Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 791: Ông từ chức luôn đi




Vẻ mặt Trương Nhất Phàm nặng nề trông rất đáng sợ, những kẻ vẫn luôn thì thầm to nhỏ trong hội nghị lúc này cũng không dám ho he gì nữa. Đề nghị dùng vũ lực giải tán của Ô Dật Long bị bác bỏ, mặc dù cho rằng phương án này không phải phương án tốt nhất, nhưng gã cũng không thể trực tiếp đưa ra ý kiến xử lý người có liên quan, đáp ứng yêu cầu cầu của tay tài xế taxi.



Dĩ nhiên, gã cũng biết Trương Nhất Phàm sẽ không chấp nhận phương án dùng vũ lực, nhưng đối mặt với tình hình này, cũng vẫn chỉ có hai phương hướng giải quyết đó thôi.



Hoặc chặt đứt “tay chân”, hoặc “lấy bạo trị bạo”.



Nếu chặt đứt “tay chân”, với một Bí thư như Trương Nhất Phàm mà nói, bất luận là xử lý Đằng Phi hay xử lý lão Trần, thì cũng chẳng khác nào đập vào mặt hắn. “Lấy bạo trị bạo” sẽ chỉ làm cho chuyện này phức tạp hơn thôi.



Vậy nên, đây là một quyết định rất khó khăn. Hội nghị khẩn cấp tối hôm nay, về cơ bản chẳng có tác dụng gì lớn, rất nhiều kẻ chẳng khác nào đám người bàng quan. Bí thư Trương ở Vĩnh Lâm cũng đã động đến một nhóm người, đám người ấy dĩ nhiên càng giống kẻ đi xem kịch.



Ngồi một chỗ chẳng có tác dụng gì, đám tài xế taxi ấy cũng không chịu tự dời đi, chờ đợi lại càng không được, kéo dài thời gian cũng không thể giải quyết vấn đề gì.



Đằng Phi đứng bật dậy.

- Bí thư Trương, việc này do tôi mà ra, tôi sẽ xin lỗi họ, nhận lỗi với họ, tôi sẽ nói rõ với bọn họ.



Lão Trần cũng là người có liên quan, nhưng chỉ là một lái xe, nên không có quyền phát biểu ý kiến, nhiều nhất cũng chỉ có thể đứng ở một bên chờ quyết định của cấp trên, nên xử lý thế nào thì chịu xử lý thế ấy. Giờ phút này, ông ta cũng đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, có lẽ nếu không xử lý ông ta và Đằng Phi, Bí thư Trương sẽ không thể cho đám tài xế taxi kia một câu trả lời thích đáng.



Nhưng thư ký và lái xe là hai người lãnh đạo tín nhiệm nhất, rốt cuộc, là ai đứng phía sau giật dây, một mẻ lưới tóm gọn hai thân tín của Bí thư Thành ủy? Những người nắm được sự tình thầm sửng sốt, “Lá gan của người này cũng lớn thật đấy.”



“Có thể đối đầu với Bí thư Trương, cũng chỉ có mình Ô Dật Long thôi, chuyện này do gã bày ra sao?”



“Mà cho dù không phải, thì chắc cũng được gã gật đầu đồng ý rồi”, có người thầm nghĩ như vậy.



Lần này Ô Dật Long quả thật bị oan rồi, chính bản thân gã cũng không hiểu sự tình thế nào.



Thấm thoát đã gần chín rưỡi rồi, Trương Nhất Phàm rốt cuộc cũng mở miệng.



- Nếu tất cả mọi người không nghĩ ra cách gì hay thì chúng ta tan họp! Có điều, trước khi giải tán, tôi có vài lời muốn nói. Sự việc ngày hôm nay, quả thật do Đằng Phi và lão Trần gây ra, nhưng tôi cho rằng có thể làm cho một chuyện nhỏ như vậy biến thành một việc mang tính quần chúng, điều đó hẳn không phải là ngẫu nhiên.



Ánh mắt của Trương Nhất Phàm lướt qua cả gian phòng, hắn nhìn đến đâu, chỗ đó liền có người cúi đầu.



“Bình ——”



Trương Nhất Phàm đột nhiên đập bàn đứng dậy.

- Âm mưu, đây chắc chắn là một âm mưu, người này rõ ràng đang công khai khiêu khích Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Giỏi lắm! Đã ra tay rồi, vậy tôi sẽ tiếp chiêu thôi! Nhưng, hôm nay tôi nói những lời này ở đây, không phải để bao che khuyết điểm, tôi không phải không hiểu rõ chân tướng. Hôm nay tôi có thể khai trừ Đằng Phi, cũng có thể khai trừ lão Trần, nhưng nhất định có người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này! Chịu trách nhiệm xử lý cho Đằng Phi và lão Trần.



- Giờ tôi sẽ tới hiện trường, thông báo cho nhân viên quản lý các hãng xe taix, họ không nghe máy cũng được, không ở Vĩnh Lâm cũng được, nhưng sau khi tôi đến hiện trường rồi, mà bọn họ vẫn không có mặt ở đó, vậy lập tức cách chức. Vậy thôi, những việc khác tôi không nói đến nữa, mọi người tan họp.



Trương Nhất Phàm quay người rời đi, những người có mặt vẫn đang ngồi tại chỗ ngơ ngẩn, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.



Có người thầm nói, Bí thư Trương thật cứng rắn, cho dù khai trừ Đằng Phi và lão Trần, hắn cũng sẽ không chịu để yên đâu.



Cũng có người giờ phút này mới hiểu được rằng, hóa ra có người đứng phía sau bày ra tất cả những chuyện này. Nhưng mình vẫn thấy bực, chuyện này rõ ràng không nghiêm trọng đến mức buộc phải khai trừ hai người đó. Trước kia không phải cũng đã xảy ra chuyện tương tự hay sao, chuyện năm xưa vẫn như đang hiển hiện trước mắt.



Năm ấy cũng là lái xe của một vị lãnh đạo trong cơ quan chính phủ lái xe sau khi uống rượu, đã đâm phải một chiếc taxi, gây thương tích cho cả người tài xế và hành khách đi xe.



Lúc bấy giờ, tay lái xe này không nói lời nào, đã hung hăng nhảy ra khỏi xe đánh cho người tài xế taxi kia một trận, lại kêu người của đội cảnh sát giao thông bắt giam người tài xế taxi kia hai tháng.



Cuối cùng người tài xế taxi ấy vẫn phải chạy đến nhà người ta cầu xin, nhờ vả hết chỗ này chỗ nọ, mãi cho đến hai tháng sau chuyện này mới được giải quyết. Nhưng so ra thì, hai sự việc đó khác biệt rất lớn.



Theo lý mà nói, cho dù thư ký của Bí thư Trương đâm phải người ta, nói vài ba câu với tay tài xế kia, thì người tài xế ấy cũng sẽ nể mặt, không thể nào làm lớn chuyện như vậy. Có người trong lòng thầm nghĩ: “Có trách thì trách tay cảnh sát giao thông kia kìa, muốn nịnh cũng không biết đường mà nịnh.”



Anh chỉ có thể hòa giải thôi, đâu ra cái kiểu đổ thêm dầu vào lửa như thế?



Ô Dật Long thấy Trương Nhất Phàm tức giận rời đi như vậy, gã liền hít vào một hơi, “Trương Nhất Phàm có ý ám chỉ mình không an phận, lén đâm sau lưng phải không?”



Gần đây quan hệ giữa Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố khá tốt đẹp, Ô Dật Long cũng một lòng một dạ muốn đưa Trương Nhất Phàm lên trên.



Sau một năm tiếp xúc, Ô Dật Long cơ bản đã hiểu rõ, Trương Nhất Phàm là người không dễ bị lật ngã, nếu muốn ngồi vào cái ghế của hắn, thì chỉ có thể đưa hắn lên trên, rồi để trống cái ghế ấy.



Gã quay về phòng làm việc, gọi điện thoại cho Diêu Mộ Tình.

- Rốt cuộc chuyện là thế nào? Có phải các cô ngấm ngầm tham gia vào không?



Diêu Mộ Tình nói “Tôi đang ở trên tỉnh, căn bản không biết có chuyện như vậy”.



Ô Dật Long liền cúp điện thoại, nói với Tiểu Cảnh đang đứng ở phía sau:

- Đi, đến hiện trường.



Tiểu Cảnh thấy ông chủ tức giận, liền dè dặt nói:

- Chuyện này do bọn họ gây ra thì để bọn họ tự đi dọn. Nếu không lại khiến cho một số người được thể đắc ý.



Ô Dật Long nghiêm khắc phê bình Tiểu Cảnh.

- Cậu không nghe thấy những lời hắn ta nói trong hội nghị sao? Người ta chẳng phải thằng ngu, chuyện này bất luận ai đứng phía sau thêm dầu vào lửa, cũng phải mau chóng đi thu dọn tàn cục!



Trương Nhất Phàm đang định đến hiện trường, thì Dương Lăng Vân nói:

- Bí thư Trương, để tôi đi! Anh cứ ở đây chờ tin đi ạ.



Âu Dương Mạc cũng nói:

- Đúng đấy. tôi sẽ đi cùng Trưởng ban thư ký Dương. Còn có Cục trưởng Liễu nữa, anh cứ yên tâm!



Dương Lăng Vân chủ động nói:

- Cho tôi một giờ, trong một giờ tôi không giải quyết được, lúc đó anh đến cũng không muộn.



Trương Nhất Phàm gật đầu, nhìn đồng hồ nói:

- Thế cũng được.



Hai người giống như tướng quân nhận lệnh xuất chinh, vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc. Đằng Phi cùng lão Trần cúi gằm đầu, dè dặt nói:

- Bí thư Trương, hay là chúng tôi cũng đến hiện trường, xin lỗi bọn họ.



Trương Nhất Phàm nói:

- Lỗi tất nhiên phải nhận, nhưng chưa phải lúc này.



Đám người ấy còn đang trong cơn giận dữ, Trương Nhất Phàm sợ rằng hai người xuất hiện sẽ chỉ làm tình hình xấu đi mà thôi.



Dương Lăng Vân và Âu Dương Mạc đã đến hiện trường, rất nhiều tài xế, túm năm tụm ba đứng tựa bên cạnh xe hút thuốc, các ngã tư trong khu vực nội thành vẫn bị tắc nghẽn như cũ.




Đoạn đường từ trụ sở Thành ủy đến trụ sở đội cảnh sát giao thông vẫn tương đối thoáng đãng, Âu Dương Mạc đích thân lái một chiếc xe cảnh sát, rú còi inh ỏi suốt cả quãng đường đến trụ sở cảnh sát giao thông.



Liễu Hải đang cố gắng duy trì trật tự, cả đám tài xế taxi ấy vẫn bám dai như đỉa trước cổng trụ sở cảnh sát giao thông.



Thấy có người đến, bọn họ đều đứng dậy, nhao nhao đòi một lời giải thích. Hôm nay không giao người có liên quan ra đây, không công khai xin lỗi, họ nhất quyết không bỏ qua.



Âu Dương Mạc đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Bí thư Trương phát biểu trước hội nghị. Nếu những kẻ ấy gây rối có tổ chức, có tính mục đích rõ ràng, với ý đồ nhằm vào Thành ủy, vậy thì đám người này chỉ là đám tòng phạm ngớ ngẩn mà thôi.



Vì vậy anh ta cầm lấy loa quát lớn:

- Mọi người yên lặng một chút! Tôi là Âu Dương Mạc, làm việc tại cục Công an thành phố, còn đây là đồng chí Dương Lăng Vân, hiện là Trưởng ban thư ký Thành ủy, thay mặt cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có vài lời muốn nói với các vị, để chúng ta sẽ tìm phương án giải quyết cho vấn đề này. Sau đây đồng chí Trưởng ban thư ký Dương Lăng Vân sẽ nói chuyện với các vị!




Có người trong đám đông nói:

- Không giải quyết cho xong đi, còn nói cái chết tiệt gì chứ!



- Đúng! Chúng tôi yêu cầu người gây chuyện đứng ra nhận lỗi, cán bộ chính quyền cũng giỏi ghê! Đâm vào xe người ta rồi còn đánh người, mấy vị cảnh sát giao thông kia còn không ra gì hơn. Họ dựa vào cái gì mà bắt người bị hại, còn đứa gây chuyện thì vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Chúng tôi muốn có công lý, chúng tôi muốn có nhân quyền! Chúng tôi muốn có quyền bình đẳng!



Dương Lăng Vân cầm loa lên.

- Mọi người yên lặng, bất luận xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ có phương án giải quyết. Hiện giờ Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đang trong quá trình đưa ra kết luận, chúng tôi được cử đến đấy để nói chuyện với mọi người. Vụ việc lớn xảy ra ngày hôm nay đã ảnh hưởng đến giao thông trong toàn thành phố, cũng ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của tất cả người dân. Các vị làm thế này là không đúng, có vấn đề gì thì có thể đến văn phòng Ủy ban nhân dân, phòng Thông tin đối ngoại, hoặc thông báo cho lãnh đạo cơ quan của các vị, đó mới là cách làm đúng quy cách. Tôi có thể nói với các vị một điều, hành động hiện giờ của các vị hoàn toàn vi phạm pháp luật. Bởi vì nó ảnh hưởng đến mọi người, ảnh hưởng đến cuộc sống của toàn bộ người dân sống trong thành phố này. Khiến cho người khác có đường không thể đi, có cửa không thể ra. Muốn thương lượng bàn bạc, muốn giải quyết vấn đề, các vị cử ra vài người tới nói chuyện với chúng tôi. Nên giải quyết thế nào sẽ giải quyết thế ấy, nên bồi thường thế nào sẽ bồi thường thế ấy. Chính quyền nhất định không nuốt lời với mọi người!



- Mọi người phải tin vào Đảng, tin vào chính phủ, vốn đây là một vụ tai nạn giao thông rất bình thường, chỉ cần các vị bình tĩnh thì chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng. Còn nếu các vị cứ khăng khăng làm theo ý mình, xảy ra vấn đề gì, thì mỗi người trong các vị cũng đều phải chịu trách nhiệm đấy.



- Hai tài xế bị đâm xe, chúng tôi sẽ xin lỗi và tiến hành bồi thường, đương sự cũng sẽ bị xử lý, tôi đến đây xử lý vụ việc này với tư cách là đại diện cho Thành ủy, đại diện cho chính quyền. Vậy thôi, vị nào nên về thì về đi, vị nào có liên quan thì ở lại.



Dương Lăng Vân nói một tràng, đám người này vẫn đứng im không đi, anh ta lại cầm loa lên.



- Thành ủy và Ủy ban nhân nhân dân thành phố đã thể hiện thành ý rồi, chỉ còn xem thái độ và hành động của mọi người thôi. Nếu Thành ủy và Ủy ban nhân dân làm đến mức này mà các vị vẫn không chịu tiếp nhận, vậy thì các vị chính là đang có ý đồ gây rối, làm mất trật tự an ninh xã hội, đó là hành vi vi phạm pháp luật đấy.



Nói tới đây, Âu Dương Mạc ghé vào tai anh ta nói:

- Chủ tịch Ô đến rồi!



Ô Dật Long nhận lấy loa, chỉnh lớn âm thanh rồi nói:

- Mọi người nghe rõ cả rồi chứ, tôi là Ô Dật Long, Chủ tịch thành phố Vĩnh Lâm! Bây giờ tôi ra lệnh cho mọi người, những người không liên quan lập tức giải tán, người có liên quan thì ở lại, cùng tôi đến Ủy ban nhân dân thành phố làm việc!



Ô Dật Long nhìn vào đồng hồ.

- Tôi cho mọi người mười phút, mọi người tự suy xét hậu quả đi!



Ô Dật Long quả nhiên rất ngang ngược, nhiều người ngay khi nhìn thấy gã xuất hiện đã bỏ đi, dần dần, một vài người cũng bắt đầu lùi lại, lên xe và rời đi.



Một người, hai người, ba bốn người, đám người này dần tản ra, chẳng còn lưu lại một mống nào.



Đám người Dương Lăng Vân nhìn thấy vậy, thầm kinh hãi, “Chủ tịch Ô thật uy phong! Mình nói bã cả bọt mép, cũng không bằng ông ta nói một câu”. Lúc này, càng lúc càng có nhiều người rút lui, từng chiếc taxi từ từ rời khỏi chỗ đó.



Chủ tịch hãng taxi vội vội vàng vàng lái xe tới, Ô Dật Long liếc nhìn ông ta rồi nói:

- Lúc này mới chạy đến đây xem náo nhiệt sao? Thành sự chẳng thấy, bại sự có thừa! Tôi thấy chức chủ tịch này ông không cần làm nữa đâu. Từ chức ở đây luôn đi!