Sau khi Trương Nhất Phàm quay về trường học, nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của các bạn cùng lớp làm hắn vô cùng mất tự nhiên. Biết chắc rằng tất cả mọi người đều đã xem TV, trên TV đã đưa tin tình hình việc thị sát Nam Hạ của thủ tướng.
Lúc ấy Trương Nhất Phàm đang ở phía sau của thủ tướng, nhưng lúc màn ảnh phát ra, có rất nhiều người trong lòng đang có vẻ vừa hâm mộ vừa đố kỵ.
Có thể lăn lộn tới cấp bậc này thì có thể nói là đã lên được trên lớp mây nhẹ rồi. Nhưng bọn họ căn bản không thể hiểu được tâm tư của thủ tướng. Thủ tướng hoàn toàn là người ưu quốc ưu dân không hề có ý muốn giúp đỡ Trương Nhất Phàm. Nhưng trong mắt của người khác thì không phải như vậy. Vì thế có vài người tiếp cận để làm quen. Giống như Úy Tông vậy, rõ ràng là đi theo Lý Tư Nguyên, Phương Khiêm. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đắc ý như vậy trong lòng anh ta không khỏi rục rịch.
Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm ngược lại rất là bình tĩnh. Tuy nhiên từ trong mắt của Phương Khiêm, Trương Nhất Phàm nhìn thấy một vẻ không phục của anh ta. Lúc trước nếu không phải là Lý Tư Nguyên lúc đó khuyên anh ta thì anh ta còn tính đi làm chuyện quỷ quái nào đó để làm mất mặt của Trương Nhất Phàm. Sau này nghe Lý Tư Nguyên nói như vậy thì anh ta không dám đông tới nữa.
Tuy nhiên tình cảnh khốn khổ của Dương Thị, đã làm cho anh ta có chút đắc ý. Bởi vì trong chuyện này anh ta có cũng góp tay vào.
Lúc tan học, Đinh Viễn Phương cứ như là dựa vào hào quang của Trương Nhất Phàm mà được nổi tiếng vậy, may mắn vì lúc đó mình đã đứng vào đúng đội. Nhìn thấy cả lớp với ánh mắt vừa hâm mộ vừa kính nhường đó, trong lòng hắn ta thầm vui sướng.
Quả thật Trương Nhất Phàm rất khá, có thể cùng thủ tướng đích thân đi tới phía nam thị sát, lúc ấy hắn ta nói với một số người quen:
- Mau nhìn xem, người thanh niên trẻ tuổi phía sau, đúng, đúng rồi chính là anh ta. Anh ta chính là bạn học khóa học Thanh niên xuất sắc của Trung ương của lớp tôi, Bí thư Thành ủy nổi tiếng của tỉnh Tương Trương Nhất Phàm. Còn không phải sao, Bí thư trẻ tuổi nhất của tỉnh Tương nói tới chính là anh ta.
Đinh Viễn Phương đầy vẻ đắc ý, làm đến nỗi những người bạn của anh ta ai ai cũng đều hâm mộ vô cùng. Có được bạn học như vậy, sau này việc thằng chức không phải chỉ là chuyện sớm muộn hay sao?
Ai mà chẳng biết sức hấp dẫn của người nhà họ Trương bọn họ. Hàn Dựa Văn có vẻ sùng bái nhìn Trương Nhất Phàm, hai người nói:
- Tối nay, anh phải mời đấy.
- Đúng đó, đúng đó!
Lần trước anh nói cùng chúng tôi đi dùng bữa, tới bây giờ lời hứa đó vẫn chưa có thực hiện đó.
Hai người họ mỗi người tung hứng một câu, Tống Vũ Lâm đi tới nói:
- Các người đi dùng bữa, tôi cũng xen vào chỗ náo nhiệt nữa.
Tống Vũ Lâm vốn dĩ thuộc loại đàn bà cao ngạo, lần này hoàn toàn hạ mình xuống nhưng cái giá của cô ta cũng không thể chơi nổi với cái lớp này. Ở đây có rất nhiều người còn cao hơn cả cô ta chỉ là trong giới đàn bà thì cô ta thuộc loại nhân vật có vẻ lợi hại.
Cô ta cho rằng bản thân lên được đến đây là có thể đủ để xưng hùng rồi. Ai mà biết được trong mắt của những tên biến thái Lý Tư Nguyên, Phương Khiêm và Trương Nhất Phàm thì bản thân mình chẳng là gì cả.
Tuy nhiên ba người bọn họ có thể nói là ngoại lệ. Bởi vì hoàn cảnh gia đình của người ta tốt mà. Những người khác cũng đều có hoàn cảnh gia đình nhưng của bọn họ mà so với ba người họ thì hoàn toàn như một trời một vực vậy.
Trong trốn quan trường, có lúc hoàn cảnh gia đình quyết định tất cả, câu nói này cũng không phải là hoàn toàn vô đạo lý.
Vào trường Đảng trong khóa học Thanh niên xuất sắc của Trung ương, cô ta cuối cùng hiểu ra được đạo lý đầu thai cũng là một cái kỹ thuật sống. Việc này chính mình không thể hiểu được đâu.
Đinh Viễn Phương nhìn thấy Tống Vũ Lâm, mắt có vẻ khinh bỉ. Bởi vì cô gái này thích chơi thanh cao, giả vờ, cứ cho mình là đúng. So với Hàn Dựa Văn thì cô ta chẳng là cái quái gì cả. Nhưng cô ta luôn cứ tỏ ra bộ dạng ưu tú hơn Hàn Dựa Văn.
Nhìn thấy Tống Vũ Lâm tới, Đinh Viễn Phương cũng không nói gì ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Woa—— có rất nhiều heo mẹ bay trên trời kìa!
Hàn Dựa Văn không giống như anh ta. Tuy cô ta cũng không thích bộ dạng của Tống Vũ Lâm nhưng cô ta vẫn trả lời câu:
- Được đó, nhưng mà cô hỏi Bí thư Trương thử anh ta có đồng ý đi hay không, lần nào anh ấy cũng đồng ý là đi nhưng đợi đến lúc dùng bữa thì không thấy người đâu cả.
Nhắc đến dùng bữa, Trương Nhất Phàm quả thật rất ngại. Hắn ta mấy lần đồng ý người ta nhưng đến cuối cùng đột nhiên không được rảnh, có việc thật không đúng lúc. Mỗi lần quyết đinh đi, lại có việc quan trọng hơn.
Ai bảo trường học thực hiện hình thức quản lý khép kín, ra khỏi cửa cũng phải đợi cuối tuần. Cuối tuần thì Trương Nhất Phàm còn rảnh được sao?
Hắn ta vẫn cười hì hì trả lời nói:
- Được thôi! Nhưng mà tối nay e rằng chỉ có thể dùng bữa ở căn tin rồi.
Mời khách dùng bữa căn tin thật là chuyện mất mặt. Với lại, mời khách trong căn tin cũng chẳng có gì ngon để ăn cả.
Đinh Viễn Phương đề nghị nói:
- Vậy thì đợi tới cuối tuần, đồ ăn ở trong căn tin tôi ăn đến phát ngán rồi.
Thật ra, nhà khách của trường Đảng cũng được đấy, có một nhà ăn.
Hàn Dựa Văn liền đề nghị đi tới nhà khách của trường học đi, món ăn ở đó cũng khá lắm.
Điện thoại của Trương Nhất Phàm vang lên, anh ta nói mọi người định địa điểm đi, tôi mời là được rồi. Định xong thì nói cho tôi biết.
Điện thoại là Thẩm Kế Văn gọi tới, anh ta nói sự việc của Duệ Quân bàn bạc xong rồi, hỏi anh ta tối nay có rảnh hay không. Nhưng Thẩm Kế Văn không nói gì cả chỉ hẹn Duệ Quân ra ngoài dùng bữa. Dựa vào giao tình của anh ta, Duệ Quân nhất định sẽ không làm anh ta mất mặt đâu,.Trương Nhất Phàm đang nghĩ tới việc này. Ôi chao, lại phải từ chối cuộc hẹn rồi. Nhưng mà, trong lòng hắn ta thầm cân nhắc được mất, cũng không thể đắc tội với bạn cùng lớp được nói không chừng sau này những người này có lợi cho mình.
Người ta kêu mấy lần rồi mà vẫn không đi thì chắc chắn người ta sẽ nghĩ mình thanh cao, tự cao tự đại.
Nhưng hắn càng muốn cùng Duệ Quân từ từ bàn bạc hơn, tranh thủ kéo hắn về phía mình. Mấy ngày này, hắn đã phân tích qua nơi hội nghị của Duệ Quân. Nói không chừng anh ta là một ông chủ lớn, đằng sau không có ai gọi là lớn hơn nữa. Anh ta nói như vậy chỉ là muốn lưu lại đường lui cho chính mình. Có số việc anh ta hoàn toàn có thể nói ông chủ không có ở đây nên đẩy lùi hết mọi việc rồi.
Nhưng nếu như tối này muốn ra ngoài thì hơi có chút khó khăn. Mình vừa mới quay về trường học, không thể nào cứ là người dẫn đầu được. Hắn liền nói với Thẩm Kế Văn:
- Có thể thay đổi thời gian một tí được không? Hôm nay e là tôi không thể đi được.
Thẩm Kế Văn nói:
- Thời gian do anh định, dù sao anh ta đã đồng ý rồi.
- Vậy thì tối thứ sáu vậy! Tôi mời, anh cứ chọn địa điểm đàng hoàng đi! Ít người và yên tĩnh một chút.
Thẩm Kế Văn trả lời một tiếng, Trương Nhất Phàm lúc này mới gác máy, đi tới trước mặt ba người nói:
- Các anh đã bàn bạc xong chưa nào?
Ba người cùng đáp:
- Vậy thì đến nhà khách của trường học vậy.
Đinh Viễn Phương nói:
- Thực ra, tôi không thích đưa tiền cho nhà khách đâu.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tùy mọi người, cuối tuần tôi bận rồi.
Đinh Viễn Phương nghe vậy liền có bộ dạng muốn giết người. Thực ra anh ta sớm đã chuẩn bị xong muốn kêu Trương Nhất Phàm và Hàn Dựa Văn ra ngoài từ từ dùng một bữa. Đương nhiên tiền cũng không phải là do hắn đứng ra trả. Ở trong thủ đô loại người tiêu tiền như nước đổ, một bữa cơm không có mấy ngàn đồng ăn cái gì?
Nơi dành cho cấp bậc thấp, không cần nói Trương Nhất Phàm, Đinh Viễn Phương hắn có đi không chứ? Tốt xấu gì thì mình cũng là cấp Cục.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đồng ý cho Tống Vũ Lâm gia nhập, anh ta có chút thất vọng.
Cuối cùng lại qua một tuần.
Trương Nhất Phàm từ trong trường Đảng bước ra, Đinh Viễn Phương liền tới nói:
- Anh muốn đi đâu? Cũng không dẫn tôi theo được sao? Ở thủ đô tôi không có quen gì cả.
Trương Nhất Phàm nhìn anh ta nói:
- Nếu anh đã không quen thuộc vậy thì gọi Hàn Dựa Văn ra, hai người cùng nhau đi dạo.
Nói tới đây Hàn Dựa Văn đang cùng một cô bạn học của tỉnh Cam bước ra, hỏi hai người họ tính đi đâu?
Trương Nhất Phàm nói:
- Ngày mai mọi người đợi điện thoại của tôi, giữa trưa có khi tôi có thời gian.
Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen chạy tới, Thẩm Kế Văn đeo kính râm, tùy tiện bước xuống xe nói:
- Này, anh làm xong chưa?
Vài người nhìn Thẩm Kế Văn trong lòng cứ nghĩ thầm người này là ai?
Không ngờ tới Úy Tông từ đâu chui ra, hướng về phía Thẩm Kế Văn cười hì hì nói:
- Thiếu gia Thẩm quả nhiên là anh?
Thẩm Kế Văn ngẩn cả người, gỡ kính ra, suy nghĩ về Úy Tông nói:
- Anh là ai?
Một câu nói làm cho nụ cười của Úy Tông lập tức cứng đơ. Úy Tông tự nhiên không biệt được mối quan hề của Thẩm Kế Văn và Trương Nhất Phàm. Anh ta chỉ là vào lúc quốc khánh ở trong hộp đêm chơi thì gặp phải Thẩm Kế Văn.
Lúc ấy, một chủ tịch làm xây dựng ở thủ đô quen với Thẩm Kế Văn, vì thế giới thiệu cho anh ta biết.
Chủ tịch đó có thể quen với nhân vật như Thẩm Kế Văn nên tự nhiên khoác lác. Với lại Thẩm Kế Văn với danh tiếng công tử ở thủ đô cũng rất là vang dội. Úy Tông vốn tưởng rằng mình được đặt lên cao. Tối hôm đó anh ta a dua trước mặt của Thẩm Kế Văn lại còn mời rượu và nịnh hót nữa.
Lúc ấy còn lấy được một tấm danh thiếp của Thẩm Kế Văn, không ngờ gặp Thẩm Kế Văn trước cổng trường đang tính khoe khoang một chút thì không ngờ người ta thốt ra câu anh là ai?
Trong lòng Úy Tông bây giờ như bị dội một chậu nước lạnh vào, ước sũng cái mặt mày.
Tuy nhiên khả năng hiểm độc của anh ta cũng khá lắm, mặt dày nói:
- Khụ khụ, anh quả là người danh giá nên mau quên, không phải lần trước chúng ta đã cùng uống rượu với nhau ở Thiên Thượng Nhân Gian sao? Ông chủ Tiếu, ông chủ Tiếu mà làm cái vụ Đông Phương Hào Uyển đó, anh còn nhớ hay không?
- À, à! Tôi nhớ ra rồi, thì ra là Bí thư Hoàng!
Úy Tông lại đổ mồ hồi nói:
- Khụ, tôi không phải họ hoàng tôi họ Úy là Úy Tông!
Thẩm Kế Văn vỗ vỗ cái đầu nói:
- Thật ngại quá, trí nhớ của tôi đây không được tốt cho lắm! Thì ra là Bí thư Úy.
Úy Tông ở bên ngoài tự xưng mình là Bí thư, Thẩm Kế Văn đâu có biết gì, há mồm nói ra, vẻ mặt của Úy Tông lúc này rất là xấu hổ. Trước mặt của bạn học mọi người đều biết rõ anh ta có phải là Bí thư gì đâu chứ. Lại ngại giải thích thế là đành phải mỉm cười với vẻ ngại ngùng.
Cho dù thế nào, Thẩm Kế Văn cũng đã nhớ ra mình, anh ta có chút đắc ý có vẻ lấy lòng nói:
- Anh đến đây có chuyện gì vậy?
Thẩm Kế Văn hướng về phía Trương Nhất Phàm lải nhải nói:
- Đến làm lái xe cho anh ta!
- Hả——
Chuyện này không phải đùa chứ, đường đường là một trong tứ đại thiếu gia nhà họ Thẩm trong thủ đô mà lại tới làm lái xe cho Trương Nhất Phàm sao? Úy Tông không thể hiểu nổi. không phải nghe nói là ở trước mặt của Thẩm Kế Văn ngay cả Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên cũng không đáng để nhắc tới sao? Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm có chút ngạc nhiên. Anh ta còn đang tính đứng trước mặt của Trương Nhất Phàm khoe khoang một chút không ngờ Thẩm Kế Văn lại tới làm lái xe cho hắn, trời ơi!