Chương 909: Có ai nữa không?
Tinh thần Đường Vũ vốn có chút sa sút và phẫn nộ, nhưng sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, đột nhiện lại nhận được mệnh lệnh này, ý chí chiến đấu của anh trong phút chốc bốc cháy lên.
Anh cảm thấy Trương Nhất Phàm giao nhiệm vụ này, so với làm một cục trưởng thì tuyệt vời hơn nhiều.
Giờ phút này, trong đầu Đường Vũ hiện lên cái tên mà thế giới khiếp sợ - CIA
CIA là tổ chức tình báo nổi tiếng đứng đầu thế giới, nhiệm vụ chủ yếu là công khai và bí mật thu thập, phân tích thông tin tình báo về chính trị, kinh tế, văn học, quân sự, khoa học kỹ thuật toàn cầu, cũng tổ chức và sắp đặt hoạt động ám sát.
CIA và Phòng 6 tình báo quân sự Anh (MI6), Cục An ninh Liên bang Nga, Cục Tình báo và Sứ mệnh đặc biệt của Israel (Mossad), là bốn cơ quan tình báo lớn và nổi tiếng nhất của thế giới.
Trong lòng Đường Vũ nghĩ, lão Đại muốn Tia Chớp thành tổ chức như thế nào?
Nếu ở trong tay chính mình, tạo nên một cơ quan có thể so với bốn cơ quan tình báo nhất thế giới, vậy thì không chỉ là chính mình và Trương Nhất Phàm vinh quang, hơn nữa là vinh quang cả Trung Quốc. Cho tới bây giờ, chưa có quốc gia nào có cơ quan tình báo có thể so cùng với bốn cơ quan tình báo lớn này.
Trương Nhất Phàm nói với anh, mục tiêu phải lớn, mục đích phải nhiều.
Sự việc cụ thể, do Đường Vũ suy nghĩ, Trương Nhất Phàm chỉ phụ trách tổng thể. Đương nhiên, mục tiêu đại, cũng phải xuất phát từ nhỏ, theo sự việc trước mắt mà bắt đầu. Thực hiện việc này, làm Đường Vũ nhớ lại cảm giác lúc còn ở trong bộ đội.
Trong lòng nhiệt huyết sôi trào, lý tưởng hào hùng, đột nhiên được đánh thức.
Giờ phút này, Đường Vũ dường như thấy được nhiều năm về sau, bản thân ngồi ở nơi cao nhất của trung tâm cơ mật quốc gia, chỉ huy toàn bộ cơ quan, tung hoành tình báo toàn cầu. Khoảnh khắc đó, suy nghĩ trong lòng của anh giống như núi lửa phun trào ra.
Tâm trạng vô cùng kích động, đang hừng hực thiêu đốt ở trong lòng.
Với năng lực của bản thân và thực lực của lão Đại, có thể thành lập cơ quan trong một quốc gia so với tổ chức tình báo lớn trên thế giới sao? Đường Vũ suy nghĩ, theo mộng tưởng trở về thực tế.
Đường Vũ nói với Trương Nhất Phàm:
- Để tôi làm nhiệm vụ này, còn Cục trưởng Công an là cái gì, tôi không thích.
Đường Vũ cảm thấy có hứng thú với nhiệm vụ này, nhất là khi Trương Nhất Phàm nói với anh, quả thật anh hưng phấn vô cùng.
Trương Nhất Phàm nhìn anh mỉm cười:
- Cậu cho rằng đây là thể hiện chí lớn sao? Thật là ngu, Cục trưởng Công an mới là vị trí tốt, có quyền lực trong tay, làm ít mà được hưởng công lớn? Làm tình báo, người nào cũng phải có hai thân phận.
Đường Vũ nói:
- Tôi thật sự là rất hưng phấn.
Sau đó, hai người ngồi xuống, nghiêm túc phân tích sự việc.
Đường Vũ nói với Trương Nhất Phàm:
- Hiện tại chúng ta chỉ dựa vào số ít bộ đội đặc chủng này thì không đủ, bọn họ chỉ phù hợp thi hành nhiệm vụ. Còn việc thực chiến, chúng ta nhất định phải có nhân tài máy tính, cùng với các trang thiết bị hiện đại nhất.
Nhất Phàm mỉm cười:
- Tôi sẽ giúp cậu thu thập nhân tài giỏi nhất, tuy nhiên, trước mắt có bọn họ là đủ rồi.
Hắn nói thật với Đường Vũ, ở địa bàn thủ đô này, hiện tại đối với anh là có đất dụng võ, kể cả ở tỉnh Hồ Nam.
- Trước mắt chúng ta không có dự định gì nhiều, việc cơ bản nhất là hoàn thiện tổ chức.
- Làm hết thảy mọi thứ, bắt đầu từ tỉnh Hồ Nam!
Đường Vũ gật đầu đáp,
- Vâng, ngày mai tôi dẫn bọn họ quay về tỉnh Hồ Nam.
Sau khi gặp mặt Đường Vũ, Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, mục tiêu của hắn cuối cùng đã bắt đầu bước đi đầu tiên. Hắn có thể giống Duệ Quân, được tư liệu trực tiếp, còn có tình báo ở thủ đô, gần như có thể tham khảo từ Duệ Quân. Hắn tin tưởng tổ chức do một tay hắn tạo ra, trong thời gian ngắn, ít nhất không yếu hơn so với tổ chức của Duệ Quân.
Sau đó, hắn bắt đầu bắt tay vào suy xét vấn đề ở thành phố Vĩnh Lâm, ở nơi này, Trương Nhất Phàm cũng có thế lực của mình, những người này tương lai là Phó chủ tịch tỉnh.
Càng ngày càng gần đến kỳ bầu cử, Trương Nhất Phàm cảm giác được áp lực càng ngày càng nặng.
May mắn trong khoảng thời gian này, Tống Hạo Thiên không có ở đây làm phiền hắn.
Sự việc ở Vĩnh Lâm, hoàn toàn là ngoài ý muốn. Hắn căn bản không có nghĩ đến Bí thư Phạm gây hấn, trước kia, lúc còn ở Vĩnh Lâm, Bí thư Phạm cũng có giúp đỡ công việc của hắn, cơ bản không có nhúng tay vào chuyện bên này.
Mà Trương Nhất Phàm cũng duy trì mối quan hệ hai bên cùng có lợi với ông ta, về lý thuyết, hai bên hẳn là không có xung đột gì.
Nghĩ đến Bí thư Phạm trước kia, hắn liền thở dài, rốt cuộc sắc mặt cũng thay đổi.
Bí thư Phạm là một người nhẫn nhịn, nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đi đến vị trí cao như thế, trở thành một quan to. Ông ta đương nhiên là có ý nghĩ của chính ông.
Trương Nhất Phàm cũng có thể hiểu tâm tư ông, chỉ có điều chơi hắn một chiêu như vậy, hơi quá đi.
May mắn Đường Vũ nghe lời khuyên của hắn lúc trước, không có nhúng tay, cũng không có hành động phi pháp, nếu không lúc này đây, khẳng định là chết ở trong tay bọn họ.
Chờ sau người bọ Đường Vũ đi rồi, Trương Nhất Phàm ngồi một mình trong phòng mà hút thuốc.
Chuyện này, tuyệt đối không thể để như vậy mà bỏ qua.
Bí thư Phạm không nghĩ muốn nắm toàn bộ trong tay sao? Trương Nhất Phàm hung hăng bóp tắt tàn thuốc trong tay, cầm di động gọi cho Lý Trị Quốc.
Mấy ngày nay Lý Trị Quốc bị người của Ủy ban Kỷ luật kêu đi nói chuyện, chẳng qua, mỗi lần nói chuyện đều là giữ bí mật. Bởi vì Tào Lương Kỳ biết, trong tay Đường Vũ còn có chứng cứ của con hắn, ngoại trừ Lý Trị Quốc, không có người thứ hai có khả năng cung cấp chứng cứ cho Đường Vũ.
Như vậy, Tào Lương Kỳ muốn Lý Trị Quốc nói ra sự thật.
Nhưng Lý Trị Quốc vẫn luôn giả bộ không biết, Tào Lương Kỳ tìm anh vài lần, nhưng không đạt được kết quả gì.
Khi Lý Trị Quốc từ phòng Ủy ban Kỷ luật đi ra, cảm thấy ánh mắt khác thường của mọi người nhìn anh, nhưng anh chỉ mỉm cười một cách thoải mái, không hề gì mà đi khỏi.
Trở lại xe, Lý Trị Quốc mới gọi điện thoại lại cho Trương Nhất Phàm.
Lái xe chỉ nghe tiếng ừ ừ đáp lời từ phía sau của Lý Trị Quốc, mà không biết là nói cái gì?
Lý Trị Quốc cúp điện thoại, nói với lái xe:
- Đi Ủy ban nhân dân thành phố.
Khi xe chạy đến Ủy ban nhân dân thành phố, Lý Trị Quốc lại thay đổi chủ ý, hắn gọi điện thoại:
- Chủ tịch thành phố Tô, ăn cơm tối với tôi được không?
Tô Như Hồng mỉm cười:
- Còn có ai?
- Không có ai, chỉ hai chúng ta.
Lý Trị Quốc bình tĩnh nói.
Tâm tình Tô Như Hồng dường như tốt, cô nói:
- Nếu không vậy gọi thêm một người nữa đi.
Bình thường có thể gọi thêm nhiều người, hôm nay không thể gọi được, Lý Trị Quốc nói:
- Chủ tịch Uông không rảnh, Cục trưởng Đường lại không ở đây, như vậy đi, chỗ cũ, đến Cận Thủy đi.
Tô Như Hồng thấy Lý Trị Quốc không để cho cô có cơ hội suy xét, liền đoán được khẳng định có việc, vì thế cô cũng sẵng sàng đáp ứng.
Tào Lương Kỳ đi vào phòng làm việc của Bí thư Phạm, phát hiện Bí thư Phạm mấy ngày nay hơi tiều tụy, tinh thần, trạng thái không tốt.
Ở trong lòng nói thầm, Bí thư Phạm hay là không có mạnh mẽ, cứng rắn lắm, ông thuộc típ người ôn hòa, cứ nhìn ông trong thời gian này, luôn muốn bản thân mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng tính cách mới quyết định được vận mệnh của người đó.
Ông nghĩ muốn, nhưng lòng có dư mà lực lại không đủ.
Ở trong lòng Bí thư Phạm suy xét nhiều vấn đề, cân nhắc lo lắng, do dự, sợ hãi, rụt rè.
Trước đây, ông đã từng gặp qua Trương Nhất Phàm, rất mạnh mẽ, cứng rắn, năm đó, Thư Á Quân đường đường là Chủ tịch thành phố, cũng đấu không lại Trương Nhất Phàm, mà hắn sau khi yên ổn vị trí, lập tức chấn chỉnh mạnh mẽ.
Hiện tại các mức viện phí được ổn định ở thành phố Vĩnh Lâm, đều là do Trương Nhất Phàm tạo ra. Ở tỉnh nhiều lần khen ngợi thành phố Vĩnh Lâm, viện phí ổn định mang đến lợi ích cho nhân dân, nhưng toàn bộ tỉnh Hồ Nam, tuy rằng cũng có một số nơi áp dụng giống vậy, đáng tiếc cuối cùng lại biến thành bệnh viện thu phí cao.
Ổn định mức viện phí ở thành phố Vĩnh Lâm, cũng xảy ra một ít thay đổi, trong lòng Bí thư Phạm luôn buồn bực, vì sao việc Trương Nhất Phàm làm đều thuận lợi, còn ông, vừa làm liền muốn thất bại?
Bí thư, phó bí thư ngồi xuống, bắt đầu thảo luận vấn đề, sang năm Bí thư Phạm chắc chắn không còn tại vị. Bởi vì hắn lớn tuổi rồi, khả năng lớn nhất chính là vào Mặt trận Tổ quốc.
Cho nên, sau khi hắn xuống chức, đem những người phía sau an bài cho tốt. Tào Lương Kỳ là Phó bí thư, nhiệm kỳ lần tới, là ứng cử viên chức Bí thư, lựa chọn giữa Tào Lương Kỳ và Trần Hoành Huy.
Nhưng lại nghe chút tin tức, có khả năng Trần Hoành Huy được điều đi, cuối cùng tạm thời chưa rõ đi nơi nào, có lẽ là đứng đầu tỉnh. Có lẽ là nhậm chức ở tỉnh khác.
Hiển nhiên, cũng nghe đồn, Tào Lương Kỳ hoặc đảm nhiệm chức Bí thư hoặc Chủ tịch thành phố. Nhưng trong lòng Bí thư Phạm hiểu rõ, chức Chủ tịch thành phố, là cuộc đua giữa Tào Lương Kỳ và Uông Viễn Dương. Sự việc này, điều quan trọng là xem ai có hậu trường vững mạnh.
Nếu giữa Tào Lương Kỳ và Uông Viễn Dương, làm cho Bí thư Phạm chọn một, hắn thà rằng chọn Uông Viễn Dương. Bởi vì Tào Lương Kỳ là người có dã tâm, thậm chí đối với vị trí Bí thư này, giống như hổ rình mồi.
Nhưng vì lợi ích, bọn họ lại không thể không ngồi cùng một thuyền, thương lượng, như thế nào chia quyền kiểm soát một vài nơi quan trọng của Vĩnh Lâm.