Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 806: Tám chữ vàng




Mồng một Tết, Trương Nhất Phàm cùng Lý Hồng có lời hẹn, lúc mười giờ rưỡi, đến Trung Nam Hải.



Trương Nhất Phàm phát hiện nơi này còn bí hiểm hơn “căn cứ địa” của ông cụ và của nhà họ Thẩm. Nếu không hẹn với Lý Hồng, người bình thường sao có thể vào được?



Trong nhà Thủ tướng, Trương Nhất Phàm mới thấy được một Thủ tướng quyền cao chức trọng, uy phong mạnh mẽ.



Nhìn thấy hai người bước vào, Thủ tướng không hề có vẻ mặt nghiêm nghị như lúc làm việc , mà cực kì ôn hòa. Thậm chí còn thân thiết gọi hai người là bạn nhỏ. Nghe thủ tướng xưng hô như vậy, Trương Nhất Phàm rất xấu hổ.



Bạn nhỏ hơn ba mươi tuổi, chỉ sợ trên thế giới này không nhiều! Nhưng Lý Hồng, lại vui vẻ đón nhận. Con gái, thích nhất người khác khen mình trẻ, xinh đẹp, đặc biệt là những cô gái chưa kết hôn. Tất nhiên Lý Hồng cũng không ngoại lệ, với lại những lời này được nói ra từ miệng của Thủ tướng, khuôn mặt của cô cũng giảm bớt đi sự lạnh lùng thường ngày, dịu dàng hơn một chút.



Đàn bà thường hay thay đổi, Lý Hồng ở trước mặt Chủ tịch, trở thành một cô bé ngoan ngoãn. Cho nên Trương Nhất Phàm có chút nghi ngờ, vẻ mặt lạnh như băng của cô là giả vờ.



Thủ tướng được công nhận là một ngườitham công tiếc việc

Hơn năm mươi năm công tác, công việc đã trở thành cuộc sống và sinh mạng thứ hai của ông. Hơn nữa vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, thái độ nghiêm khắc, ngôn ngữ sắc bén, ánh mắt nhạy bén, cùng với làm việc dứt khoát, nhanh gọn, quyết đoán, lại công chính nghiêm minh, tác phong cương trực, đều làm cho mọi người có ấn tượng sâu sắc, khiến cho nhiều cán bộ kính sợ, thậm chí run sợ không nguôi, hôm nay Trương Nhất Phàm được thấy một khuôn mặt khác của ông.



Ngài Thủ tướng rất có tài ăn nói, thường trò chuyện vui vẻ, mỗi một câu nói đều biểu lộ sự quan tâm trưởng bối đối với vãn bối. Vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn mang theo lễ vật đến thăm hỏi, nhưng Lý Hồng nói không cần, ngài Thủ tướng chưa từng nhận quà cáp của ai bao giờ. Anh mà mang đến, cũng phải mang về lại thôi.



Trước đến giờ Thủ tướng không nhận quà cáp, nếu ai mang đến sẽ bị chặn ngay ngoài cửa, không thì bị mắng một trận . Trương Nhất Phàm không dám làm liều, đành tay không đi với Lý Hồng.



Hôm nay trong nhà của ngài Thủ tướng cũng có rất nhiều người, đều là vợ và con cháu của ông, đa số những quan chức đến thăm ông, đều phải có hẹn trước, ông ta tuyệt đối không cùng một lúc, mà gặp hai nhóm khách.



Nếu như bọn trẻ quá ồn ào, nên ngài Thủ tướng kêu hai người vào phòng sách. Trương Nhất Phàm theo hai người đi vào, thoáng một cái đã nhìn thấy bức tranh chữ được treo trên tường do chính tay ngài Thủ tướng viết,

- Thanh chính liêm minh.

Bốn chữ này to đến nỗi đập vào mắt, nét chữ cứng cáp có lực, có cốt cáchcủa người trong nghề.



Đây ngài Thủ tướng đưa cho mình tám chữ, kiên định bất di, không kiêu không nản, trước sau như một.



Hai người ngồi đối diện Thủ tướng, cô giúp việc bước vào rót trà, Thủ tướng nhìn thời gian biểu, nhìn hai người hỏi Trương Nhất Phàm,

- Sao bọn họ lại điều cậu tới Vĩnh Lâm? Theo tôi được biết, tuy rằng Vĩnh Lâm nghèo, nhưng tiềm lực vô hạn, thật ra ngươi có thể từ từ khai thác.



Trương Nhất Phàm được sủng ái nên có chút lo lắng, không ngờ Thủ tướng biết chuyện mình đi Vĩnh Lâm, bình thường ông ta rất bận rộn, trăm công ngàn việc, lại quan tâm đến một cán bộ nhỏ như mình, thật sự rất vinh hạnh.



Vì thế hắn trả lời rất cẩn thận,

- Đều nói cán bộ là gạch, chỗ nào cần thì tới chỗ đó, có thể bọn họ cảm thấy tôi thích hợp làm việc ở đó!



Thủ tướng liền mỉm cười,

- Rất tốt, tôi là thích người như cậu. Còn nhớ tôi đã tặng cho cậu tám chữ kia không?



Trương Nhất Phàm nói:

- Không dám quên, vẫn ghi nhớ trong lòng. Kiên định bất di, không kiêu không nản!



- Đúng! Kiên định bất di là chính sách của Đảng, không kiêu không nóng là kỳ vọng của ta đối với ngươi. Ngươi với Lý Hồng cũng không tệ, tuổi còn trẻ, đã là cán bộ cấp Sở, trong lịch sử của nước ta cũng không nhiều! Cấp bậc bây giờ của hai người tương đương với quan tứ phẩm thời xưa. Nghĩ lại xem, hơn ba mươi tuổi quan tứ phẩm, chậc chậc ---



Hai người đỏ mặt, Lý Hồng cúi xuống uống trà, cũng không lên tiếng.



Thủ tướng nói:


- Tôi nhớ rõ có tin tức nói qua, Vĩnh Lâm là nơi cất giữ nhiều nhất lượng Quặng mangan của nước ta, đây chính là một cơ hội để phát triển nền kinh tế ở Vĩnh Lâm.



Trương Nhất Phàm giật mình, Thủ tướng thật là có con mắt tinh tế, chuyện như vậy cũng không thể qua được mắt ông ấy. Với một quốc gia lớn, ông ta có thể kiêm đến chức vụ này, trong lòng Trương Nhất Phàm tự thấy hổ thẹn.



Không cần làm được như ông, chỉ bằng một hai phần mười của ông cũng khó rồi.



Chỉ vài phút trò chuyện ngắn ngủn, hắn cảm thụ sâu sắc được một câu nói, việc nhà việc nước việc thiên hạ, lo lắng đủ mọi chuyện. Thủ tướng chính là người có hoài bão lớn. Nhưng thật sự trong lòng hắn sợ hãi, lo sợ bị ánh mắt của Thủ tướng nhìn xuyên thấu tâm tư. Vì thế hắn trả lời vội,

- Hiện tại ở Vĩnh Lâm đã có hai nhà khai thác mỏ lớn, tổng đầu tư khoảng hai đến ba tỷ, hiện nay hai nhà khai thác mỏ chính thức khánh thành, đã bắt đầu nền móng cơ bản



- Ồ, hai ba tỷ, quy mô thật không nhỏ. Có cơ hội tôi cũng đi xem.

Thủ tướng gật gật đầu, nhìn ánh mắt Trương Nhất Phàm, lại có ý tán thưởng. Hiện trạng ở Vĩnh Lâm, có thể thu hút các đầu tư bên ngoài nhiều như vậy, đúng là việc không dễ dàng.



Tuy nhiên, ông ta vẫn nhắc nhở một câu,

- Về chuyện tài nguyên thiên nhiên, các cậu phải hết sức chú ý đừng phá hỏng tài nguyên dẫn đến hậu quả về sau. Việc này ảnh hưởng rất lớn đến địa phương, tuy rằng lúc đầu lợi nhuận khá lớn nhưng tính phá hoại cũng rất lớn. Bởi vậy, trong lúc đàm phán với nhà đầu tư, tận dụng hết mọi khả năng đem lại nhiều lợi ích cho địa phương.



Đây là một vấn đề rất phổ biến, cũng là một vấn đề mà mọi người rất dễ bỏ sót. Rất nhiều người không thấy được tính huỷ diệt do ngành khai thác mỏ mang lại, vì phát triển kinh tế, vì cái gọi là việc xếp hạng. Đem hoàn cảnh trong cuộc sống chúng ta, làm cho ô nhiễm không khí, trái đất bị huỷ hoại.



Tầm nhìn xa của Thủ tướng, cũng là điều mà Trương Nhất Phàm đang lo lắng, bởi vậy hắn sẽ hết sức chú ý đến phương diện này. Lần nữa nhấn mạnh, không được khai thác phi pháp, không được phá vỡ môi trường sinh thái ở địa phương.



Tuy là nói như vậy, nhưng chỉ cần khai thác, khó tránh khỏi phát sinh những chuyện như vậy. Thật ra, khai thác mỏ, chính là cướp đoạt đi của cải của con cháu. Chúng ta vơvét hết tài nguyên thiên nhiên, thế hệ sau phải làm sao?



Vấn đề này, chỉ sợ rất ít người nghĩ tới





Nhưng tình trạng ở Vĩnh Lâm là một vấn đề hết sứcnhạy cảm, bởi vậy, Trương Nhất Phàm chỉ có thể thành thành thật thật đáp:

- Chào đón Thủ tướng đến Vĩnh Lâm thị sát.



Ở trong nhà Thủ tướng được nửa tiếng, Lý Hồng biết thói quen của Thủ tướng, ông ta còn phải đón tiếp những người khách khác, cho nên đã xin phép cáo từ.



Thủ tướng cũng không giữ lại, rất nhiều người muốn đến gặp ông ta cũng không thể giữ họ lại lâu. Lúc họ đi ra khỏi cửa, ông ta nói với hai người:

- Hai người là niềm tự hào của thế hệ trẻ, người trẻ tuổi là tương lai của nước nhà, chúng tôi rất cần những người tài như các bạn, cố gắng mà làm tốt! Nhớ kỹ phương châm tám chữ của tôi nhé!



Vậy là họ đi về.



Nói chuyện với Thủ tướng được nửa tiếng, Trương Nhất Phàm cảm nhận được rút ra nhiều điều bổ ích.



Hắn đã hiểu thông suốt mọi thắc mắc, một buổi nói chuyện, bằng mười năm đọc sách.



Từ Nam Hải trở về, hai người ngồi cùng chiếc xe. Bên ngoài tuyết trắng tinh, gió lạnh căm căm.



Lý Hồng hình như bị gió tạt vào mặt, lạnh như băng , thấy vẫn còn sớm, Lý Hồng thản nhiên nói:

- Bây giờ anh có rảnh không? Đi nghĩa trang với tôi được không?



Gió Bắc, nhanh như đao, bén như kiếm, hơn nữa còn gió giật đùng đùng.



Hai người đặt chân lên nghĩa địa trên núi Bát Bảo, nghe thấy tiếng gió cuồn cuộn cào. Lý Hồng cảm thấy như giá rét mùa đông, lạnh làm cho người run bần bật. Vừa rồi lúc ở nhà của Thủ tướng, còn có thể thấy vẻ tươi cười.



Sau khi đi ra, tâm trạng của cô nhanh chóng thay đổi, lạnh như băng.



Ở cái nơi có khi hậu lạnh như băng này, Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút không thoải mái. Dù sao sống ở phía nam đã lâu, còn phương bắc khô ráo khiến hắn cảm thấy có chút áp lực. Nhưng hắn vẫn từng bước, đi theo sau Lý Hồng.



Trong nghĩa trang, một hàng dấu chân rõ rệt, chậm rãi hướng về nơi xa.



Lý Hồng đi vào ngôi mộ , đem bó hoa đặt ngay trước mộ, gỡ đôi găng tay phủ đầy tuyết trắng, nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia đầy tuyết. Trương Nhất Phàm bước tới, cũng giúp cô quét tuyết.



Lý Hồng nói:

- Đừng động đậy!




Trương Nhất Phàm dừng lại, thấy Lý Hồng chậm rãi khom xuống, hai tay trong gió lạnh, từ từ trở nên đỏ hừng.



- Trong năm nay, đây là lần đầu tiên viếng thăm , em muốn tự tay quét dọn, để làm tròn đạo hiếu.

Tay Lý Hồng, hoá ra trắng như ngọc, mười ngón nhỏ và dài, lúc phủi tuyết đọng, đôi tay bé nhỏ đã trở nên đỏ bừng.



Nhưng cô vẫn vậy, rất chăm chỉ, cố chấp dùng hai tay, từ từ quét dọn từng mảng tuyết đọng, cũng không cần người khác giúp đỡ. Tai của Trương Nhất Phàm, nghe thấy âm thanh của Lý Hồng,

- Trước kia con rất buông thả, bây giờ mới thấy được mình rất ngốc.



- Ba, con đã đến! Con gái lại đến thăm người.



Trong lời nói của Lý Hồng, lộ ra thương cảm, nhưng cô không khóc.

- Ba, yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho mẹ, cũng cố gắng chăm sóc bản thân mình. Con mong người sống tốt ở nơi cực lạc.



Tuyết đọng ở mộ bia, dần dần được Lý Hồng quét sạch. Cô vừa nói, vừa chăm chỉ quét. Đôi tay nhỏ bé trắng nõn nà, đã đỏ lên không giống như lúc đầu.



Trương Nhất Phàm đi lên,

- Để anh giúp cho!



Lý Hồng lắc đầu, ý chí rất kiên định.



Cho tới khi Lý Hồng quét xong hết toàn bộ tuyết ở gần đây, Trương Nhất Phàm phát hiện đôi môi cô lạnh tím tái, hắn lập tức đi tới, nắm lấy tay Lý Hồng, cảm thấy lạnh như băng, thấu tận xương tuỷ. Trương Nhất Phàm nắm chặt lấy tay cô, quàng lên cổ một chiếc khăn ấm áp.



Lý Hồng cứ nhìn hắn, nhìn chằm chằm động tác nhanh nhẹn của Trương Nhất Phàm. Chỉ nghe thấy Trương Nhất Phàm nói:

- Cho dù cô muốn quét dọn thì cũng đừng làm tổn thương chính mình, nếu ba cô thấy được, ông ấy sẽ đau lòng. Vừa rồi còn nói, phải chăm sóc tốt bản thân, cô làm vậy là chăm sóc cho mình à? Nếu như đôi tay lạnh quá bị tê liệt, xem cô phải làm sao gặp người khác .



Trên mặt Lý Hồng xuất hiện một tia cười yếu ớt, đột nhiên nói,

- Anh thật là nhiều chuyện!



- Tôi…

Trương Nhất Phàm ngơ cả người, ngẩng lên nhìn Lý Hồng, Lý Hồng đang nghiêng cổ nhìn hắn, hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vốn dĩ khuôn mặt lạnh như băng làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy một sự thay đổi khác thường.



Đột nhiên, hắn đưa hai tay ra, ôm lấy đầu của Lý Hồng, hôn lấy đôi môi lạnh băng kia.