Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 809: Mình không thể yếu đuối




Tối mồng tám, Ô Dật Long khiêm tốn đến nhà Trương Nhất Phàm, hai người đàn ông từng âm thầm đối địch nhau, giờ đây phải tỏ vẻ nghiêm túc.



Trương Nhất Phàm cũng thấy tin đăng trên mạng, chuyện người Hoa bị ức hiếp ở Mỹ, nhìn thấy hoài. Khi biết dân tộc mình bị nhục, trong đầu hắn nhớ tới cô gái mình thấy ở nước Mỹ.



Một em học sinh du học tốt, cứ bị tên súc sinh Michael bắt nạt. Ô Cương bảo vệ không xong, ngược lại bị bắt lại định tội. Đúng là chuyện vớ vẩn, cứ xảy ra trên thực tế.



Trước mắt phải rõ ràng, trước giờ Trương Nhất Phàm không tính toán ân oán đã qua, hắn cảm thấy có thể giúp Ô Cương một tay.



Hắn gọi điện cho Đổng Tiểu Phàm ở Mỹ, hắn còn chưa nói gì, Đổng Tiểu Phàm đã nói là mình đã biết. Xem Trương Nhất Phàm có gì căn dặn? Trương Nhất Phàm liền nói ý kiến của mình với vợ.



Đổng Tiểu Phàm không do dự đã đồng ý, gác máy, Trương Nhất Phàm quả quyết nói:

- Chủ tịch thành phố Ô, ông tranh thủ đi đi! Tôi sẽ gọi người bên kia đón tiếp mọi người!

Trương Nhất Phàm đưa danh thiếp của Đổng Tiểu Phàm ra,

- Sau khi mọi người đến sân bay, Người của Iomega sẽ liên lạc với mọi người.



Ô Dật Long cảm động, ông ta không ngờ Trương Nhất Phàm lại dứt khoát như vậy, một chút do dự đều không có. Giờ phút này, trong lòng của người đàn ông này, lệ nóng lưng tròng, ông ta nắm tay Trương Nhất Phàm,

- Bí thư Trương, tôi…



- Không cần nói gì nữa, giải quyết xong chuyện của đứa bé trước, tôi sẽ ở Vĩnh Lâm theo dõi mọi người.

Trương Nhất Phàm vỗ vỗ mu bàn tay của Ô Dật Long,

- Đi chuẩn bị nhanh đi! Tranh thủ ngày mai khởi hành.



Ô Dật Long gật gật đầu, cảm ơn rồi rời khỏi nhà Trương Nhất Phàm, sau đó ông ta trở về nhà, lập tức triệu tập những tướng lĩnh lớn. Giao chuyện Vĩnh Lâm,

- Trong những ngày tôi không có ở Vĩnh Lâm, mọi người nhất định phải tập trung hết sức vào công việc, không được buông thả. Tất cả lấy chỉ thị của Thành uỷ thực hiện, nếu có ai bằng mặt không bằng lòng, chính là gây cản trở cho Ô Dật Long này!



Những người tụ họp lần này, có bảy tám người, Ngoại trừ những người thân tín như Tiễn Trình, còn có mấy phó chủ tịch Uỷ ban nhân dân thành phố. Những người này đều là người có tiếng trong quan trường, cấp dưới của Ô Dật Long là những người giỏi.



Ô Dật Long nói:

- Mỗi người quản lý tốt cấp dưới của mình, ngày mai tôi khởi hành.



Hội nghị khẩn cấp này kết thúc, rất nhiều người không hiểu được, vì sao Chủ tịch thành phố Ô đột nhiên ra lệnh như thế. Cho đến sau khi tan họp, mọi người mới biết được, con của Chủ tịch thành phố ở Mỹ đã xảy ra chuyện.



Ngày hôm sau, vợ chồng Ô Dật Long cùng với Trưởng ban thư ký ở Uỷ ban nhân dân thành phố, còn có hai nhân viên công tác và hai gã luật sư đi theo. Thật ra, hai gã luật sư này căn bản không có nhiều tác dụng ở Mỹ, nhưng Ô Dật Long có linh cảm không tốt, dắt theo hai người vẫn hay hơn.



Máy bay đã đến sân bay quốc tế Kennedy ở New York, Ô Dật Long đã liên hệ được với tập đoàn quốc tế Iomega.



Mọi người đi thẳng đến công ty Iomega, và gặp được Đổng Tiểu Phàm.



Bây giờ Đổng Tiểu Phàm giống như một quý bà ở trên cao, phong thái bình thường giống như nữ vương Anh quốc. Trong Iomega, Ô Dật Long thật sự chứng kiến một công ty lớn, đó giống như sự tồn tại của một loại thần cấp.



Cùng lúc đó, Diêu Mộ Tình cũng dắt theo vài người, ngồi trên một chuyến bay khác đến nước Mỹ, nhưng cô chỉ âm thầm liên hệ với Ô Dật Long, bất cứ khi nào cũng có thể cung cấp hết cho ông ta những thứ cần.



Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm, quản lý chín huyện hai khu.



Vẫn duy trì liên hệ với bên Mỹ, giờ phút này hắn suy nghĩ, thằng chó Nhật Michael, sớm biết như vậy lúc trước làm cho gã không thể về nước. Ôi! Tiếc thật, Trung Quốc là một nước dựa trên pháp luật, nhất là mối quan hệ ngoại giao, được ưu tiên từ trước tới giờ.




Nhưng ở nước ngoài, không có tục lệ như vậy, hơn nữa nước Mỹ xem trọng những người da trắng, kì thị các màu da khác. Trừng phạt nghiêm trọng đối với người da đen và người bản xứ.



Biết được từ Đổng Tiểu Phàm, cô ở bên nước Mỹ, tìm không được luật sư tốt đến biện hộ cho Ô Cương.



Hiện nay ngoại trừ muốn thay Ô Cương biện hộ, còn muốn khởi tố tên Michael kia, mà luật sư có tiếng ở nước Mỹ, cũng không dám nhận vụ án này. Bối cảnh của Âu Phi, trong lòng mọi người đều biết rõ, e rằng chuốc hoạ vào thân, muốn tránh cũng tránh không được.



Trương Nhất Phàm nói với vợ:

- George không phải trước đó có ân oán với Michael sao? Sao y không ra tay?



- Y đã nói, chỉ có thể âm thầm bảo vệ những người này, nhưng chuyện luật sư, chúng ta phải tự giải quyết. Hiện tại toàn nước Mỹ, em đã cho người đi tìm, người da trắng không dám nhận vụ án này. Một ít luật sư người Hoa, có mấy người thật sự đồng ý ra mặt, nhưng thực lực của bọn họ không đủ, không dám đối đầu với bọn chúng. Âu Phi mời được luật sư nổi tiếng nhất nước Anh.



Trương Nhất Phàm buồn rầu,

- Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác?



- Suy nghĩ tiếp thôi, chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Đổng Tiểu Phàm thở dài, ở nước ngoài dùng quyền lực là một điều rất khó.



Về sau, Ô Dật Long gọi điện thoại đến, nói với Trương Nhất Phàm về tiến triển vụ án. Trong khoảng thời gian này tại Mỹ, Ô Dật Long cảm thấy cảm giác thất bại chưa từng có. Ngày xưa uy phong ở Vĩnh Lâm, ở đây không làm được gì.



Lại thấy Đổng Tiểu Phàm vì Ô Cương tốn biết bao công sức, ra sức lại ra tiền, ông ta cảm thấy rất áy náy.





Vừa lúc này, Ôn Nhã gọi tới, cô cũng thấy được tin đăng trên mạng. Du học ở Châu Âu nhiều năm, vẫn duy trì thói quen này, mỗi ngày phải bỏ ra một tiếng để xem tin tức xã hội.



Vụ án bạn gái của Ô Cương bị làm nhục, ở nước ngoài cũng không phải làm hiếm thấy, đa số đều bị chôn vùi không rõ chân tướng, không công bố ra đại chúng. Ôn Nhã là người của ngành sản xuất, tất nhiên sẽ chú ý đến việc này.



Sau này cô mới phát hiện việc này đề cập đến hai tập đoàn quốc tế lớn Âu Phi và Iomega đang ngầm đấu, nên mới lưu ý nhiều chút, sau khi biết được tình hình thực tế, cô gọi điện cho Trương Nhất Phàm.



Tình huống này, khả năng thắng kiện ở nước ngoài không lớn. Hơn nữa lại liên quan đến một công ty lớn, cho dù là cảnh sát Mỹ cũng không dám đắc tội.



Trương Nhất Phàm hỏi cô còn biện pháp nào khác, Ôn Nhã nói:

- Đối với pháp luật ở nước Mỹ, em biết, nhưng em không có chứng chỉ với tư cách luật sư ở nước Mỹ, chỉ có thề nhờ người khác giúp đỡ. Chuyện này, Emi không tiện ra mặt.



Trương Nhất Phàm nói:

- Anh biết, em qua nước Mỹ đi! Coi coi có thể giúp bọn họ một tay.



Ôn Nhã nói:

- Ô Dật Long không phải đối thủ của anh sao? Vì sao lại giúp ông ta?



- Tôi không muốn người Hoa ở nước ngoài bị người ta hiếp đáp!

Hắn thở dài,

- Có những việc làm, không cần phải có lý do!



Ôn Nhã nói:

- Em biết rồi, em sẽ báo cho Emi biết, ngày mốt đi nước Mỹ.



Ngày thứ ba, Ôn Nhã đi Hong Kong để đón máy bay qua New York, Đổng Tiểu Phàm cho người đón cô. Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy Ôn Nhã ở tòa án, lúc đó cô ấy đã là luật sư nổi tiếng ở tỉnh Tương.



Nhưng là luật sư Trung Quốc, ở trên nước Mỹ, căn bản bất lực. Hơn nữa đối phương mời luật sư nổi tiếng nhất nước Anh.



Người này có hai quốc tịch, lăn lộn trong Âu Mỹ, chưa từng thất bại.



Mà Đổng Tiểu Phàm vì Ô Cương đã mời, chỉ có điều là luật sư người Hoa, mặc dù rất nổi tiếng trong phố người Hoa, nhưng giao đấu với người nổi tiếng nhất thế giới, trong lòng mọi người chưa có câu trả lời.



Phiên toà đã mở, Ô Cương bị hai tên cảnh vệ giải tới, ủ rũ ngồi ở lan can dành cho phạm nhân. Y nhìn thấy cha Ô Dật Long và mẹ, ánh mắt có vẻ ảm đạm. Bạn gái của y và vài người bạn học, ngồi ở phía trước Ô Dật Long.



Vốn dĩ Đổng Tiểu Phàm không có tham gia, nhưng vừa mới biết được có Ôn Nhã, nên liền đi đến đây. Mẹ Ô Cương thấy đứa con phải mang cái còng tay, vẻ mặt uể oải và bi quan, đau lòng mà quát lên,

- Cương nhi!



Quan toà đập cây búa xuống bàn,

- Im lặng!



Trong toà án không khí im lặng ngay lập tức.



Ông luật sư nước Anh đeo kính kia, ngồi nhìn những người Hoa một cách khinh miệt. Thậm chí gã còn xem thường đối thủ là luật sư người Hoa, không còn nghi ngờ vẻ mặt ngạo mạn kênh kiệu.



Bị cáo Michael còn chưa tới, luật sư nước Anh nói:

- Đương sự của tôi rất bận rộn, không có thời gian tham gia thẩm vấn của toà án, thưa quý toà, bây giờ có thể bắt đầu rồi.



Mấy người bồi thẩm đoàn thì thầm bàn bạc với nhau, quan toà gật gật đầu. Dùng tiếng anh tuyên bố, toà án bắt đầu thẩm vấn!



Trước cửa toà án, đột nhiên có vài bóng người, phía sau Michael có bốn năm vệ sĩ, nghênh ngang ở giữa bước vào. Gã nhìn mọi người, kiêu ngạo nói:

- Hôm nay tôi cứ muốn xem, những người Hoa ngu xuẩn, làm sao định tội tôi?



Sau đó, gã cố ý nhìn bạn gái của Ô Cương, cười ha hả một cách khiêu khích.



Quan toà chết tiệt, lúc cần đập cây búa, ông ta không đập.



Chỉ biết nhìn Michael kiêu ngạo, ngông cuồng, chờ gã cười xong mới nói:

- Toà án bắt đầu thẩm vấn!



Không khí trong toà lại rất yên lặng, đương nhiên người đến đây nhiều nhất là bạn học cùng lớp Ô Cương, tất cả đều đến đông đủ, trong đó không ngờ cũng có mấy người nước ngoài. Phía sau cùng, là một phóng viên của toà soạn.



Sau khi đọc qua kỷ luật của toà án, hai bên luật sư mang theo những ý kiến đối lập nhìn thoáng qua, luật sư người Anh nhìn Ô Cương nói,

- Bây giờ tôi hỏi anh vấn đề, anh chỉ cần trả lời là có hay không.



Nét mặt mơ hồ của Ô Cương, vẻ mặt uể oải, thoạt nhìn cả người rất ủ rũ, không xa nhìn thấy cha mẹ, lại thấy nhiều bạn học như vậy, cùng với bạn gái của mình, đột nhiên Ô Cương cảm thấy, mình không nên có bộ dạng như vậy, phải không? Còn có nhiều người ủng hộ mình, mình phải vùng lên.