Ngày hôm sau là thứ bảy, Trương Nhất Phàm đem đến một ít đặc sản của Tương Tình đến Nam Trung Hải.
Đứng ở cửa đợi rất lâu mới được phép vào gặp. Đây là lần thứ hai Trương Nhất Phàm vào thăm Thủ tướng.
Vì hôm này là thứ bảy, nên Thủ tướng đang ở nhà luyện thư pháp. Vừa nghe nói Nhất Phàm đến, ông ta liền buôn bút trên tay, đi ra phòng khách.
Bảo mẫu nhận lấy những thứ đồ trên tay của Nhất Phàm, thủ tướng thấy được liền hỏi: “Đó là gì vậy, đưa ta xem xem.”
Bảo mẫu liền đem món đồ ấy cho ông ta xem. Nhất Phàm nói: “Không có gì quý giá đâu ạ, chỉ là đặc sản chính cống của tỉnh Tương mà thôi.”
Thủ tướng nhìn qua, gật đầu đồng ý, “Anh quá khách sáo rồi, có chút ý đồ gì trên đó tôi cũng không thích đâu. Một chút về nhớ lấy tiền tôi trả cho anh.”
Trương Nhất Phàm lau mồ hôi, “Đây chỉ là vài đồng lẻ, chỉ là chút đặc sản bình thường mà thôi.”
“Vậy cũng không được, hôm nay tôi phá lệ một lần. Lần sau anh đem đến không phải là đặc sản mà sẽ là rượu Mao Đài, rượu Ngũ Lương. Thói quen này không tốt. Hiện giờ đám nhân viên cấp dưới của tôi có thói quen như vậy, ngăn không được, thật làm cho tôi phải sợ, không biết có dụng ý gì.”
Trong mấy năm gần đây, Thủ Tướng đang bắt các bọn tham ô, cả nước cứ tiếp tục tình trạng này. Thủ Tướng trong tim của mọi người phải cương trực công chính, là hình tượng Bao Công công chính liêm minh.
Thủ Tướng nói như vậy, Nhất Phàm có chút ngượng ngùng. Hắn biết Thủ Tướng sẽ không nhận quà, mới cố ý đem tới một số đặc sản, không ngờ giám đốc lại tính tiền những món quà ấy để bày tỏ sự thanh liêm, thật là hiếm thấy.
Còn nhớ trong quan trường này đã lăn lộn bao nhiêu lâu, nếu có thể lên được vị trí của Thủ Tướng sẽ không bao giờ hành động như ông ấy vậy. Thủ Tướng dường như biết Nhất Phàm đang nghĩ gì, “Chúng ta không cần quan tâm người khác làm như thế nào, nghĩ như nào, làm một người lãnh đạo, một cán bộ của nhà nước, ít nhất đầu tiên phải quản lý chính mình, làm gương tốt mới là một điểm quan trọng.
Trương Nhất Phàm liền nói, “Điều này là nên làm, Nhất Phàm tôn trọng những lời chỉ dạy của Thủ Tướng.”
Thủ Tướng đứng dậy, “Anh và tôi cùng đi đến vườn hoa.” Trương Nhất Phàm đi theo sau, mục đích của hắn hôm nay đi đến đây, chính là thăm Thủ Tướng. Không ngờ lại thuận lợi đến vậy, chỉ đi một lần mà có thể gặp được Thủ Tướng, thật là có chút bất ngờ.
Cùng đi ra ngoài vườn hoa với Thủ Tướng, ở đây, nơi nơi đều có các cảnh sát đứng gác, lúc thấy Thủ Tướng đi tới, một vị cảnh sát liền cúi đầu chào hai chúng tôi.
Thủ Tướng cũng chào lại. Lúc đang đi, giám đốc hỏi: “Gần đây khai thác mỏ ở Vĩnh Lâm sao rồi?”
Nhất Phàm trả lời, “Mọi thứ đều tốt đẹp, mỏ khoáng sản của hai nhà chính thức tiến hành đầu tư, điều giải quyết trước mắt là việc dư thừa nguồn lao động.”
Thủ Tướng nói: “Vậy thì tốt.” Nói đến đây, Thủ Tướng đột nhiên nhớ ra, “Anh đến thủ đô này làm gì? Không phải là đặc biệt đến thăm tôi chứ?”
Trương Nhất Phàm cười một cách ngại ngùng,
- Tôi đến học ở Trường Đảng.
“Ồ!” Thủ Tướng nhìn hắn, dường như đang suy nghĩ điều gì, Nhất Phàm trẻ như vậy, sau khi tu nghiệp có thể tiếp tục được đề bạc. Ông ta có lẽ đang suy nghĩ con đường tiến thân của người trẻ này.
Ông ấy không phải không hy vọng Nhất Phàm có thể thăng tiến nhanh, mà hy vọng rằng Nhất Phàm đừng dựa vào gia thế mà thăng tiến như tên lửa. Nếu như Nhất Phàm có thể dựa vào thực lực của mình đi lên, đây mới thực sự là sự lựa chọn lý tưởng.
Tiền đồ của Nhất Phàm thuận lợi hơn so với những người khác, hơn nữa có thể nói là lên như diều gặp gió, không thể chặn nỗi. Tất cả những điều này phải có liên quan đến bối cảnh gia đình, nghĩ đến điều này, Thủ Tướng đột nhiên thở dài.
Trương Nhất Phàm không hiểu vì sao Thủ Tướng lại thở dài.
Hai người đi đến bên bờ hồ, Thủ Tướng nhìn thấy mặt hồ phẳng lặng, tự thốt lên, “Thắng không kiêu, bại không nãn, lòng yên tĩnh như mặt hồ, mới có thể toàn tâm toàn lực phục vụ cho nhân dân!”
Nhất Phàm hiểu được ý của ông ta, phải dốc lòng vì dân chúng, không sợ gì hết, chỉ sợ quá khó khăn.
Có nhiều lúc, không phải vì bản thân không đồng ý, mà là người dân không cho phép. Bất kể là làm việc gì, mà dính dáng đến lợi ích của người khác. Những chỗ có lợi ích, tư nhiên sẽ có tranh chấp.
Có người sợ bạn sẽ giành công lao, có người sợ bạn sẽ làm hỏng kế hoạch của họ, có người sợ bạn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của họ, vì thế nhiều lực cản cũng sẽ tới với bạn.
Làm một chuyện đúng đắn, lợi nước lợi dân, phải nghĩ ra tất cả các biện pháp, dùng hết mọi tâm trí, mặc dù là như vậy, nhưng chưa chắc gì đã làm tốt, làm được trọn vẹn.
Thủ Tướng nói: “Anh dành bớt thời gian, dẫn tôi đến Vĩnh Lâm, tôi muốn nhìn mõ khoáng sản lớn nhất nước, có thể phát huy được tác dụng của nó một cách đúng đắn hay không.”
Nhất Phàm trả lời một cách cẩn trọng, “Được ạ, vậy Thủ Tướng dự định chừng nào đi?”
Thủ Tướng nói: “Càng sớm càng tốt.”
Nhất Phàm học ở Trường Đảng, xin nghỉ rất khó, nhưng có cờ hiệu của Thủ Tướng, Nhất Phàm nghĩ hiệu trưởng sẽ không làm khó. Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên vô cùng vui vẻ.
Lúc trước đã rất muốn Thủ Tướng đi đến Vĩnh Lâm, sau vày vì việc cạnh tranh với Mỹ, làm lỡ cả việc này. Sau đó nữa, bản thân lại đến trường Đảng tu nghiệp. Không ngờ hôm nay đến thăm Thủ Tướng lại được Thủ Tướng nhắc lại.
Thủ Tướng đi xuống tham quan, chắc chắn là một tin tức náo động.
Nhất Phàm nói: “Vậy tôi đi xin phép nghĩ học, nghe theo sự sắp xếp của Thủ Tướng bất cứ lúc nào.
Thủ Tướng đi đến Vĩnh Lâm, Nhất Phàm vừa mừng vừa lo, chỉ là hắn không nghĩ rằng, Thủ Tướng lại trong nhiệm kỳ này, lần cuối cùng vì công việc mà đi khảo sát.
Một già một trẻ đứng bên hồ ngóng gió.
Gió thu tháng chín, thổi nhẹ nước mặt hồ, nổi lên từng
trận gợn sóng.
Tâm trạng của Nhất Phàm từ giây phút đó giống như xuân hoa nở rộ. Nhất định bản thân trong thời gian ở Bắc Kinh tranh thủ sự ủng hộ của Thủ Tướng. Như vậy, sang năm bầu cử nhiệm kỳ mới thì bản thân sẽ có lợi thế rất lớn, ổn, nắm chắc phần thắng.
Thủ Tướng nói, thế hệ chúng ta già rồi, về sau nước nhà sẽ xem thế hệ của các anh. Trong thế hệ trẻ của các anh, tôi thấy được ba người Tống Hạo Thiên, Lý Hồng và anh.
Đang nói chuyện thì có người lại báo cho Thủ Tướng biết, Bộ Trưởng Tống đã đến.
“Bảo ông ta đến đây!”
Nhất Phàm nghe thấy những câu nói thản nhiên của Thủ Tướng, vốn dĩ là hắn không để ý gì, nhưng trong lòng bỗng nhiên khiếp sợ, tôi còn quá xem nhẹ Tống Hạo Thiên, biểu hiện công việc của tên này bề ngoài làm rất cẩn thận, ngay cả Thủ Tướng cũng bị hắn lừa.
Trong lòng đang âm thầm suy nghĩ, bổng Hạo Thiên đi tới. Khi gã thấy được người đứng kế bên Thủ Tướng chính là Trương Nhất Phàm, gã vô cùng kinh ngạc. nguồn .
Tên này không ngờ lại nịnh hót để tới nơi đây, sau khi trong mắt hiện lên một ánh nhìn ghê sợ, hắn đã thay đổi với một bộ dạng khẩn cầu đi tới, “Thủ Tướng!”
“Tiểu Tống, tới đây, tôi giới thiệu một người cho anh quen.” Thủ Tướng nhìn thấy dáng vẽ khiêm tốn của Tống Hạo Thiên, thường khen người khác như vậy, nói Tổng Hạo Thên đối xử với người khác rất chân thành, không nóng vội, bình tĩnh, có phong độ của một vị đại tướng
Thủ Tướng xoay người lại, nhìn Nhất Phàm và nói với Hạo Thiên: “Vị này chính là Trương Nhất Phàm, ờ Tương Tỉnh và anh hùng trẻ tuổi Lý Hồng cũng được sinh ra ở đây và người tài giỏi trẻ tuổi nhất Tương Tỉnh!”
Tống Hạo Thiên với bộ dạng nho nhã, lễ độ, vô cùng khiêm tốn, từ trên mặt gã xem ra không có chút kiêu ngạo. và gã chìa tay ra lễ độ nói: “Xin chào thư kí Trương nổi tiếng, hôm nay được gặp quả vô cùng xuất chúng.”
Nhìn thấy gã chìa tay ra, Nhất Phàm đương nhiên cũng không thể không phối hợp diễn màn kịch này. Đúng lúc Thủ Tướng giới thiệu: “Đây chính là vị tài năng nổi tiếng thủ đô Tống Hạo Thiên. Hồi này tôi đã nói với anh, cả hai người tính cả Lý Hồng, là một thế hệ người trẻ và tôi xem trọng nhất.”
Từ giờ phút này, Nhất Phàm và Hạo Thiên cùng bắt tay nhau, không ngờ Hạo Thiên đột nhiên ra ám chỉ, bắt tay mạnh hơn. Cũng may là Nhất Phàm đã có đề phòng, nhanh chóng phản kích. Hai người âm thầm dùng sức, dùng lực mà bóp mạnh tay, “Xin chào, xin chào!”
Nhưng hai người đã nhanh chóng phát hiện, ai cũng không đầu hàng khuất phục, ngang sức ngang tài. Thế là lần lượt từng người buôn tay
Thủ Tướng cũng không phát hiện ra cảnh tượng này.
“Chiều nay, các anh ở lại đây ăn cơm không được về đâu.”
Dưới lời mời của Thủ Tướng, Nhất Phàm nói đùa, “Thủ Tướng có cần lấy tiền không?”
Vừa rồi bản thân Nhất Phàm đã đem tới một số lễ vật, Thủ Tướng nói phải trả tiền lại cho hắn, thế là hắn lại hỏi một câu, vậy có lấy tiền dùng cơm không?
Thủ Tướng nhìn hắn để lộ một nụ cười gượng gạo, “Anh tìm cớ để phục thù à?”
Trương Nhất Phàm nói, không dám, không dám!
Hai người vừa ca vừa hợp, Hạo Tiên nhìn trong ánh mắt, có chút khiếp sợ, tuy rằng anh ta trước đây đã biết được, Nhất Phàm và Thủ Tướng có chút giao thiệp, nhưng không ngờ Nhất Phàm lại có thể nói đùa với Thủ Tướng như vậy. Đây chính là tư bản, một tư bản tuyệt vời.
Tống Hạo Thiên ở trước mặt bậc bề trên, giả làm một đứa cháu trai, giả vờ chân thành, có bổn phận, làm gì có giây phút thoải mái như vậy. Cho nên, những bậc bề trên đều nói Tống Hạo Thiên rất điểm tĩnh, nhưng ai có thể nghĩ rằng hắn lại hung hăng với cấp dưới?
Hồi nãy, Nhất Phàm là cố tình nói đùa, hắn chính là muốn Hạo Thiên thấy được quan hệ giữa Thủ Tướng và bản thân mình. Điểm này Hạo Thiên không dễ dàng mà làm được.
Nhưng Hạo Thiên đã nhanh chóng phát hiện, bản thân không thể trước mặt Thủ Tướng bày tỏ những biểu hiện ưu việt như Nhất Phàm. Vì thế, Hạo Thiên càng thấy Nhất Phàm với bộ dạng sáng chói như vậy thì càng nổi nóng.