Tết âm lịch sắp đến, Tạ Mạnh Huy đã có tác dụng lớn ở Vĩnh Lâm, Ô Dật Long đã quản lý hết đám người cấp dưới, những ngày cuối năm ở Vĩnh Lâm sắp đến, việc chỉnh đốn và cải cách ba doanh nghiệp nhà nước đã được như ý, và giao thông ở chín huyện hai khu đã đảm bảo thông suốt.
Bốn mục tiêu lớn, đã thực hiện được hai, công tác hỗ trợ trường tiểu học và trung học ở các khu vực khó khăn tiến triển rất thuận lợi, khoảng nửa năm sau, có thể hoàn thành đúng thời hạn đã định.
Nền kinh tế Vĩnh Lâm, tuy rằng chưa chuyển lỗ thành lãi nhưng với việc chính quyền tăng cường thu hút đầu tư đã có chuyển biến rất tốt. Giữa Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố, nảy sinh việc khó có thể hoà hợp nhau.
Trương Nhất Phàm đã dành thời gian để qua Mỹ trong lễ Giáng sinh, an ủi một chút bà xã của mình ở nơi đất khách quê người, không ngờ ở đó lại gặp Hà Tiêu Tiêu.
Chị em hai người, dường như đang bàn bạc chuyện quan trọng gì đó, thấy các cô bí mật như vậy, ngay cả mình cũng không thể nói, Trương Nhất Phàm lười hỏi đến.
Thời điểm mừng năm mới, Trương Nhất Phàm đã trở về Bắc Kinh.
Lúc này ở thành phố, đã có những bông tuyết bay đầy trời, khắp nơi đều một màu trắng xoá.
Tiểu Thiên Vũ không ngừng ngảy nhót trong phòng, lúc bình thường, nó luôn đi theo ông cụ. Từ lúc ông cụ nghỉ hưu, ngoại trừ câu cá, chơi cờ, chính là cùng Tiểu Vũ ra công viên chơi.
Bởi vậy, lúc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trái lại nó không thể nào thân thiết với hắn.
Năm nay Trương Nhất Phàm về sớm, hai mươi tám phải về đến Bắc Kinh, bởi vậy đa số mọi người còn chưa về, cảm thấy có chút nhàm chán. Mỗi khi trở về Bắc Kinh, luôn có những kí ức khiến cho người ta khó quên, đi một mình trong tuyết, đột nhiên hắn nhớ lại, lại một năm trôi qua, mình cũng nên tặng chút quà cho Thẩm Uyển Vân.
Những cửa hàng đồ trang sức trong thành phố, Trương Nhất Phàm chọn sợi dây chuyền rất tinh xảo trị giá hơn mười vạn, lại mua cho đứa con một cái vòng tay, lúc này mới gọi điện cho Thẩm Uyển Vân.
Về Bắc Kinh đã một năm, Thẩm Uyển Vân vẫn còn thói quen ở nhà, dù sao mỗi ngày cùng đứa con, cũng không thấy nhàm chán. Giờ phút này, cô nghĩ sắp đến lễ mừng năm mới, Trương Nhất Phàm có về Bắc Kinh Tết không?
Nghe nói Đổng Tiểu Phàm qua Mỹ tiếp nhận chuyện của dì Ngô, cũng có thể hắn sang Mỹ để ở cạnh Đổng Tiểu Phàm? Đang suy nghĩ, di động bị ném trên giường reo lên. Thẩm Uyển Vân vui mừng kinh ngạc khi thấy Trương Nhất Phàm gọi điện cho mình.
Trong hai năm nay, hai người rất ít gặp nhau, cho dù gặp mặt, cùng là gặp nhau vội vàng, thời gian để hai bên nói chuyện với nhau rất ít.
Lúc cầm điện thoại lên, đột nhiên cô xúc động không khống chế được.
Trương Nhất Phàm hẹn cô ra ngoài gặp mặt, Thẩm Uyển Vân xúc động hỏi,
- Sao anh trở về sớm vậy?
- Ừ, anh ở quán cà phê chờ em?
Thẩm Uyển Vân gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy không ổn, quán cà phê rất hỗn tạp, cô suy nghĩ,
- Hay là đến khách sạn thì hơn!
Trương Nhất Phàm ngầm hiểu,
- Anh ở Vạn Hào chờ em.
Nửa tiếng sau, khách sạn Vạn Hào phòng 1817, xuất hiện bóng dáng mệt mỏi vì gió bụi của Thẩm Uyển Vân.
Chuông cửa vang lên, lúc Trương Nhất Phàm ra mở cửa, Thẩm Uyển Vân mặc cái áo choàng màu đen, đội chiếc mũ rộng vành, cách ăn mặc giống hệt như những cô gái trốn dưới lòng đất trong thời kì giải phóng, lúc bước vào, một làn không khí lạnh đến run người.
Trương Nhất Phàm đóng cửa một tay ôm cô vào lòng, giờ phút này, hai người đặc biệt kích động. Thẩm Uyển Vân cởi áo choàng ra, đưa hai tay ra để để ôm chầm lấy Trương Nhất Phàm.
Chiếc mũ lớn trên đầu, Trương Nhất Phàm cảm thấy khá vướng bận, một tay quơ lên, đã ném mũ cô xuống đất. Lúc này, hai người chưa kịp nói câu gì, liền hôn nhau một cách mãnh liệt.
Hôn xong một hồi, hai người tách ra, anh nhìn em, em nhìn anh.
- Em gầy đi đấy!
- Anh thì đen đi!
Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục hôn nhau điên cuồng. Trong mấy người phụ nữ của mình, Thẩm Uyển Vân luôn là người rất cuồng nhiệt, trước kia lúc hai người ở cùng một chỗ, không ít những lúc điên cuồng và phóng đãng, giờ nghĩ lại cảm thấy kích động.
Hôn rồi hôn, tay phải của Trương Nhất Phàm sờ vào ngực của Thẩm Uyển Vân, nhưng quần áo rất dày, không thể nắm được.
Thẩm Uyển Vân cười khanh khách,
- Có phải đợi đến vội rồi không? Nhìn anh gấp gáp như vậy.
Trương Nhất Phàm không nói lời nào, vuốt ve cô, Thẩm Uyển Vân hôn hắn một cái,
- Chờ em cởi áo khoác đã.
Trương Nhất Phàm nói để anh cởi giúp em!
Sau đó hắn ôm Thẩm Uyển Vân ngồi vào đùi mình, cởi từng nút từng nút của cô ra, Thẩm Uyển Vân vịnh mặt hắn,
- Ông xã, đã mệt lắm rồi phải không? Em thấy anh tiều tuỵ hơn trước rất nhiều.
- Không có gì.
Trương Nhất Phàm cởi áo khoác của cô ra, bên trong là cái áo lót bằng lông dê nhập khẩu từ nước ngoài, bó sát người.
Sau khi cởi áo ngoài, dáng người của Thẩm Uyển Vân lộ rõ những đường cong rất nổi bật, nhất là bộ ngực đã sinh con, lớn hơn so với trước kia. Trương Nhất Phàm sờ vào áo lót lông dê từ từ đi lên, dịu dàng, một tay không thể che được.
Thẩm Uyển Vân chủ động cởi quần áo ra, cởi xong ném lên ghế sô pha, ôm đầu của Trương Nhất Phàm ghì vào ngực của mình. Bộ ngực nở nang kia, chặt chặt đè lên Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ngửi thấy có mùi hương thoang thoảng, cứ dúi dúi vào ngực cô.
Đôi tay kia, đã đặt lên lưng Thẩm Uyển Vân, lén lút cởi bỏ áo ngực, cái áo ngực màu đen mang hơi nóng của cơ thể, không ngờ làm cho người cầm có cảm giác lưu luyến không muốn rời.
Thẩm Uyển Vân thấy hắn cầm áo ngực của mình không buông, không chịu nổi nhăn mặt nói:
- Anh làm gì vậy? Bỏ thứ quan trọng để lấy cái phụ sao?
Ngọn đèn màu trắng trong phòng, ngực Thẩm Uyển Vân run rẩy run rẩy no căng, hai nụ hoa đỏ bừng trức ngực, thanh khiết. Trương Nhất Phàm ha hả mỉm cười,
- Chỉ cần là của em, anh sẽ thích.
Nói xong hắn liền ném cái áo ngực, ôm Thẩm Uyển Vân qua đây, một ngụm ngậm điểm đỏ bừng bên trái.
Đã qua nhiều năm như vậy, Trương Nhất Phàm cũng được gọi là cao thủ làm tình, nửa người trên của Thẩm Uyển Vân rất sáng bóng, rất nhanh đã khiêu khích sự mê mẩn của hắn, không ngừng tay.
Lâu lắm không có ở cùng Thẩm Uyển Vân, rất nhanh Trương Nhất Phàm đã tìm thấy chỗ nhạy cảm nhất của Thẩm Uyển Vân, mỗi vị trí nhạy cảm của người đàn bà, rất giống nhau, chỗ Thẩm Uyển Vân nhạy cảm nhất, chính là vành tai.
Chắc là do sinh đứa bé, bộ ngực không có nhạy cảm như trước kia, Trương Nhất Phàm hôn từ bộ ngực hôn lên cổ cô, hôn cả hai bên; hơi thở của Thẩm Uyển Vân có chút căng thẳng, giống như một người sắp chết vậy, nắm lấy lưng của Trương Nhất Phàm, cổ họng phát ra những âm thanh mất hồn, ngay cả Trương Nhất Phàm cũng có chút thở gấp.
Hắn ôm Thẩm Uyển Vân lên giường, thuận tiện cởi bỏ quần áo của cô.
Nhìn thấy người đẹp yêu quý, thân hình ngọc ngà, làm sao Trương Nhất Phàm có thể khống chế được? Không nói lời hai, một đường thẳng đờ đi vào.
- A ---
Cổ họng của Thẩm Uyển Vân phát ra một tiếng, sau tiếng rên của hai năm trước.
Lúc này, đối với cô ấy mà nói, đợi rất lâu rồi, trả giá bằng tuổi xuân hai năm, cuối cùng đã có thể chiếm được sự yêu thương này. Vì muốn duy trì mối quan hệ người tình cùng Trương Nhất Phàm, lúc trước Thẩm Uyển Vân bí quá hoá liều, đã quyết định điều khó khăn này.
Hôm nay, cuối cùng hai người đã gặp lại nhau, hơn nữa lại có thể ôm nhau trắng trợn như vậy, làm chuyện nhanh nhất giữa nam và nữ.
Trong phòng khách sạn, cứ liên tục như thế, khiến người ta cũng phải mê mẩn.
Trương Nhất Phàm giống như một con ngựa hoang rong đuổi trên thảo nguyên, không ngừng vui mừng và hưng phấn, cảm giác này giống như phóng chiếc xe Mercedes-Benz, dường như hai người họ đang trở về thời kì lúc mới quen nhau.
Thẩm Uyển Vân sớm đã không còn đeo mắt kính, Trương Nhất Phàm thấy phía trước có hình dáng một mảnh trắng bóng, đang chớp lên dưới thân mình.
Ngựa của mình phóng nhanh, hơn nữa cái âm thanh mất hồn trong cổ họng của Thẩm Uyển Vân, tưởng như là thảo nguyên phía trước, vô cùng xinh đẹp.
Anh là gió em là cát, chúng ta cùng nhau đến chân trời!
Lúc này, dường như hai người đang trở về lúc trước, cái cảm giác vô ưu vô lự, thời kì tình cảm buông thả.
Khoảng nửa tiếng, Trương Nhất Phàm mới phát hiện, làm chuyện này để giữ gìn sức khoẻ, hắn hỏi Thẩm Uyển Vân, em có muốn đứng lên làm không?
Vẻ mặt của Thẩm Uyển Vân đã đỏ bừng, cắn môi gật gật đầu, nhưng cô nghĩ lúc mình đứng lên được, thấy cả người không còn sức lực. Vì thế cô buồn bực nằm trên giường,
- Thôi đi, anh làm như vậy, giết chết em đi, em không nhúc nhích được.
- Vậy ta cùng chết!
Trương Nhất Phàm lại động lên, khoảng mười phút sau, hai tay Thẩm Uyển Vân nắm chặt khăn trải giường, từ đó mới bắt đầu ngây ngất, có chút khẩn trương, hơn nữa lại cắn chặt hàm răng, cau mày để chịu đựng sức ép từ Trương Nhất Phàm, cô không kêu.
Khi vô cùng hưng phấn, Trương Nhất Phàm từ từ, tìm lại được cảm giác lúc trước cùng Thẩm Uyển Vân. Hắn nhìn Thẩm Uyển Vân nằm bất động ở đó, liền dừng lại nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô.
- Sao rồi?
Thẩm Uyển Vân thấy kì lạ hỏi.
Trương Nhất Phàm nói, anh thấy bộ dạng của em có chút khó chịu, có phải là không thoải mái hay không, hay là anh mạnh quá?
Thẩm Uyển Vân lườm hắn một cái,
- Mặc kệ em, hôm nay em muốn để anh thoả sức bùng nổ, em cũng muốn đem trở lại những cảm giác trước kia đã mất.
Trương Nhất Phàm thấy lúc nãy cô chau mày,
- Anh còn tưởng em không chịu nổi?
- Chỉ dựa vào khả năng bé xíu của anh, nhanh như vậy có thể cho em ăn no trong khoảng hai năm không có ăn sao?
Thẩm Uyển Vân lại nói câu khinh người, làm cho Trương Nhất Phàm ngạc nhiên đến không nói nên lời.
- Dựa vào gì mà coi thường anh, hãy coi anh giết chết em!
Trương Nhất Phàm nổi cơn giận lên.
- A --- a ---
Thẩm Uyển Vân bị hắn đánh một trận bất ngờ, không kiềm nổi hét lên một tiếng, trong phòng lại bắt đầu có gió xuân.