Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 867: Quán rượu ở thủ đô




Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm ngồ ở ghế dài, không chút để ý uống rượu, Phương Khiêm ngẩng đầu, nhìn đồng hồ:

- Tư Nguyên, em anh tìm chúng ta làm gì?



- Quỷ biết, nó không có việc gì lại chạy tới thủ đô làm cái gì điên điên.



- Tôi nghe nói cô ấy ở thủ đô mượn tiền khắp nơi, nghĩ muốn làm đại sự.

Ánh mắt Phương Khiêm nhìn giữa sàn nhảy, cả người cô gái gợi cảm nóng bỏng, eo khêu gợi lộ ra cả rốn, nhảy sôi động theo điệu nhạc.



Phương Khiêm cực kỳ thích eo nhỏ khêu gợi, lần nào anh cũng mải mê nhìn. Tuy rằng, anh muốn đàn bà đều rất dễ dàng, nhưng vẫn tham muốn nhìn.



Đàn ông háo sắc! Những lời này ở trên người Phương Khiêm, biểu hiện rất rõ ràng.



Từ xưa đến nay, nữ nhân luôn thích anh hùng, Phương Khiêm bình thường đều cho mình là anh hùng.



Phương Khiêm chính là người như thế, dù cho bản thân rõ ràng giống như cứt chó, nhưng đều tự xưng là anh hùng, tự xưng như thế, đúng là cán bộ cao cấp Phương Khiêm so với người bình thường không giống nhau.



Lý Tư Nguyên so với Phương Khiêm, lão luyện hơn một chút, không có hèn mọn như vậy. đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com



Anh là một người rất hiện thực, không dễ dàng thua người.



Ở trong trường học một tuần, đối với hai người mà nói, quả thực là sống một ngày bằng một năm, sớm biết nghiêm ngặt như vậy, Phương Khiêm sẽ không đi. Trước kia ở trường Đảng tỉnh, còn có thể tìm người học thế, chỉ cần có người vô đó ngồi, lấy được điểm là ok, nhưng chiêu này không dùng được ở trường Đảng thủ đô.



Thậm chí tệ hơn, còn quản lý rất nghiêm. Không cho bọn họ họp nhóm vui vẻ, bởi vậy mỗi cuối tuần, bọn họ đều vui sướng cực kỳ.



Ai nói bọn họ trước kia ở tại địa phương đều được ưu ái? Người khác đều nhìn ánh mắt của bọn họ mà làm việc, hiện tại đến lượt bọn họ ngồi có quy củ trong lớp học, chẳng phải còn hơn so với giết người?



Quy tắc, được dùng để hạn chế người khác, trên thực tế, mỗi người đều muốn ở trên quy tắc, chỉ duy nhất một mình. Những quan lớn này, người nào không phải như thế?



Ngay tại hai người mỗi người đều có suy nghĩ riêng, Lý Đình Đình ăn mặc như một tiểu yêu tinh xuất hiện. Toàn thân màu đen, cổ áo sâu xuống ngực, đem toàn bộ phía trước ngực lộ ra.



Phía dưới váy đen rất ngắn, vừa qua khỏi mông. Trên đùi tất chân đen, kéo dài tới chỗ bí ẩn kia.



Vóc dáng Lý Đình Đình không cao, một thước năm mấy, hơn nữa có chút nhỏ xinh, mang giày cao gót, đeo túi LV, thoạt nhìn rất phong cách, nhưng ánh mắt cao ngạo không che dấu, thường làm người ta chùn bước. Làn da đen, nhưng khuôn mặt xinh xắn, đủ bù lại khuyết điểm của cô.



Lý Đình Đình không có bộ ngực to lớn, cũng không có phong tư lay động, mông to đẫy đà mê người, nhưng phong thái Lý Đình Đình, có lúc cũng làm người ta thần hồn điên đảo.



Nếu trong này không có Lý Tư Nguyên, Phương Khiêm hận không thể đem ánh mắt mình, chôn vùi trên người Lý Đình Đình. Nhưng ở trước mặt Tư Nguyên, anh không dám lỗ mãng.





Lý Đình Đình ngồi xuống:

- Hai người các anh thật là, mỹ nữ đều không có. Vẫn là em tới ngồi cùng các anh.



Phương Khiêm lập tức hỏi:

- Uống cái gì? Anh gọi giúp.



- Brandy, cảm ơn!

Lý Đình Đình rất hào phóng búng ngón tay, vẫn là phong cách gái lưu manh. Lý Tư Nguyên nói:

- Em tới thủ đô để làm gì?



- Mượn tiền!


Lý Đình Đình nói rất rõ ràng.



Phương Khiêm gọi cho cô một ly Brandy, Lý Đình Đình nhận trong tay, ngón tay mảnh khảnh vuốt tóc:

- Em có kế hoạch rất lớn, cần các anh hỗ trợ!



Phương Khiêm dường như rất chung tình với Lý Đình Đình, vội hỏi:

- Nói đi, lời nói của Lý đại tiểu thư, anh chết ngàn lần cũng không chối từ.



Lý Đình Đình liếc mắt hắn một cái:

- Chết không cần, có tiền là được.



Lý Tư Nguyên rõ ràng lớn tuổi hơn so với hai người, uống rượu xong nói:

- Cô có kế hoạch gì, nói đi!



Lý Đình Đình hừ lạnh một tiếng:

- Nói ra, hù chết các anh.



Hai người đều không lên tiếng, Lý Đình Đình lên tiếng:

- Em muốn báo thù, tắm máu Dương thị, vì vài năm trước trả thù.





Lý Tư Nguyên đã sớm nghe nói, lần này cô đến thủ đô chính là muốn đối phó tập đoàn Dương thị. Năm đó tập đoàn Dương thị và quỹ Phàm Phàm liên kết, lật đổ tập đoàn Hoa Sơn, khiến Lý Hoa Sơn trắng tay, thua lỗ một trăm triệu. Chuyện này, làm Lý Hoa Sơn vô cùng cay đắng.



Lý thị và Dương thị, vốn là kẻ thù cũ, lần trước Hà Tiêu Tiêu công kích bất ngờ, đã công phá Lý thị một lần. Bởi vậy, bọn họ đem thảm bại lần này, đổi tội cho Dương thị, nếu không có chỗ dựa ở sau lưng, Hà Tiêu Tiêu làm sao có thực lực lớn như vậy, làm sụp đổ cơ cấu khổng lồ của tập đoàn Hoa Sơn?




Nghe được lời nói này của cô, Lý Tư Nguyên bình tĩnh nói:

- Đừng mù quáng gây sức ép, em không lường trước được chuyện gì đâu.

Lý Đình Đình lớn như vậy, việc thành không có, việc hư có nhiều, Lý Tư Nguyên mới không tin, cô có thể thành được chuyện gì.



Nếu chẳng may mượn nhiều tài chính như vậy, lại thảm bại, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. Lý Đình Đình lại không cho là đúng:

- Anh chỉ biết hạ uy phong chính mình, đánh bại chí khí người khác, vì sao em không được?



Lý Tư Nguyên nói:

- Thứ nhất, em không có thực lực dũng mãnh như vậy. Nếu em nghĩ muốn báo thù, bắt đầu từ thị trường chứng khoán, phải nắm được trong tay, đây là điều kiện tối thiểu. Nếu không việc sắp thành lại bại, ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo.



- Thứ hai, cho dù em có thực lực mạnh như vậy, đầy đủ nhân tài, tài chính tốt, tuyệt đối có thể so với Dương thị. Nhưng Dương thị bây giờ không phải là Dương thị lúc trước, Dương Môn Chi Hoa gả vào Trương gia, hai nhà liên minh. Nếu em quấy nhiễu tập đoàn Dương thị, đứng đầu là Đổng Tiểu Phàm, Iomega sẽ ngồi nhìn mặc kệ à? Thực lực Iomega, rõ như ban ngày, em rõ ràng là lấy trứng chọi đá.



Rốt cuộc là Lý Tư Nguyên bình tĩnh, nhìn cô nói:

- Hiện tại tập đoàn Hoa Sơn vừa mới phục hồi, em không cần ở bên trong mù quáng gây sức ép.



Lý Tư Nguyên dĩ nhiên có quyết định của chính mình, anh suy nghĩ một ít vấn đề, nhưng hắn nghĩ vấn đề, vĩnh viễn sẽ không tiết lộ với người thứ hai. Phương Khiêm có chút không đồng ý:

- Lý Tư Nguyên, vì sao không có khả năng? Chẳng lẻ ngay cả anh cũng nói nói sợ?



Lý Tư Nguyên nhìn chằm chằm anh:

- Cậu không cần mù quáng đi theo cô ấy. Hết thảy, chờ qua chyến đi của Thủ tướng rồi nói sau.



Phương Khiêm không nói, nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, Lý Đình Đình nói:

- Được, căn bản em cũng không có trông cậy vào hai anh có thể giúp, tuy nhiên, em nói cho các anh biết, kế hoạch này, em đã bắt đầu, sẽ không dễ dàng bỏ đi.




Lý Nguyên nhìn Phương Khiêm:

- Cậu không có gặp anh hai cậu?



Anh hai Phương Khiêm, chính là Phương Tấn Bằng. Phương Khiêm nói:

- Anh ấy hiện tại rất ít liên lạc, sau khi trở về, cả người đều thay đổi. Tôi cũng không đoán ra, trong lòng anh ấy suy nghĩ gì? Tuy nhiên, tôi tin tưởng anh ấy sẽ không quên thù hận này.



Lý Tư Nguyên nói:

- Sau khi Trương Nhất Phàm tốt nghiệp, đúng lúc năm sau có cuộc bầu cử, hắn nắm chắc vị trí phó chủ tịch tỉnh Hồ Nam. Hơn nữa, hắn cũng có chí khí lớn. Điểm này, từ biểu hiện hắn, tôi có thể nhìn ra được.



- Đúng vậy, tiểu tử này thực là tiểu nhân đắc chí, không ngờ có thể đem gốc đại thụ Thủ tướng làm chỗ dựa.



Lý Tư Nguyên nói:

- Sai lầm rồi, các người đều không hiểu con người Thủ tướng, ông sẽ không vì một người mà làm việc vô nghĩa. Ở trong mắt Thủ tướng, chỉ có nhân dân, vì nhân dân. Chỉ tiếc…

Lý Tư Nguyên không nói. Ở trong lòng anh, hiểu biết Thủ tướng đối nhân xử thế. Chính vì điều này, anh có chút tự hào.



Đây là chỗ hơn người của anh, có thể nhìn thấu nội tâm của mỗi người mà người khác không thấy. Lúc này đây, anh đã đoán đúng, Thủ tướng chính xác là người như thế. Chỉ nghe Lý Tư Nguyên nói:

- Mục đích Thủ tướng đi Vĩnh Lâm, cũng không phải vì Trương Nhất Phàm, mà là quặng mangan lớn nhất cả nước này. Đây đối với Trương Nhất Phàm mà nói, cũng là thanh kiếm hai lưỡi, nếu lần này Thủ tướng đi thị sát hài lòng, hắn có thể dựa thế bay lên. Nếu khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm không khiến Thủ tướng hài lòng, hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.



- Vậy chúng ta có thể nhân việc thị sát này, làm một bài viết?

Phương Khiêm mỉm cười tự cho là thông minh.



- Nếu thực như vậy, tôi đây liền chúc mừng cậu, xong đời!

Lý Tư Nguyên khẽ cười nói.



Phương Khiêm thè lưỡi, có chút buồn bực nhìn Lý Đình Đình, cô không cho là đúng nói:

- Có gì đặc biệt hơn người, em đây không tin, Trương Nhất Phàm hắn có thể đạt tới bao lâu.

Cô uống vào ngụm rượu:

- Thôi, không theo các anh nói, một đám không có ý chí chiến đấu!



Lý Đình Đình đứng lên, liếc Phương Khiêm một cái, anh nhìn một lát mới hiểu được ánh mắt đó. Sau đó cô liền nhẹ nhàng rời đi.



Khoảng chừng nửa giờ sau, điện thoại Phương Khiêm vang lên, mắt nhìn:

- Tư Nguyên, hôm nay tôi không trở về trường, anh hai tìm tôi.



Lý Tư Nguyên gật gật đầu, cũng không để ý Phương Khiêm rời đi.



Phương Khiêm ra quán rượu, lập tức gọi điện thoại lại:

- Em ở đâu? Cô em xinh đẹp!



Lý Đình Đình đang ở trong phòng một khách sạn, một người nằm ở trên giường, hai chân không ngừng chà xát qua lại, một bàn tay vuốt bụng nhào nặn. Cô một bên nói điện thoại, một bên tự sờ:

- Phương Khiêm, cho anh mười phút, nếu không đến, bà đây gọi người khác.



Phương Khiêm vẻ mặt hưng phấn:

- Lập tức đến ngay. Năm phút, chờ anh năm phút.



Anh vẫy một chiếc xe, nhanh chóng chạy tới khách sạn Lý Đình Đình ở.