Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 783: Chủ tịch huyện Tưởng




Một chiêu này là đủ, nếu không bắt được người, vậy thì hắn ở vị trí này quá mệt mỏi, thế thì đổi vị trí khác đi!



Tuy nhiên chủ tịch huyện là cái ông cán bộ cấp Cục trưởng, trưởng phòng Tài chính huyện, chỉ có điều cái ông trưởng phòng này không nói có bao nhiêu người muốn leo lên Chủ tịch huyện một bậc, nghĩ đến bạc đầu cũng không thể nào thực hiện , có thể leo lên chức Chủ tịch huyện ngoài có bản lĩnh, còn phải có thủ đoạn.



Những lời này của Bí thư Trương không phải muốn anh ta quay đầu lại hay sao? Chủ tịch Tưởng đau lòng rồi.



Giống như bị ai đó dùng dao đâm một phát! Trái tim tan thành từng mãnh nhỏ.



Câu nói này bỏ đi, Bí thư Trương không xem trọng anh ta, thậm chí hơi chán ghét.



Chủ tịch Tưởng đứng ngẩn ở đó, nửa ngày không nói ra lời. Không cần phải nói, Bí thư Trương chắc chắn hiểu được quỷ kế của anh ta. Ôi ! Thông minh hóa ra lại là thành không thông minh.



Bí thư Trương đã đi ăn cơm rồi, Đằng Phi cũng cùng đi cùng theo sau, cũng không kịp liếc anh ta một cái, Chủ tịch Tưởng trong lòng hơi thấy cô đơn, cũng không biết bản thân mình nên làm gì.



Giờ phút này, anh ta cảm thấy chính mình thực sự thấy cô đơn, Bí thư Mã đang áp chế anh ta, Chủ tịch thành phố Ô lại là người của bọn họ, mà Bí thư Trương lại không giúp mình, công tác này triển khai thế nào?



Chủ tịch Tưởng lúc từ căn tin đi ra, đụng phải Dương Lăng Vân. Bà xã Dương Lăng Vân đã đi làm, buổi trưa bình thường y không về nhà ăn cơm.



- Chủ tịch Tưởng, sao anh lại ở đây?



Dương Vân Lăng nhìn anh ta với vẻ khó hiểu, có chút kỳ quái. Theo lý mà nói, gần đây tình hình nhà máy dệt huyện An Đông đã được giải quyết, anh ta không nên lạnh tanh như vậy? Vẻ mặt lạnh ngắt như thể mất cha mẹ.



Chủ tịch Tưởng thì sao? Thấy Dương Lăng Vân là thấy hi vọng.



Đây chính là cơ hội cứu mạng cuối cùng.



Việc Dương Vân Lang ở huyện An Đông chỉnh đốn và cải cách nhà máy dệt, anh ta cũng phối hợp không ít, bởi vậy anh ta tự nhận là với Dương Vân Lăng có giao tình nhất định. Trên thực tế, Dương Vân Lăng đã nói tốt cho anh ta trước mặt Bí thư Trương, nhưng Chủ tịch Tưởng tự cho là thông minh, làm mất thiện cảm của Bí thư Trương.



- Trưởng ban thư ký Dương ! cứu cứu tôi!



Chủ tịch Tưởng thiếu chút nữa phải quỳ xuống, Dương Lăng Vân là một trong những người được tin tưởng trước mắt Bí thư Trương. Cái này thì ai chẳng biết chứ?



Nếu anh ta không thức thời, coi như là trắng đen lẫn lộn.



Chỉ có điều anh ta quát một tiếng khiến Dương Lăng Vân cảm thấy kì lạ, may mà trong căng tin không có người, y vỗ vai Chủ tịch Tưởng,

- Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi rồi nói.



Hai người trở lại văn phòng, Dương Lăng Vân rót trà uống, đóng cửa lại, hai người liền tán gẫu.



- Không thể nào, Bí thư Trương đối nhân xử thế tôi rất rõ ràng, anh xem Chủ tịch Lã, Bí thư Nông, Cục trưởng Âu Dương , Bí thư Ngô của huyện Giang Hóa, Tiếu Chủ tịch huyện, Lưu Bí thư của huyện Đạo An...Thái độ của bọn họ, anh cũng nhìn thấy đấy, tại sao có thể lạnh nhạt với anh như vậy? Không thể được!



Dương Vân Lăng vẫn lặp lại câu:” không thể”. Đồng hành cùng bí thư Trương lâu như vậy, hắn cũng không phải hạng người thích làm khó dễ người khác, chỉ cần người làm tốt công tác , kiên định, thẳng thắn, đừng tự cho mình thông minh, tuyệt đối không thể bài xích mới đúng?



Dương Lăng Vân lại nghĩ đến bản thân mấy lần ở trước mặt Bí thư Trương nhắc tới Chủ tịch Tưởng, bí thư Trương không phải giả bộ như không nghe đến, mà hắn không nói câu nào, anh ta liền hỏi một câu:

- Có phải anh có chuyện gì gạt tôi, nói mau, anh rốt cuộc đã làm cái gì rất có lỗi với chuyện của Bí thư Trương?




Vẫn là Dương Lăng Vân hiểu biết Chủ tịch Tưởng, phải nói là y càng hiểu cách đối nhân xử thế của Bí thư Trương, trên đời không có gì là vô duyên vô cớ, cũng không có kết quả vô nhân vô cớ. Gieo nhân nào thì gặt quả ấy.



Chủ tịch Tưởng biết việc này không giấu diếm được nên anh ta đành phải nói thẳng ra,

- Lúc đó tôi chỉ muốn đem hết chuyện của Bí thư Mã và Diêu Mộc Lâm nói hết ra, mới nghĩ cách như vậy. Ai biết… ôi…



Dương Vân Lãng liền mắng:

- Anh thật sự là cái đồ.



Mắng đến đây, y quay mặt ra sau cho hả giận, sự việc như vậy, anh phải chuẩn bị tài liệu đầy đủ,tự đi nộp trước, không ngờ anh lại muốn mượn tay Bí thư Trương để trừng phạt Bí thư Mã. Lá gan cũng không nhỏ.



Bí thư Trương có thể dễ dàng bị gài bẫy như vậy sao? Hắn ta là ai?



- Anh, tôi nên nói với anh thế nào cho thỏa đáng?



Cũng không nghĩ lại xem, Bí thư Trương có thể lăn lộn từ một Chủ tịch thị trấn đến giờ, lẽ nào chỉ là bối cảnh? Có bối cảnh thì nhiều, nhưng trẻ tuổi như hắn thì chỉ có mấy người? Tự cho là thông minh, không có thuốc nào cứu được.



Nếu không phải quan hệ giữa tôi và anh vẫn tốt, thì tôi chẳng đến nỗi phải mắng!



Chủ tịch Tưởng rối trí,

- Kia làm sao bây giờ? Hiện tại Bí thư Trương mặc kệ tôi, Ô chủ tịch thành phố lại chèn ép tôi, công tác của tôi không có cách nào khai triển được.



- Ai đeo chuông vào thì người đó phải cởi, việc này tôi quản không được.

Dương Vân Lang thở dài, làm lãnh đạo người nào thích bị người dưới sắp đặt? Hơn nữa Bí thư Trương phải động đến Mã bí thư, lại phải làm bẽ mặt Ô chủ tịch thành phố.



Gần đây, Thành ủy và chính quyền đang trong tuần trăng mật, các cơ quan chức năng, Bí thư Trương cũng không bỏ qua những người dưới hắn, nguyên chính là vì như thế, quốc lộ huyện Lam Sơn, nhà máy chế dược huyện Giang Hóa, việc cải cách ba xí nghiệp lớn cùng với việc tiến hành thuận lợi hai khu vực khai thác mỏ, đều không thể tách dời sự hợp tác của Thành Ủy và Chính quyền.



Một khi đã làm bẽ mặt, Vĩnh Lâm vừa rơi vào tranh đấu, Bí thư Trương vì một Chủ tịch huyện nho nhỏ, động đến cái gã nóng tính này? Huống chi Chủ tịch Tưởng làm việc cũng không thông minh, không ngờ muốn tính toán với lãnh đạo, người như vậy chỉ sợ không ai thích.



Vẻ mặt cầu xin Chủ tịch Tưởng, Dương Lăng Vân hút một điếu thuốc, giờ thì y đã hiểu, khó trách bản thân nhiều lần nhắc tới Chủ tịch huyện, Bí thư Trương đều bịt tai không thèm nghe.



Dương Lăng Vân yên lặng hồi lâu trong phòng làm việc mới nói:

- Anh cứ đi về trước đi, không cần phải nói gì nữa, xem chừng anh có nói gì chăng nữa Bí thư Trương cũng nghe không lọt.



Chủ tịch Tưởng nói:

- Tôi trở về trong lòng cũng không nỡ!



Dương Lăng Vân liền phát hỏa,

- Không nỡ có rắm dùng? Chẳng lẽ tôi có thể cam đoan cho anh? Anh muốn đem chuyện Bí thư Mã ra nói, kết cục sẽ ra sao? Kết quả là Mã bí thư không sao, Diêu Mộc Lâm chẳng qua là bị bắt vài ngày, anh ta không có việc gì, điều tra nhưng không tìm được chứng cứ. Bãi chức anh ta mà thôi.



Chủ tịch Tưởng lấy từ trong túi hai vạn đồng

- Anh giúp ta mang hai vạn đồng này đi?



- Để làm chi? Anh muốn chết hay muốn kéo cả tôi theo nữa?


Dương Lăng Vân nhìn hai vạn tiền kia, nếu thật sự có ý hại đến anh thì hai vạn đồng này cũng không mua được bùa bình an cho anh đâu.



- Xem ra anh thật sự không hiểu Bí thư Trương, số tiền cứu giúp người nghèo rốt cuộc đi đâu? Anh nên nói rõ ràng đi? Số tiền đó lúc đầu chính là Bí thư Trương hi vọng cho một vài người tham ô công quỹ lấy công chuộc tội, hiện giờ nếu anh biếu tiền rồi, tôi đảm bảo cái chức chủ tịch huyện này của anh ngày mai sẽ bị phế truất.



Nhìn thấy chủ tịch huyện vẻ mặt uể oải, Dương Lăng Vân nói:

- Anh lập tức về đi, không phải nghĩ gì nữa, muốn làm gì thì làm. Mỗi người làm chuyện gì, trước mặt đều biết, nhất là Bí thư Trương, tuy hắn trong phòng làm việc, nhưng biết đến cả những chuyện xa xôi mà các anh không thể tưởng tượng đến. Đi thôi, đi thôi!



Chủ tịch Tưởng phẫn nộ rồi rời khỏi, lúc sắp đi, trong lòng vẫn thấy bất an. Dương Lăng Vân là thật tâm giúp anh ý nếu không cũng sẽ không nói những lời này. Cuối cùng anh ta cũng hiểu, rơi vào đường cùng , chỉ có cách về An Đông trước, làm tốt công việc rồi nói sau.



Dương Vân Lăng nhìn qua qua cửa sổ bóng dáng của Chủ tịch Tưởng rời khỏi, âm thầm lắc đầu, này Chủ tịch huyện, ôi!



Đột nhiên, hắn nhớ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.



Bản thân giúp Chủ tịch Tưởng nói chuyện như thế, không biết có hợp ý Bí thư Trương hay không? Không biết có để lại ấn tượng không tốt không? Không được, mình phải nghĩ cách bổ sung lại chút mới được.



Lần sau đề cử ngươi nên cẩn thận một chút, Dương Lăng Vân không ngờ bộ dạng của Chủ tịch Tưởng thành ra như vậy?



Dương Vân Lăng suy nghĩ, lấy cớ gì làm lí do Bí thư Trương không từ chối, mới hắn đi ăn, cho dễ nói chuyện, chỉ có điều bản thân nên tìm lí do gì bây giờ?



Gần đây người muốn mời Bí thư Trương rất nhiều, Chu Bân cũng có tâm bệnh của Chu Bân, bản thân cầm tám vạn đồng của Bí thư Trương, gần đây khiến hắn ngày càng bất an, nếu chẳng may một ngày nào đó mọi chuyện bị phơi bày ra ánh sáng, bản thân như một qua trứng gà mới đẻ lăn lạc trên mặt đất.



Hắn đang cân nhắc việc này nội một ngày không giải quyết, tôi nhất quyết không yên tâm!



Lúc đầu tâm hồn như bị quỷ mê hoặc, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, ôi! Cái tên Tiểu Cảnh này, nó lôi kéo mình chơi mạc chược, giờ thì tốt rồi, số tiền này đi đâu gom được đây?



Y nghĩ tới Thôi Hồng Anh, không được, mình phải hỏi cô ta, gần đây, Bí thư Trương có hay nói đến vấn đề này không? Đang nghĩ tới việc này, Dương Lăng Vân liền đẩy cửa vào:

- Chu Bân, tối có rảnh không?



Chu Bân gật đầu,

- Quá rảnh là đằng khác, từ khi việc công tác giúp đỡ người nghèo được thi hành thì tôi bận tối mắt từ sáng đến tối, có chuyện gì?



Dương Lăng Vân đem ý tưởng của mình nói với Chu Bân một hồi, không biết nên mượn cớ gì, mời Bí thư Trương ăn cơm. Chu Bân là người có tật giật mình, y có chút hoài nghi nhìn Dương Vân Lăng,

- Rốt cuộc là không có chuyện sao phải lén lút, nói mau, có phải anh đã làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm không?



Dương Vân Lăng nghĩ đích thực là bị anh ta đá mông rồi, tuy nhiên, trước mặt Chu Bân, y tỏ ra như không có gì, trừng mắt liếc nhìn Chu Bân một cái:

- Là tôi quan tâm đến cuộc sống của lãnh đạo, hiện tại Bí thư Trương lại cô đơn, anh thấy có phải là nên mời hắn tụ họp?



Chu Bân nói lần trước ở nhà anh, lần này đến chỗ tôi đi? Như vậy cho công bằng.



Dương Vân Lăng đồng ý, chỉ có điều đi mời Bí thư Trương thế nào?



Chu Bân suy nghĩ nửa ngày, nếu không tìm thấy lý do, ăn bữa cơm sao phải phiềm toái như vậy, lại còn lí do này nọ. Đi thôi, chúng ta cùng đi!