Vạn Tử Thiên Hồng phân ra rất nhiều cấp bậc. Nhất là phòng khách quý tại lầu ba trong bộ phận ăn uống là nơi mà người bình thường không thể vào được. Người bình thường chỉ có thể dùng bữa tại lầu hai, vào được phòng bao sẵn tại lầu ba chỉ có thể là người giàu quyền quý.
Trương Nhất Phàm vốn không thấy xa lạ với nơi này. Trước đây khi còn là thư ký, hắn đã từng phục vụ lòng vòng một số lãnh đạo tại nơi này. Lần này phòng mà Hồ Lôi đặt vẫn là phòng bao Tử Trúc Lâm.
Nhân lúc Trưởng phòng Lương chưa tới, Trương Nhất Phàm nhắc đến chuyện mỏ than Nam Khê tại thị trấn Liễu Thủy với Hồ Lôi. Bây giờ mỏ than Nam Khê đã ngừng hoạt động, rất cần một số vốn đầu tư lớn, hắn ta hy vọng Hồ Lôi có thể cùng tham gia mở lại mỏ than Nam Khê.
Nói đến việc nghiêm chỉnh, Hồ Lôi liền buông cô gái Băng Băng mà hắn ta cứ ôm đó ra, thần sắc mới nghiêm túc trở lại. Băng Băng thích nhất cũng chính là bộ dạng này của Hồ Lôi, lúc nói chuyện chính là luôn thể hiện ra bộ dạng hết sức nghiêm chỉnh này.
Từ trong cuộc nói chuyện của hai người, cô ta dần dần hiểu ra được con người của Trương Nhất Phàm. Hiếm mà thấy được Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi như vậy trong cả huyện Thông Thành này. Lúc đầu cứ tưởng hắn ta là một kẻ ăn chơi trác táng chứ? Vì thế, cô ta bắt đầu thay đổi cách nhìn với Trương Nhất Phàm.
Than đá thuộc tài nguyên của quốc gia, theo lý mà nói là một ngành đem đến lợi nhuận kếch sù. Chỉ là tình thế trước mắt là không được con người chú trọng lắm. Hồ Lôi sớm đã muốn nhúng tay vào chỉ là vẫn chưa có tìm được cơ hội thích hợp. Đối với Hồ Lôi mà nói, quả thật là đi hết khắp nơi mà chẳng tìm thấy, đến khi tìm được thì chẳng hề tốn chút công sức nào.
Bây giờ Trương Nhất Phàm đang đảm nhiệm chức Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy, không thể nghi ngờ đây là một cơ hội tốt. Mặc dù như vậy, Hồ Lôi vẫn tỏ vẻ rất là đứng đắn khác hẳn với tên chuyên ăn chơi như bình thường. Cậu ta hút thuốc nói:
- Tình hình mỏ than trước mắt không hề lạc quan cho lắm, rất nhiều mỏ than lớn của quốc gia đều bị đóng cửa ở nhiều địa phương. Mỏ than Nam Khê chỉ là một mỏ than nhỏ của thị trấn, sản lượng mỗi năm vốn không cao cho lắm, cậu có thể đảm bảo chắc chắn nó sẽ không bị đóng cửa sao?
Những ngày này trong thị trấn Liễu Thủy, Trương Nhất Phàm đã điều tra rất kỹ đối với tài nguyên của thị trấn Liễu Thủy, bởi vậy trong lòng đã tính trước mọi việc rồi nói:
- Tuy là mỏ than Nam Khê có sản lượng không cao, một phần rất lớn là nằm vào vấn đề quản lý, thêm nữa là sự lạc hậu trong thiết bị và kỹ thuật như vậy đến cuối cùng thì mỏ than Nam Khê cũng sẽ bị đóng cửa. Theo quan sát cụ thể báo cáo, thật ra mỏ than Nam Khê dự trữ lượng than đá lớn nhất toàn huyện, thu mua đầy đủ các thiết bị tiên tiến chỉ cần có thể khai thác chính xác, tôi nghĩ món lời thu về từ mỏ than Nam Khê tuyệt đối sẽ rất là lạc quan.
Trương Nhất Phàm lấy ra một tập tài liệu đã được chuẩn bị sẵn:
- Đây là tư liệu mà gần đây tôi đã chỉnh lý lại, nếu anh thấy được, có thể suy nghĩ một chút để tham gia vào việc này.
- Ha ha cậu quả là…, thì ra đã có kế hoạch trước rồi. Xem ra hôm nay cậu có dụng ý khác, muốn kéo tôi và Trưởng phòng Lương vào chung một thuyền.
Hồ Lôi cười, đưa tay ra nhận lấy tư liệu.
Thuận tay lật lật vài chỗ, Hồ Lôi đặt tư liệu xuống dưới ly nói:
- Nếu cậu sớm đã chuẩn bị, vậy hãy thử hợp tác theo kế hoạch này nào.
Trương Nhất Phàm búng búng tàn thuốc nói:
- Tôi đã tính toán sơ bộ về mỏ than Nam Khê, giá trị dự tính là 8 triệu. Cậu ra 3 triệu để mua 40% cổ phần. Cụ thể sẽ là do cậu đứng ra kinh doanh, chính phủ sẽ không nhúng tay vào quản lý, chỉ là đến cuối năm phải chi chút tiền hoa hồng.
Hồ Lôi lắc đầu:
- Không! Tôi ra 4 triệu, mua 60% cổ phần, nếu muốn làm thì phải làm cổ đông lớn, nếu không thì khỏi làm.
Ở điểm này, Hồ Lôi không hề hồ đồ, phải tranh giành lợi nhuận, thể hiện bản lĩnh thương nhân.
Vừa nãy Trương Nhất Phàm đã đưa ra ưu đãi 2,5% với mức 3 triệu mua 40% cổ phần. Bây giờ Hồ Lôi có ý muốn được voi đòi tiên 4 triệu mà đòi mua số 60% cổ phần quả quyết là đã lợi 10% cổ phiếu.
Trương Nhất Phàm giơ tay nói:
- Năm mươi.
- Năm mươi lăm!
Trương Nhất Phàm mở to mắt nhìn Hồ Lôi rất nhanh, nói ra hai chữ:
- Gian thương!
- Ha ha…
Câu nói phát ra hai người đột nhiên òa lên cười.
Băng Băng ngồi một bên nhìn thấy toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối. Cũng cảm thấy hai người này rất là thú vị, không ngừng lén lén nhìn hai người họ cười.
Hồ Lôi hưng phấn đến nỗi xắn tay áo lên nói:
- Nào Băng Băng tới rót rượu giúp anh và anh Phàm nào. Chúng ta cùng cạn một ly, chúc cho hợp tác vui vẻ!
Hai người cạn một ly, Hồ Lôi chùi miệng rồi nói:
- Ông mập họ Lương này vẫn chưa tới, đúng là làm người ta mất cả hứng.
Lúc này, điện thoại của Băng Băng vang lên, lấy ra xem, vội chạy tới bên Hồ Lôi nói:
- Anh đưa điện thoại cho em, để em trả lời điện thoại.
- Sao rồi, lại có người yêu tìm đến em sao?
Hồ Lôi nói đùa một câu, đưa điện thoại qua.
- Tiểu Phàm từ trong tỉnh thành đến!
Băng Băng lườm cậu ta rồi cầm lấy điện thoại đi ra một bên để trả lời điện thoại.
- Người mà anh nói là vị đại tiểu thư họ Đổng đó sao?
Nói tới đại tiểu thư họ Đổng, ánh mắt của Hồ Lôi phát ra một tia sáng lạ kỳ, liền lộ ra nét mặt rất khác thường.
Nghe nói đại tiểu thư này của nhà họ Đổng là thiên kim của một cán bộ cấp cao. Bạn học thời đại học của Băng Băng không những xinh đẹp mà tính tình mê hoặc lòng người.
Hồ Lôi đã từng rất nhiều lần yêu cầu Băng Băng giúp đỡ để kéo mối quan hệ này, nhưng cô ta vẫn từ chối. Nói người ta là thiên kim tiểu thư con nhà quý tộc làm sao có thể quan hệ với người nhà quê của Thông Thành.
Nhìn thấy Băng Băng đứng ở một bên trả lời điện thoại, Hồ Lôi có vẻ bí mật tới gần nói:
- Nhất Phàm, đợi lát tôi sẽ giới thiệu cho cậu một cô gái tuyệt đẹp. Nghe Băng Băng nói, cũng là một thiên kim của cán bộ cấp cao ở trong tỉnh, vui chết đi.
Trương Nhất Phàm cười cười, cũng không có để ý tới.
Băng Băng trả lời điện thoại xong, nhìn thấy bộ dạng thăm dò, liền nắm lấy tai của Hồ Lôi có vẻ dữ dằn như sư tử Hà Đông nói:
- Nếu anh dám đụng vào tới Tiểu Phàm, anh coi chừng em đó.
Hồ Lôi cũng không phản ứng lại, chỉ có điều luôn miệng xin tha thứ nói:
- Anh nào dám chứ! Có người đẹp như em ở đây là đã quá đủ với anh rồi, cho dù là cho anh công chúa của hoàng đế anh cũng không đổi đâu!
Băng Băng liếc anh ta một cái mới buông tay ra, bỏ qua một bên nói:
- Như vậy thì còn chấp nhận được!
Hồ Lôi xoa xoa vào tai bị đau nói:
- Băng Băng em yên tâm đi, sau khi có em, anh sẽ không với ai nữa, nhất định sẽ cùng em đến già.
Nghe được câu nói khó chịu này Băng Băng lại liếc anh ta:
- Có quỷ mới tin anh đó!
- Trời ạ, con nói thật lòng mà không ngờ không ai tin con cả.
Hồ Lôi nâng ly rượu lên mặt buồn buồn uống một ngụm, lẩm bẩm nói:
- Thật là nhớ việc làm suốt đêm hôm trước, thích thật đó!
Nói tới cái việc suốt đêm hôm đó, lại là ngày lần đầu tiên Băng Băng dành cho Hồ Lôi, hai người đó chiến suốt một đêm mà không hề biết mệt mỏi. Mặt của Băng Băng liền đỏ lên như trái táo đã chín. Cô hung dữ véo cho Hồ Lôi một cái rồi nghiến răng nói:
- Tên đáng chết này, sao anh lại nói chuyện này trước mặt người khác chứ!
Hồ Lôi và Trương Nhất Phàm có tuổi tác xấp xỉ nhau, cho nên hiểu rất rõ cách đối đãi của hắn. Có thể tự nhiên hiểu ra ý của Hồ Lôi, chỉ là cố ý giả ngây ngô. Vừa mới thảo luận xong cơ bản việc của mỏ than, Trương Nhất Phàm cũng rất là hưng phấn, khó mà có thể cùng bạn bè tụ họp như thế này, cũng nên thả lỏng rồi.
Trưởng phòng Lương đến trễ, mới 42 tuổi nhưng lại có vẻ trưởng thành trước tuổi. Với lại hàng năm xảy ra nhiều trường hợp, cái bụng lớn hơn so với hai người. Thấy Trưởng phòng Lương, ba người họ đều đứng dậy.
- Xin chào Trưởng phòng Lương!
- À chào thiếu gia Hồ
- Chào thư ký Trương.
Lương Chính Hòa bắt tay với hai người, sau đó lần lượt ngồi xuống. Mắt ông ta dừng hẳn vào người đẹp bên cạnh Hồ Lôi nói:
- Làm sao xưng hô với tiểu thư xinh đẹp này đây?
Không cần chờ Hồ Lôi giới thiệu, Băng Băng rất lịch sự bưng ly rượu lên nói:
- Tôi tên là Hạ Băng, bạn gái nhiệm kỳ thứ 18 của Hồ Lôi.
Băng Băng rất khôn khéo cũng rất là hài hước, chỉ một câu nói mà làm mọi người cười ầm lên.
Chuyện của Hồ Lôi đã rõ như ban ngày, nói đến nhiệm 18 thật ra thì không chỉ dừng lại ở con số này. Trưởng phòng Lương cũng là người dễ chịu, ở đây thì không có quy định quan trường gì nhiều, vì thế đùa vui nói:
- Vậy cô có tính chuẩn bị từ chức chưa?
Băng Băng bĩu môi nói:
- Nếu như anh ấy có người con gái mới, không từ chức cũng phải từ.
Lúc Băng Băng nói câu này, mắt liền liếc qua Hồ Lôi.
Đều là người quen, Hồ Lôi cũng không tránh sự nghi ngờ, liền ôm vào đôi vai mềm mại của Băng Băng:
- Cô ấy là người cuối cùng của tôi.
Nói xong, còn mạnh bạo hôn cô ta trước mặt hai người.
Đều là người quen, không khí phòng bao rất là sôi nổi, Băng Băng vẫy vẫy tay nói:
- Phục vụ viên, có thể đưa món vào rồi.
Lúc này, điện thoại ở trên bàn lại vang lên, Băng Băng lập tức lấy điện thoại lên nhìn:
- Chắc là Tiểu Phàm tới rồi, em đi xuống đón cô ấy:
Nói xong, liền lắc lắc vòng eo khêu gợi của mình đi xuống lầu.
Trong phòng bao riêng chỉ còn lại ba người, Trương Nhất Phàm nhân cơ hộ này cùng Trưởng phòng Lương bàn về chuyện tài chính. Trưởng phòng Lương giống như Phật Di Lặc lúc nào cũng cười. ông ta chỉ vào Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi sớm đã biết, cậu tìm tôi vốn không có ý tốt gì. Nhưng mà…
Trưởng phòng Lương liền nói tiếp:
- Tình thế bây giờ không được chắc chắn, kinh tế của Thông Thành tuy là trên đà phát triển khá tốt nhưng nơi nào cũng phải cần tiền, chi tiền có thể sẽ khó khăn.
Trưởng phòng Lương có bộ dạng rất khó xử, tâm trạng của Trương Nhất Phàm đột nhiên buồn hẳn. Trong hội nghị của thị trấn bản thân đã hứa sẽ chứng thực chuyện tài chính. Bây giờ Lương Chính Hòa lại không dám giúp đỡ chẳng lẽ ông ta nghe thấy chuyện gì sao?
Thấy Trương Nhất Phàm không hài lòng, Trưởng phòng Lương bưng ly lên cùng hắn ta cạn ly nói:
- Không phải là làm anh em với nhau mà tôi lại không dám giúp cậu. Việc chi tiền bây giờ đều phải do bí thư Phong đích thân ký tên tôi cũng bất lực. Nhưng mà cậu có thể tìm tới giám đốc Đường của ngân hàng Nông nghiệp, có lẽ ông ta sẽ có cách.
Chi tiền và mượn tiền tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn giống nhau. Mượn tiền thì nói chung là phải trả nhưng nơi tồi tàn như thị trấn Liễu Thủy thì giám đốc Đường của ngân hàng có chịu cho vay hay không mới là quan trọng.
Ba người họ đang trò chuyện, cửa bị đẩy nhè nhẹ ra, Băng Băng dắt một cô gái rất xinh bước vào.