh càng được khích lệ.



Với lời nói của Bí thư Phạm, Đường Vũ không để bụng, nhưng thật ra hắn rất để ý, Tào Lương Kỳ đối với những gì mà Âm tỷ làm, vì đó là việc của bản thân mình, nếu Âm tỷ không chịu nổi, thừa nhận quan hệ của cô ta với chính mình, Dường Vũ đâu có sợ Trương Nhất Hàm bao che, chỉ sợ cũng chốn không được tuy nhiên sẽ bị xử phạt cả hai.



Hắn biết Bí thư Phạm là dùng biện pháp thu phục lòng người, đánh mất cái cản trở công việc làm ăn.



Hắn không để bụng với những lời nói của Bí thư Phạm, thực ra, Đường Vũ chỉ kiên nhẫn chờ một chút và Trương Nhất Phàm chính thức tiến lên cấp tỉnh, hắn lên chức ủy ban thường vụ là chuyện sớm hay muộn thôi.



Có thể y nghĩ sớm một chút, dựa vào thực lực của chính mình để đi lên, không nghĩ đến chuyện trêu đùa người khác. Đường Vũ cũng vì thế mà thêm tinh tường ý thức được, bề ngoài tỏ ra không có gì, bên trong nội bộ lục đục, chết thảm hại hơn.



Cho nên, làm quan nhất định phải có người trên đỡ đầu. Phạm bí thư hôm nay trong lòng đã trấn an, không phải vì thể hiện ý tứ mà muốn mượn lời Đường Vũ, đánh tín hiệu cho Trương Nhất Phàm.



Đường Vũ đương nhiên không biết y đang ở chỗ Trương Nhất Hàm đã giẫm phải cái đinh, nhưng Bí thư Phạm vẫn biểu hiện ra ngoài rất nhẫn nại, thực sự làm người khác kinh ngạc. Y cùng với Đường Vũ nói chuyện thật lâu, nói tới việc xây dựng đội ngũ công an, nói tới vấn đề trị an, hắn còn phải kiên trì với Đường Vũ, nói đến chuyện giải thích của chính mình.



Dường như Đường Vũ lập tức cảm thấy mình thực sự quan trọng, tuy nhiên, hiện giờ, Đường Vũ với chuyện này thì không hứng thú. Hắn muốn làm tốt sự ủy thác của Trương Nhất Phàm, hiện giờ hắn có dục vọng là muốn được thăng chức.



Trong lòng y chỉ có tạo ra tư tưởng tổ chức trong chớp nhoánh, y thề mình phải trưởng thành, lớn mạnh trong tổ chức này, chỉ cần nắm giữ tổ chức này, Đường Vũ cảm thấy được hoàn toàn chính mình trong lúc nói chuyện, đem đối thủ hủy diệt một cách vô hình!



.