Trở lại Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm dường như không thoải mái thêm tí nào.s
Chủ yếu là quan hệ với bà xã được củng cố thêm một bước, đây là thu hoạch lớn nhất. Hậu viện không nổi dậy, đi tiên phong, như thế không đâu địch nổi. Ba năm sau, hắn tin rằng hắn có thể đến tỉnh đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh.
Ba năm, bản thân chỉ chuẩn bị ở lại Vĩnh Lâm thêm một năm, đây là mục tiêu trong lòng của Trương Nhất Phàm.
Lúc Trương Nhất Phàm trở về, Chu Bân cũng sắp hoàn thành công việc, giúp đỡ dân nghèo trên cơ sở toàn diện đúng chỗ. Rất nhiều trường học đều động thổ khởi công, chuẩn bị xây dựng những tòa nhà trường học mới.
Dương Lăng Vân đang thực hiện công tác chỉnh đốn và cải cách bên kia, tạm thời nghỉ một thời gian, nhà máy dệt huyện An Đông đã nhận vài đơn gia công cho mấy nhà máy ở tỉnh Quảng, công nhân tạm thời được yên trí.
Lúc vừa mới bắt đầu, hai nhà máy khác đã không thiện cảm với cách làm này, cho rằng đường đường là một doanh nghiệp nhà nước, lại làm gia công cho các doanh nghiệp tư nhân, cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.
Nhưng sau đó nhìn thấy công nhân nhà máy dệt làm được. Hơn nữa có thể lập tức lấy tiền lương tháng này, những người này cũng chủ động liên hệ với Dương Vân Lăng.
Một vài công nhân trong nhà máy dệt, tiền lương trước kia đi làm cũng chỉ hai ba trăm, nếu không đi làm thì không có lương, hiện giờ làm gia công, tiền lương không giảm xuống, nhưng bọn họ tính theo sản phẩm, cứ sau một tháng cũng được khoảng năm sáu trăm, làm nhanh cũng được bãy tám trăm. Về tiền lương mặc dù chênh lệch một chút so với xí nghiệp nhưng còn hơn so với tình trạng của họ trước đây, rõ ràng là đã có nhiều chuyển biến tốt đẹp.
Vì thế, những người ở nhà máy cơ khí huyện An cũng đến cầu cứu Dương Vân Lăng, Dương Vân Lăng nói chuyện này các anh nên chủ động ra ngoài tìm việc, hiện tại là kinh tế thị trường không phải là kinh tế có kế hoạch, chính phủ cũng không thể lại phân nhiệm vụ đến cho các các được.
Các anh nên dựa vào bản thân để đi khai thác thị trường, từ việc làm gia công ban đầu, đợi có nhiều đơn hàng rồi các anh có thể trực tiếp liên hệ với khách hàng. Đương nhiên, các anh có cơ sở, có đội ngũ khổng lồ, có trang thiết bị, có thể tiếp nhận đơn hàng lớn mà một vài người khác không dám tiếp nhận.
Gan to hơn một chút, chỉ cần các anh chấp nhận, chính phủ sẽ giúp các anh. Nhưng nếu quản lý không tốt, làm không tốt, sẽ phải tự truy cứu trách nhiệm.
Lãnh đạo của ba công ty, cơ bản đã thay đổi. Bộ máy lãnh đạo mới, trong khoảng thời gian này Dương Lăng Vân, sẽ không ngừng nỗ lực làm việc, tạo lập niềm tin của bọn họ. Nhiệm vụ của hắn chính là yêu cầu ba công ty hoạt động mới trở lại.
Hiện tại ba xí nghiệp lớn chưa có vốn, không thấy động tĩnh gì, nhưng vì các xí nghiệp này có thể làm gia công, gia công thì không cần phí tổn, chỉ cần có nhân công và thiết bị là được. Mà hiện tại các xí nghiệp này chỉ có nguồn nhân công dồi dào, trong phân xưởng tất cả đều là máy móc thiết bị, mặc dù đã lạc hậu nhưng cho làm gia công thì thoải mái.
Hơn nữa các xí nghiệp này so với các nhà xưởng bình thường cũng có ưu thế, công nhân trong nhà máy có sẵn, cũng không cần mất nhiều thời gian đào tạo. Mà đại đa số xí nghiệp của tỉnh Quảng hàng năm đều tuyển dụng hàng ngàn công nhân, cứ người mới đến là phải đào tạo, tốn rất nhiều thời gian và công sức tại đây.
Ba xí nghiệp lớn ở Vĩnh Lâm, về cơ bản không tồn tại những vấn đề này, đương nhiên, việc đào tạo là tất yếu, nhưng thời gian họ bỏ ra ít! Đợi sau khi người của nhà máy cơ khí đi rồi, Dương Vân Lăng đi vào chỗ Bí thư Trương báo cáo công tác, báo cáo tỉ mỉ sự tiến triển gần đây của bản thân.
Bí thư Trương khá hài lòng với công tác của Dương Lăng Vân, hắn biểu dương khen ngợi vài câu, Lăng Vân Dương ngại ngùng mỉm cười.
Gần đây Chu Bân ở bên kia tiến triển cũng khả quan, đối với sự nỗ lực của hai trợ thủ, Trương Nhất Phàm nhìn nhận và vui mừng trong lòng.
Kỳ thực, điều làm hắn vui mừng nhất là tuyến quốc lộ của huyện Sơn Lam được khai thông, nghi lễ thông xe đã được cử hành không lâu, do Ô Dật Long phát biểu tại buổi lễ. Trương Nhất Phàm vì bận công chuyện nên không có mặt tại buổi lễ.
Quách Trưởng ban căn cứ chỉ thị của Bí thư Trương, theo như các cơ quan truyền thông ở Vĩnh Lâm đưa tin, vì ảnh hưởng của việc mở rộng tuyến quốc lộ huyện Lam Sơn, ông ta còn mời các phóng viên của tỉnh. Mời những người này đến, lại khó tránh khỏi phải đưa phong bao.
Đương nhiên ông ta làm như vậy là có dụng ý,đ ể chuyện mở rộng tuyến đường có ảnh hưởng rất lớn khiến ảnh hưởng tới cả một vài huyện bên cạnh. Thậm chí những người ở thị trấn khác ở Vĩnh Lâm đều biết đến tuyến đường này
Cứ như vậy, xe từ nơi này qua lại nhiều, trạm thu phí của huyện Sơn Lam sẽ kiếm được nhiều. Đây là cái gọi là dương mưu. Trên thực tế, sau khi đài truyền hình đưa tin, rất nhiều xe cộ ở các huyện, các vùng lân cận đều chọn đây làm tuyến đường chính lên tỉnh. Điều này đối với những người lái xe mà nói, sẽ làm ngắn lại lộ trình,tiết kiệm được thời gian.
Đi đường quốc lộ đồng nghĩa với việc thu phí, không phải chỗ nào thu phí cũng giống nhau sao? Mọi người cũng chỉ vì thấy tiện hơn. Sau khi tuyến đường được đưa vào sử dụng, các trạm thu phí bận suốt hai tư trên hai tư giờ.
Chủ tịch Lã của huyện Lam Sơn vốn mặt mày nhăn nhó, giờ thì cười tít cả mắt, vì tổng tiền trạm thu phí một ngày hơn mấy trăm ngàn. Kể từ đó, thu nhập được mấy trục triệu, chẳng bao lâu là thu hồi được vốn.
Hơn nữa hai khu khai thác mỏ chính thức đăng kí hộ khẩu, tình hình huyện Sơn Lam đã có những cải thiện đáng kể. Với tình hình khu khai thác như vậy thì cần phải tuyển rất nhiều công nhân, điều này có thể giải quyết được rất nhiều lao động dư thừa ở địa phương.
Chủ tịch Lã và bí thư Nông cẩm Y thương lượng, có phải là lại mời Bí thư Trương ăn một bữa cơm, biếu ít đồ có ý tứ một chút. Nếu không có sự giúp đỡ của Bí thư Trương, huyện Lam Sơn nào có sự cải thiện lớn như vậy?
Nông Cẩm Y nói nên như thế, hơn nữa y còn nhớ kỹ câu nói kia của Bí thư Trương. Chỉ cần huyện Lam Sơn giành được chiến tích, bọn họ liền có hy vọng, làm quan ai không hy vọng tiến lên một bước?
Nông Cẩm Y cũng muốn nhân cơ hội lần sau, điều vào Thành Ủy hoặc ủy ban nhân dân thành phố. Trước tiên là tạm giữ chức Phó Giám đốc sở sau này gần về hưu lại tiếp tục lăn lội chức Giám đốc. Cuộc đời mình như thế cũng coi như nở mày nở mặt.
Lần trước hai người đã thương lượng tặng tám vạn cho Trương Nhất Phàm, họ đương nhiên cho rằng, Bí thư Trương vì mình nhét tiền mới giúp đỡ nhiệt tình như vậy.
Nếu y biết số tiền này biếu Trương Nhất Phàm không biết gì, thì hai người họ thật sự phải dở khóc dở cười.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi Vĩnh Lâm tìm Bí thư Trương, chủ tịch Tưởng huyện An Đông cũng tìm đến bí thư Trương. Lần trước y không thực hiện được kế mượn dao giết người, tỉ mỉ chuẩn bị mà Bí thư Trương không hề biết được, trong lòng y hơi oán giận.
Bí thư Trương không phải có tiếng cán bộ liêm minh ở thành ủy,tại sao lại không quan tâm gì đến việc này vậy? Chẳng lẽ hắn lại phát hiện ra dụng ý của mình? Chủ tịch huyện Tưởng là người thế nào cũng không muốn biết rõ, đây không phải là cách đối nhân xử thế của Trương Nhất Phàm.
Lần này tìm đến Bí thư Trương, có thể nói là đến cáo trạng. Tố cáo Bí thư Mã nắm quyền quá nghiêm, tước đoạt quyền tài chính của mình, đến nỗi anh ta không có quyền lên tiếng.
Anh ta tìm đến Đăng Phi, Đăng Phi nói anh giúp tôi xem Bí thư Trương có rảnh không.
Trương Nhất Phàm đang nói chuyện với Dương Lăng Vân, Đằng Phi đi ra nói:
- Sợ anh phải đợi một chút.
Ai biết cuộc nói chuyện này lại kéo dài đến hơn hai tiếng đồng hồ. Đùng cái đã đến giờ ăn trưa. Chủ tịch Tưởng chỉ có đi trước một bước, đợi đến chiều xem có cơ hội gặp bí thư Trương hay không?
Anh ta nói với Đằng Phi:
- Thư ký Đằng, tôi ở bên ngoài đợi, Bí thư Trươngđang nói chuyện, làm phiền anh nhất định phải nói với Bí thư Trương một tiếng.
Anh ta muốn hối lộ phong bì Đằng Phi, nhưng đây là văn phòng nên anh ta không dám, đành phải nói:
- Tối có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm.
Ở bên Bí thư Trương lâu rồi, biết tiến thoái, Đằng Phi không biết tâm ý của các ông lãnh đạo,nên cũng không dám tự tiện trả lời.
Lần trước trên đường về An Đông, Đăng Phi nghe thấy cuộc nói chuyện của Chu Bân với các lãnh đạo, trong lòng nghĩ, có thể Bí thư Trương không thích Chủ tịch Tưởng, mình vẫn nên giữ khoảng cách với y một chút.
Quả nhiên, lúc tan sở, Đằng Phi nhắc chủ tịch huyện An Đông đã đến muốn Bí thư Trương, Trương Nhất Phàm không hé răng. Đằng Phi chỉ biết cái tên chủ tịch huyện Tưởng không nằm trong phạm vi chú ý của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm thích người thông minh, nhưng không thích người tự cho mình thông minh, Tưởng chủ tịch huyện về điểm này có chút tài mọn, khó qua khỏi mắt hắn, vì vậy, hắn rất không xem trọng Tưởng chủ tịch huyện.
Nếu đổi cách khác, trực tiếp đặt mình vào tình cảnh huyện An Đông.Có lẽ Trương Nhất Phàm đã đồng ý. Giống như cách làm của Nông Cẩm Y, Chủ tịch huyện Lã và mấy người huyện Đạo An Trương Nhất Phàm còn có thể chấp nhận được.
Là cấp dưới, không được lòng dạ hẹp hòi với cấp trên. Đây không phải là cao minh mà là xem nhẹ chỉ số thông minh của người khác. Đợi lúc hai người xuống nhà, chủ tịch huyện Tưởng đã chờ trong đại sảnh.
Nhìn thấy Bí thư Trương đang từ trên lầu đi xuống, anh ta lập tức nghênh đón, Trương Nhất Phàm nhìn anh ta một cái:
- Có việc gì sao?
- Bí thư Trương, tôi đến báo cáo công tác.
- Ồ , vậy cùng đi ăn đi, vừa đi vừa nói chuyện
Nhưng Trương Nhất Hàm đã nói, mọi người đều đến căng tin, hắn đành phải đi ăn sau cùng.
ở phòng riêng trong căng tin, Tưởng chủ tịch huyện nhắc tới Trưởng phòng Tài Chính huyện đối với hắn bằng mặt nhưng không bằng lòng, kiên quyết không chấp hành mệnh lệnh. Hắn không nói đến Mã bí thư nhưng nói lí rõ ràng là lộ ra bí thư Mã vì hắn làm chỗ dựa, gã Cục trưởng Tài chính này mới dám cùng bản thân hắn Chủ tịch huyện chống lại.
Mã bí thư là người Ô Dật Long, Tưởng chủ tịch huyện đương nhiên không mềm lòng không được, hiện tại Mã bí thư nắm giữ tài chính và quyền nhân sự, lại nắm chắc tình hình chính trị trong tay, còn quyền lực trong tay Tưởng chủ tịch huyện thì chẳng có mấy.
Trương Nhất Phàm là bí thư Thành ủy, hắn cũng biết chỗ nào nên bắt, chỗ nào không nên bắt, lúc hắn bắt thì phải nhìn xem người đó như thế nào, tình huống Tưởng chủ tịch huyện gặp phải, bản thân cũng chưa từng thấy. Năm đó ở huyện Sa, Trịnh Mậu Nhiên đã bắt người rất lợi hại.
Nếu không phải là Tưởng chủ tịch huyện thích tự cho mình là thông minh, Trương Nhất Phàm phỏng chừng muốn quản lí chuyện dưới huyện. Nhưng thấy Tưởng chủ tịch huyện đối nhân xử thế không ra làm sao cả, hắn cũng lười quản.
Đợi Tưởng chủ tịch huyện nói hết lời rồi, Trương Nhất Phàm mới nói:
- Nếu hắn không phối hợp làm việc với ngươi, không thông cảm với dụng tâm của ngươi, để hắn đảm đương chức chủ tịch huyện này, ngươi đi nhậm chức Cục trưởng Tài chính. Để cho hắn niếm thử cái cảm giác bị người dưới đối xử lạnh nhạt.
Một câu nói mà khiến Tưởng chủ tịch huyện sắc mặt trở nên trắng bệch, toát mồ hôi,lã chã rơi xuống đất.