Bí thư Trương cử người nhúng tay vào chuyện này, nên có người đã hoảng hồn rồi.
Cục Phát thanh truyền hình Vĩnh Lâm nhận được điện thoại từ trường Nghệ thuật, nói rằng thư ký Đằng đã đến trường học tìm hiểu tình hình.
Biết tin, người bên cục lập tức nổi giận, “Các anh là lũ vô dụng sao? Chuyện nhỏ như vậy cũng đánh động đến Thành ủy, tôi thấy Hiệu trưởng, Bí thư các anh có chuyện rồi đấy.”
Lão ta lại gọi điện thoại qua Sở giáo dục, mắng cho Giám đốc sở Giáo dục một trận mất mặt.
Cục trưởng cục Phát thanh truyền hình họ Phù, là một lão già đã ngoài năm mươi, dáng người cao gầy, quanh năm đều chải kiểu đầu vuốt ngược ra sau, lão ngồi ở cục này cũng đã mười mấy năm rồi. Việc xảy ra lần này, đương nhiên là trò quỷ của mấy tay cấp dưới, song trong mắt Cục trưởng Phù, đó cũng chẳng phải chuyện gì lớn lắm.
Quy tắc ngầm là, mấy cô nữ sinh không có tài năng gì, nhưng lại muốn vượt trội hơn người, muốn leo cao, dĩ nhiên chúng phải trả giá.
Mà mấy cô nàng trẻ tuổi ấy thì có thể trả được gì?
Còn không phải là những năm tháng trẻ trung sao?
Mấy tên cấp dưới ham mê cái gì, Cục trưởng Phù hiểu rất rõ, nhất là cái tay Giám đốc đài truyền hình họ Mễ kia, mồm hô má hóp, cặp mắt chẳng khác gì mấy tên trộm, lúc nào cũng đảo qua đảo lại trên người đám con gái.
Tay Giám đốc họ Mễ tuy háo sắc, nhưng cũng biết cách cư xử, gã hiểu phải yên lòng cấp dưới, nịnh bợ cấp trên. Nhờ vậy, gã mới có thể ngồi vững ở vị trí này cho đến bây giờ.
Sự việc lần này cũng có liên quan đến gã, mà gã cũng đã biết tin Đằng Phi đến trường tìm hiểu tình hình. Gã lập tức xin chỉ thị từ phía Cục trưởng Phù, nhưng bị lão ta mắng “Cậu sớm muộn gì cũng chết trong tay đàn bà”.
Giám đốc Mễ không dám đáp lại, chỉ có thể cười lấy lòng.
- Tôi lập tức đi xử lý, lập tức đi ngay đây ạ.
Vì thế, gã liền sắp đặt ra vở kịch này, gã nói với Giang Nhiễm, cục Phát thanh truyền hình đồng ý sẽ xem xét lại trường hợp của cô ta. Không phải chỉ là thêm một cái tên thôi sao, cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Đồng thời, gã cũng liên hệ với Đoàn trưởng đoàn ca múa nhạc thành phố, bảo anh ta thêm một cái tên vào danh sách.
Bên này coi như ổn rồi. Nhưng còn phía Đằng Phi thì phải giải thích sao đây?
Giám đốc Mễ chưa từng qua lại với Đằng Phi, gã nghĩ tới nghĩ lui mới nghĩ ra được một người, đó là Tiểu Cảnh.
Tiểu Cảnh là thư ký của Chủ tịch thành phố, tên này khá có chỗ đứng trong thành phố, trước mặt gã, rất nhiều cán bộ cấp Cục quả thực đến xách dép cũng không xứng. Đây là sức hấp dẫn của chân thư ký, nếu làm tốt thì đôi khi quyền lực còn cao hơn cả một Cục trưởng.
Hơn nữa, Ô Dật Long rất tín nhiệm Tiểu Cảnh, coi gã ta như thân tín, rất nhiều chuyện riêng tư cũng giao cho gã ta giải quyết. Giám đốc Mễ nghĩ, việc này e rằng chỉ có Tiểu Cảnh mới có khả năng dẹp yên.
Muốn Đằng Phi nhân nhượng bỏ qua chuyện lần này, nếu không phải Tiểu Cảnh ra mặt, e rằng khó có thể thành công.
Lúc Giám đốc Mễ tìm gặp Tiểu Cảnh, gã ta hừ lạnh một tiếng.
- Tôi còn tưởng chuyện gì lớn chứ, không phải chỉ gọi Đằng Phi ra ngoài ăn bữa cơm thôi sao. Anh chuẩn bị đi, tối nay đến khách sạn Vĩnh Lâm, tôi sẽ bảo anh ta cùng đến.
Tiểu Cảnh tự tin nhận lời Giám đốc Mễ như vậy, khiến gã vô cùng hứng thú, liền chạy đi sắp đặt ngay.
Trương Nhất Phàm vì muốn bồi dưỡng năng lực làm việc độc lập cho Đằng Phi, nên bảo anh ta đi làm việc lần này. Đằng Phi vừa đưa Bí thư Trương về nhà, liền nhận được điện thoại của Tiểu Cảnh.
Tiểu Cảnh nói chuyện rất tự nhiên:
- Thư ký Đằng, tối nay ra ngoài ăn cùng nhau bữa cơm đi! Tôi đã đặt phòng ở khách sạn Vĩnh Lâm rồi.
Đằng Phi không biết Tiểu Cảnh tìm mình có chuyện gì, song gã là thư ký của Chủ tịch Ô, tuy hai người không có qua lại, nhưng anh ta cũng không muốn tùy tiện đắc tội với người khác. Hơn nữa rất có khả năng, sau này hai người bọn họ sẽ có nhiều cơ hội làm việc cùng nhau.
Trong mắt nhiều thư ký ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, Tiểu Cảnh dĩ nhiên là Thái Sơn Bắc Đẩu. Rất nhiều người thầm khâm phục gã, làm thư ký mà có thể lên đến vị trí như Tiểu Cảnh, kiếp này sống cũng đáng.
Bởi vì, Tiểu Cảnh có thể xưng anh em với đám người Tiền Trình, Bùi Vạn Lý. Đằng Phi nghe gã nói muốn mời mình ăn cơm thì cũng hơi do dự, nhưng rồi vẫn nhận lời.
Trong khách sạn Vĩnh Lâm, Đằng Phi trông thấy tay Giám đốc Mễ, người gầy nhẳng gầy nheo. Nói thật, anh ta cực kỳ không thích người này, nhìn thấy Giám đốc Mễ, trong lòng anh ta thấy không thoải mái, trông gã này chẳng khác nào một con khỉ.
Đằng Phi lập tức nhận ra dụng ý của bữa cơm ngày hôm nay, Giám đốc Mễ là người khởi xướng sự việc lần này. Hơn nữa lãnh đạo đài truyền hình mà Giang Nhiễm nhắc đến, chính là Giám đốc Mễ.
Bộ dạng thì như con cóc mà lại đòi ăn thịt thiên nga, bốn mươi, năm mươi tuổi đầu rồi, thật đúng là nghiệp chướng mà!
Làm người, dù thế nào cũng không thể chỉ nghĩ sống hết kiếp này, mà còn phải tích đức cho kiếp sau nữa.
Đằng Phi tự nhủ trong lòng như vậy.
Trong bữa cơm, Giác đốc Mễ cứ bày ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt, Tiểu Cảnh lại tỏ ra từng trải, thậm chí có chút ngạo mạn, nâng chén lên nói với Đằng Phi:
- Đại thư ký Đằng, hai chúng ta lần đầu uống rượu cùng nhau, tối nay cậu phải uống hết mình đấy. Uống rượu xong, chúng ta còn có chương trình khác nữa.
Vì Giám đốc Mễ có mặt ở đó, nên Đằng Phi cũng không dám sơ suất, liền cụng chén với Tiểu Cảnh rồi đáp:
- Đại thư ký Cảnh khách khí quá rồi. Anh là Thái Sơn Bắc Đẩu trong nhóm thư ký chúng ta, tuy anh chỉ hơn tôi vài tuổi, nhưng nói sao thì anh cũng là tiền bối, sau này tôi còn phải học hỏi anh nhiều.
Tiểu Cảnh nói không chút khách sáo:
- Được, có lời này của cậu, hôm nay tôi quyết định kết giao cùng cậu. Chúng ta uống nào.
Tiểu Cảnh quay sang Giám đốc Mễ nói lớn:
- Lão Mễ, rót rượu!
Đằng Phi thấy Tiểu Cảnh thật to gan lớn mật, lại dám lớn tiếng kêu Giám đốc Mễ rót rượu, hơn nữa, vẻ mặt Giám đốc Mễ còn tỏ ra cung kính, không hề có chút nào là không hài lòng. Trong bụng anh ta thầm nhủ, “Tiểu Cảnh này quả nhiên rất vênh váo, người bình thường không thể sánh bằng!”
Giám đốc Mễ rót đầy chén rượu cho hai người, Tiểu Cảnh bèn nói:
- Hôm nay tôi mời hai người đến đây, không vì điều gì khác, chính là chuyện ở trường Nghệ thuật, cậu có thể nể mặt tôi lần này mà nới lỏng tay hay không. Thực ra cũng chẳng có gì, nói trắng ra thì chỉ là một chút chuyện vớ vẩn.
Chiếc chén trong tay Đằng Phi khẽ run lên, rượu bữa cơm tối nay cơm không lành, canh chẳng ngọt rồi!
Trong lòng anh ta thầm cân nhắc những lời Tiểu Cảnh nói, đây là lần đầu tiên Bí thư Trương giao công tác cho anh ta, nếu làm qua loa, kết quả công tác kém. Nếu tiếp tục điều tra thì lại đắc tội Tiểu Cảnh.
Thật muốn làm loạn lên với tên Tiểu Cảnh này, nhưng đây không chỉ là chuyện của hai người, mà còn ảnh hưởng đến quan hệ giữa Bí thư Trương và Chủ tịch Ô. Việc này phải nói thế nào đây? Trong lòng anh ta thầm trách tên Tiẻu Cảnh này nhiều chuyện.
Nhưng Tiểu Cảnh rõ ràng là muốn ra mặt thay cho Giám đốc Mễ, Đằng Phi đặt chén rượu xuống, kéo lại cổ áo, rồi nói với Tiểu Cảnh:
- Hôm nay chúng ta không nói việc công có được không?
Tiểu Cảnh trong lòng không vui, nói rằng Đằng Phi không nể mặt gã.
Đằng Phi nói “Tôi có chỗ khó của tôi, Bí thư Trương muốn tôi điều tra việc này, dù thế nào tôi cũng phải có cái để nói. Không thể cứ vô duyên vô cớ cho qua như vậy được.”
- Việc do cậu quyết định, chỉ xem cậu muốn làm thế nào thôi? Nói thẳng ra thì, chuyện lần này chẳng qua chỉ như một tiếng rắm lớn. Bí thư Trương sao để tâm chứ?
Đằng Phi không đáp lại, vốn dĩ lúc anh ta chưa vào thể chế, đã rất ghét hiện tượng bao che cho nhau trên quan trường, dẫn đến một bộ máy dối trá, “Giờ đây bản thân có năng lực, có cơ hội làm việc vì dân rồi, mình thật sự muốn cùng bọn họ thông đồng làm bậy ư?” Anh ta vẫn kiên quyết nói, - Không tìm được cách nói hợp lý, tôi không báo cáo kết quả công tác được.
Tiểu Cảnh nói:
- Cậu cần nói gì chứ, Bí thư Trương còn đi để ý một chuyện nhỏ thế này ư, không phải bản thân cậu muốn chơi trội sao? Vẽ ra một lý do nào đó, nhưng kỳ thực cậu nới lỏng tay chút, như vậy, mọi người đều bình an vô sự. Cần gì phải dồn người ta vào đường cùng thế? Cậu đi nghe ngóng xem, Cục trưởng Tiền cục Tài chính, Cục trưởng Bùi cục Giao thông, Cục trưởng Ấn cục Tư pháp... bất kể cậu hỏi ai, cậu xem những người đứng đầu như bọn họ, có ai không xưng anh em với tôi không. Đằng Phi, hôm nay nếu cậu không nể cái mặt này của tôi, tôi cũng mặc kệ cậu thôi. Cậu tự lo liệu đi!
Giọng điệu của Tiểu Cảnh có phần lên mặt nạt người, khiến Đằng Phi rất khó chịu, hơn nữa còn ẩn chứa cảm giác uy hiếp. Mình dù sao cũng là người của Bí thư Trương, anh dựa vào cái gì mà lớn tiếng, hất hàm sai khiến tôi như vậy?
Vì thế Đằng Phi nghiêm mặt nói:
- Việc này, tôi tự có cách. Nên làm thế nào trong lòng tôi hiểu rõ, thư ký Cảnh, cảm ơn các anh mời tôi bữa cơm này, tôi còn có việc, xin phép đi trước.
Sau đó, hai người cáo từ với vẻ không vui, Tiểu Cảnh nhìn theo bóng dáng Đằng Phi, giận dữ ném cái chén xuống đất.
- Đồ không biết tốt xấu, sớm muộn gì cũng có ngày cho mày trắng mắt ra.
Giám đốc Mễ luống cuống hỏi:
- Làm sao bây giờ, thư ký Cảnh?
Tiểu Cảnh hừ một tiếng.
- Đằng Phi có tài cán gì tôi còn không nhìn ra hay sao? Anh đi gọi cái cô tên gì gì ấy đến đây?
Giám đốc Mễ ở bên cạnh tiếp lời, “Giang Nhiễm!”
- Đúng, Giang Nhiễm, anh bảo với cô ta kín mồm kín miệng chút, tôi muốn xem xem, tên Đằng Phi này có thể “phi” xa cỡ nào!
- Được, tôi sẽ lập tức đi thu xếp.
Giám đốc Mễ đáp.
Tiểu Cảnh nhìn gã, rồi khuyên một câu:
- Anh ấy, đừng có suốt ngày nghĩ đến đàn bà nữa, tôi thấy sớm muộn anh cũng chết trên bụng đàn bà thôi.
Giám đốc Mễ cũng không giận, vẫn xun xoe nói cười:
- Tôi sẽ sửa, sẽ sửa mà!