Trước tới giờ chị Âm vốn dẻo miệng, làm trong ngành dịch vụ, nếu không có tài ăn nói thì không được. Chị Âm đi đến trước mặt Trương Nhất Phàm, trên đường đi, bỗng nhiên tim đập thình thịch.
Chị Âm cũng là một người con gái rất kỳ lạ, hai mươi mấy tuổi kết hôn, sau đó lại ly hôn, giờ lại ở cùng Hồ Lôi. Nhưng cô biết Hồ Lôi chỉ là chơi qua đường, sẽ không có kết quả, cô cũng không vội vàng.
Về sau, một lần lúc đám người Trương Nhất Phàm đến ăn cơm ở tòa nhà gần đài phun nước, cô quen biết với Đường Vũ. Lúc ấy, còn có Trần Trí Phú thích cô ấy, nhưng cô thích người kiểu như Đường Vũ hơn.
Từ đó về sau, cô trở thành người của Đường Vũ, sống cùng với Đường Vũ cũng không tệ lắm. Ít lâu sau, không ngờ từ một người phụ nữ phong trần, trở thành một quý bà.
Dù cô có thay đổi như thế nào, thì với Trương Nhất Phàm, vẫn rất kính trọng, trong lòng rất cảm kích. Đôi khi có chút đùa cợt, đó đều là chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục.
Mời rượu Trương Nhất Phàm, chị Âm rất toàn ý, Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo, dù sao tối nay cũng phải uống cho đã, hắn cụng ly với chị Âm, hai người uống một hơi cạn sạch.
Tiếp đó, sau đó chị Âm lại mời Lý Trị Quốc, cùng với mọi ngưới uống một ly, lúc này mới vội vàng cáo từ
Dương Bích Kiều bà xã của Lý Trị Quốc không uống rượu, lúc cô ăn được một nửa, cảm thấy ăn cơm với nhiều đàn ông như vậy, cũng thật vô vị, hơn nữa bọn họ nói chuyện công việc, cô cũng không biết nói gì, ăn vội vàng, và rời đi.
Dương Mễ đứng lên muốn đi, Hồ Lôi giữ chặt cô,
- Cô không được đi, nếu không còn lại mấy người chúng tôi, uống rượu còn có gì là thú vị nữa chứ!
Dương Mễ nhìn Trương Nhất Phàm,
- Bí thư Trương, anh nói giúp đi, đàn ông ngồi uống rượu với nhau, tôi ở lại cũng chẳng thú vị gì.
Trương Nhất Phàm nói:
- Vậy cô đi đi! Đừng quan tâm đến gã.
Dương Mễ nhìn Hồ Lôi hừ một tiếng, đắc ý mà đi.
Trong phòng riêng, chỉ còn lại đám đàn ông.
Đường Vũ biết, Trương Nhất Phàm muốn Dương Mễ rời khỏi, chắc là có chuyện muốn nói. Quả thật, Dương Mễ vừa đi, Trương Nhất Phàm liền nhìn mọi người, hỏi thăm tình hình của mọi người.
- Gần đây tôi ở Vĩnh Lâm, rất loạn, mọi người đều đã nắm rõ công việc của mình. Viễn Dương, hiện tại anh là Phó chủ tịch thường trực thành phố Đông Lâm, ở Đông Lâm này, anh cũng có quyền lên tiếng. Những người bọn họ bình thường khá buông thả, anh phải giám sát thật tốt.
Uông Viễn Dương cầm ly lên,
- Cảm ơn Bí thư Trương trọng dụng, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Trương Nhất Phàm cụng ly với y, uống một ngụm mới nói:
- Cuộc bầu cử tiếp theo còn một năm rưỡi, mọi người cứ làm tốt công việc của mình, tranh thủ lập thành tích. Tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt choViễn Dương.
Uông Viễn Dương hiểu được suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, muốn y ở Đông Lâm, làm tốt công tác giám sát. Tranh thủ bầu cử đợt sau, tất cả mọi người có thể tiến bước.
Vài người gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Trương Nhất Phàm nói xong chuyện chính, hắn liền nhìn Trần Trí Phú.
Hiện tại người kém cỏi nhất chắc là ông ấy, lâu như vậy vẫn giữ chức Trưởng phòng, không thể tiến thêm bước nữa, giống như một cái chuông gió treo ở nơi đó. Trương Nhất Phàm biết Trần Trí Phú tuổi đã lớn, cũng không muốn gây sức ép, nhưng hắn vẫn phải quan tâm một chút.
- Lão Trần, có phải ông đang nghĩ biện pháp, được điều đến thành phố chiến đấu thêm hai năm rồi nghỉ hưu?
Trần Trí Phú có chút ngại ngùng mỉm cười,
- Có thể đến thành phố tất nhiên là tốt, vào không được cũng không sao, dù sao hai năm nữa cũng lui về thôi. Tôi thì như vậy rồi, Bí thư Trương đừng có lo lắng nữa. Có thể đi tới hôm nay, tôi đã rất mãn nguyện, ít nhất bây giờ so với thị trấn Liễu Thuỷ mạnh hơn rất nhiều rồi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Ông là cán bộ kỳ cựu, chú ý hình ảnh, đừng đi chung với thằng nhóc Hồ Lôi, cẩn thận chú ý mạng già.
Hắn nhìn Uông Viễn Dương,
- Chuyện của lão Trần, ông xem có thể giúp đỡ được không? Tạm thời không thể làm gì, lão Trần còn hai năm, ta nghĩ thời gian hai năm, ông sẽ chống đỡ được mà!
Uông Viễn Dương đồng ý, việc này giao cho tôi!
Trần Trí Phú nói:
- Bí thư Trương, cơ hội thì cứ để lại cho người trẻ tuổi đi. Cho tôi trọng trách quá nặng, tôi sợ không đảm nhận nổi.
- Ông chính là dễ dàng chịu thua đó, lão Trần.
Trương Nhất Phàm nhìn ông, nhớ đến trước kia, ngày mà hai người cùng phấn đấu ở thị trấn Liễu Thuỷ, Trần Trí Phú toàn tâm phối hợp với mình, nếu không Trương Nhất Phàm cũng không cần lao tâm phí sức, đưa ông ta về bên cạnh mình.
Trần Trí Phú không nghĩ việc tiến chức là nói dối, chỉ có điều ông ta biết năng lực của mình có hạn, hơn nữa tuổi đã lớn, Có thể tìm một vị trí thoải mái để lăn lộn thêm vài năm, đời làm quan sẽ chấm dứt thôi.
Hiện tại, ông ta không muốn dùng mục đích, chính là muốn dành cơ hội này cho đứa con của mình.
Hồ Lôi thấy Trương Nhất Phàm nói cũng nhiều rồi, y liền cầm ly lên nói:
- Mọi người có thể nói chuyện gì thoải mái hơn không? Giống như tôi này, rất thoải mái? Tự do tự tại, không bị trói buộc. Nào, uống rượu đi!
Trương Nhất Phàm mắng:
- Thằng nhóc này ngươi chỉ biết ăn chơi trác tán, tôi nghe nói Tiền Trình đã từng đến tìm cậu?
Hồ Lôi cười nói:
- Xem ra việc gì cũng không thể qua mắt được anh. Thằng nhóc Tiền Trình này rất mưu mô. Bây giờ tôi mới phát hiện nó thật đáng sợ.
Đường Vũ liền hỏi y sao vậy?
- Có phải liên quan đến chuyện của người phụ nữ kia.
Lần trước Đường Vũ cùng Lý Trị Quốc đi Vĩnh Lâm, tối hôm đó, Thằng nhóc Hồ Lôi này cùng Kim Lan Châu ở phòng bên cạnh đòi sống đòi chết, làm cho hai người cả đêm không ngủ được.
Hồ Lôi nói chuyện này ra, trước kia Kim Lan Châu là người con gái của Tiền Trình, nhưng sau khi gã phát hiện thân phận của Hồ Lôi, lập tức quyết định, đem Kim Lan Châu tặng cho người ta.
- Tôi thật sự không ngờ, thằng nhóc này có thể nhịn được cơn giận này. Hơn nữa từ đó về sau, cũng không đi tìm Kim Lan Châu. Nhưng một tháng trước, gã đã tới tìm tôi. Tám phần là muốn thông qua tôi, để cậu buông tha cho gã, không ngờ lúc sau, cậuvà Ô Dật Long đã hòa hảo với nhau, cho nên việc này, tôi cũng khống muốn nhắc lại.
Hồ Lôi mới vừa nói xong, chị Âm liền gõ cửa bước vào,
- A, tiểu thư Dương sao các cô ấy đi rồi?
Hồ Lôi nói:
- Đúng vậy! Cô vừa đi, thì người để tiếp rượu cũng không có.
Chị Âm lập tức nói:
- Vậy tôi đi gọi vài thêm vài cô đến đây, gần đây có mấy người mới, cũng không tệ.
Hồ Lôi nói:
- Thôi đi, để chúng tôi uống xong, thì đi ca hát.
Nói đến ca hát, chị Âm liền cười run rẩy,
- Tôi nói cho mọi người nghe chuyện này, mấy bữa trước có một tên ở đây uống rượu, là Trưởng phòng của một cơ quan. Sau khi uống xong, một mực lôi kéo đồng nghiệp nói muốn đi ca hát.
Vài người thấy gã uống quá nhiều, đi cũng không đi nỗi, liền bàn nhau đưa gã lên xe, chở về nhà gã, nói là chúng ta đi một chỗ karaoke mới.
Lúc tới nhà gã, vợ gã mở cửa, ngay lập tức ông Trưởng phòng này điên lên ôm lấy vợ mình nói:
- Cô em xinh đẹp, hơi giống vợ tôi.
Vợ hắn nghe vậy, điên người lên, chẳng qua vì có nhiều đồng nghiệp đang ở đây, mới không phát hoả ngay lúc này, một mình chạy vào trong phòng.
Ai biết ông Trưởng phòng này hơi bị thần kinh, kéo vài người đi vào, nhất định phải để mọi người ngồi trong phòng khách, cầm lấy vài quyển tập nói với mọi người,
- Các người cứ hát trước, ta phải đi vệ sinh.
Ai biết được gã đi vệ sinh chưa được một phút, điện thoại reo lên. Vợ gã chạy ra nghe điện thoại, chưa nghe được hai câu, mọi người thấy cô cúp điện thoại, mặt hầm hầm nổi giận chạy về phòng riêng.
Họ suy nghĩ mãi vẫn không sao hiểu được, Trưởng phòng từ WC đi ra, rất cao hứng nói với mọi người:
- Tối nay phải chơi suốt đêm, tôi đã nói với vợ tôi, hôm nay đi công tác, buổi tối không trở về nhà ngủ.
- Ai, sao các ngươi không hát, sao không gọi vài cô đến. Ấy ấy, sao từng người từng người đều bỏ về hết? Mọi người đi đâu vậy?
Mấy người thấy tình hình không ổn, tất cả đều chạy mất dạng.
- Ha ha…
Câu chuyện của chị Âm, làm cho mọi người tức cười, đôi mắt chị Âm đẹp long lanh và quyến rũ,
- Hồ Lôi, anh cũng nên cẩn thận, tuyệt đối đừng phạm sai lầm này.
Hồ Lôi nói:
- Cỏ, nếu tôi uống say, ai dám đưa tôi trở về, tôi chém chết người đó!
Trương Nhất Phàm từng đưa Hồ Lôi về một lần, nghe y nói như vậy, liền nhớ đến lúc đó. Hồ Lôi lập tức nói:
- Tôi không nói anh, mà nói bọn họ.