Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 781: Cái cô bé ngốc này




Từ Mỹ trở về, toàn thân mệt mỏi dã dời nhưng tâm trạng thật sảng khoái.



Máy bay hạ cánh xuống tỉnh thành là buổi tối. Bởi vì lần này là việc riêng nên hắn không thông báo cho Đăng Phi và lão Trần. Đợi đến lúc máy bay khởi hành, mới phát hiện điện thoại có đến mấy cuộc gọi nhỡ.



Trong đó, một điều không ngờ là cũng không biết Lý Hồng tìm hắn có chuyện gì, Trương Nhất Phàmnhớ đến vẻ thương cảm của Lý Hồng trước khi trở về Bắc Kinh. Cô nói với hắn rằng, đột nhiên rất sợ mất đi thứ gì đó.



Một Lý Hồng kiên cường đã biến thành yếu đuối sau đám tang cha, Trương Nhất Phàm đang nghĩ, đây chỉ là thời gian đầu thôi, qua một thời gian, tin rằng Lý Hồng sẽ lại kiên cường như trước.



Khi Trương Nhất Phàm ra khỏi sân bay, Liễu Hồng sẽ lái xe đỗ dưới một gốc cây, thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện, cô bật đèn ô tô lên..



Trương Nhất Phàm đi đến và bước lên xe rồi, Liễu Hồng liền lái xe đi dần ra khỏi sân bay.



Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, lại cả chuyển chuyến bay, đi đường rất mệt.



Liễu Hồng hỏi hắn có muốn ăn cơm không, Trương Nhất Phàm nói anh chỉ muốn ngủ.



Về đến chỗ ở của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm ngã vào giường rồi ngủ luôn, Liêu Hồng cũng không chăm sóc hắn. Chỉ đi tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ ở một phòng khác.



Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm thức dậy, thấy Liễu Hồng đã làm sẵn bữa sáng, hắn đứng lên hỏi:

- Sao em không gọi anh? Hôm nay anh còn phải về Vĩnh Lâm.



Liễu Hồng nói tôi thấy anh ngủ say như chết, mệt đến lử người, nên tôi mới không gọi.



Tháng mười một rồi, thời tiết tỉnh Tương không quá lạnh, Liễu Hồng vẫn mặc bộ váy ngủ vải hoa, có lẽ tất bật cả buổi sáng không kịp thay.



Một cặp đùi to trắng nõn, lấp ló trong váy, lúc đứng thẳng ngực lộ ra nhìn rất rõ, nhiều cô gái không mặc nội y cảm thấy không quen, Liêu Hồng cũng vậy.



Cô đem sữa và phần cơm của hắn đặt xuống bàn, rồi đi vào nhà bếp, Trương Nhất Phàm liền kéo cô lại bên cạnh ngồi xuống.



- Liễu Hải và Bạch Khẩn sắp kết hồn rồi, em không đi Vĩnh Lâm thu xếp cho tụi nó à?



Lúc Liễu Hồng ngồi xuống, ngực lộ ra rõ ràng. Bầu vú căng như của bà bầu, hai cái ti to ,dài vì thế lộ ra càng rõ rệt hơn.



Liễu Hồng nói:

- Hôm trước Bạch Khẩn nói với em rồi. Hôn sự của tụi nó, phải đợi anh nó bàn bạc rồi tụi nó mới bàn tiếp.



- Ồ , Bạch Thanh Tùng khi nào kết hôn?



- Hình như là cuối năm đấy!

Liễu Hồng không quen Bạch Thanh Tùng, nhưng cô đã nghe Bạch Khẩn nói qua rồi.



- Thế là được rồi, Liễu Hải là em trai ruột em, từng ấy năm, anh vẫn coi nó như em ruột mình, cái này em cũng biết. Hôn sự của nó phải được tổ chức long trọng một chút mới được. Nhưng không nên làm thái quá. Về điều này em nên hiểu, người làm nhà nước phải rất đường hoàng, nếu không dễ dàng bị người ta đố kị.



Liễu Hồng nói, em biết rồi, em sẽ đi nói chuyện với Liễu Hải.



Cô nhìn Liễu Hải có chút cảm động:

- Anh tốt với em quá, ân tình này chị em em cả đời này không thể báo đáp được.




Trương Nhất Phàm có chút không hài lòng nói:

- Nếu em cảm thấy trong lòng bất an mới đi theo anh , thế thì bỏ đi. Anh không cần phải báo đáp như vậy, anh với Liễu Hải vẫn là anh em, anh em thì phải giúp đỡ lẫn nhau, nếu em không cho rằng như vậy, thế thì em hãy đi lấy người khác đi!



Liễu Hồng lo lắng, vội ôm lấy Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng giải thích:

- Không, không phải, em không có ý này, anh đừng hiểu lầm em thế.

Liễu Hồng ôm chặt lấy Trương Nhất Phàm, vốn dĩ bộ ngực cô vốn rất to nên đã khiến Trương Nhất Phàm có chút mềm lòng.



Nhưng hắn không hề rung động, nghe Liễu Hồng giải thích.



Liễu Hồng lẩm bẩm nói:

- Em vốn là một cô gái thôn quê, hơn nữa lại là quả phụ đã có con, từ trước giờ đã không dám nghĩ đến chuyện phi lý như vậy. Em với Liễu Hải có được ngày hôm nay, tất cả đều là do anh mang đến, ý em là cả đời này làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp được ân tình của anh, Liễu Hồng nào dám có ý nghĩ khác?



Liễu Hồng nói xong, người đột nhiên hơi run run, Trương Nhất Phàm cảm nhận được một cục băng mát lạnh. Liễu Hồng khóc!



Con gái luôn dễ dàng cảm động, càng dễ rơi lệ.



Liễu Hồng nói:

- Anh hiện tại là Bí thư thành ủy, sau này nhất định có thể lên chức cao hơn, Liễu Hồng chỉ sợ mình sẽ liên lụy anh, ảnh hưởng đến tiền đồ của anh!Em không có ý khác, nếu Tiêu Tiêu không thông cảm cho em, thương hại em, em nào có cơ hội ở bên anh như thế này.



- Được rồi, đừng khóc nữa. Em nhìn xem, bữa sáng bị em khóc làm cho nguội lạnh hết cả rồi, làm sao mà ăn đây?



Liễu Hồng cuống quýt lau nước mắt đứng lên:

- Để em giúp anh đi hâm nóng lại.




- Không cần đâu, chiều anh về Vĩnh Lâm.

Hắn nhìn Liễu Hồng, dáng vẻ nghiêm nghị nói:

- Liễu Hồng, anh nói với em, em không cần phải có suy nghĩ gánh nặng gì cả. Từng ấy năm, em coi anh, Tiểu Phàm cả Tiêu Tiêu, có ai không coi trọng em không? Là tự bản thân em trong lòng muốn kiếm chuyện, mọi người đều bình đẳng như nhau. Quan hệ giữa em và Tiêu Tiêu thì không cần nhắc đến nữa. Tiểu Phàm cũng rất thích em, trong lòng em cũng rất rõ. Một cô gái thôn quê thì sao chứ? Hiện tại Liễu Hồng đang đứng ở đây không kém gì bất cứ cô gái thành thị nào. Vì thế em không phải tự ti, cũng không nên tự ti.



Trương Nhất Phàm nói tới đây, đột nhiên dừng lại:

- A, thế không đúng à! Anh phát hiện lúc em ở công ty, ở Hoa Long,dù thế nào cũng không nhìn thấy vẻ tự ti của em? Em không những không tự ti mà còn rất tự tin. Mọi người đều gọi giám đốc Liễu Hồng, Hồng tổng, em được như vậy là đương nhiên, em nên yên tâm thoải mái đi. Em nói đi, xảy ra chuyện gì?



Liễu Hồng bị hắn nói làm cho hơi ngượng ngùng, mặt đỏ lên. Trương Nhất Phàm nhìn cô:

- Anh thấy em bình thường cũng rất xinh đẹp khiến cho người khác phải say đắm, em không phải tự ti mà là cố ý chọc giận anh à!



Liễu Hồng luống cuống , xua xua hai tay nói:

- Không, không, không có, thật sự không có. Em cảm kích anh còn không hết làm sao dám chọc giận anh chứ?



Trương Nhất Phàm kéo cô ngồi xuống, em cảm kích anh thế nào? Có phải vì cảm kích anh mới nhẫn nhục chịu đựng không? Nén giận ư? Anh không hy vọng em như vậy đâu, cũng không hy vọng bất cứ kẻ nào như vậy với anh. Có vẻ như anh đang bắt nạt hạ nhục các ngươi ý.



Liễu Hồng cúi đầu, đỏ mặt,lòng lo lắng tay vén hai bên váy nói:

- Em nói không được anh, em cũng không có gì nhẫn nhục cả, tất cả những gì em làm đều là can tâm tình nguyện.



- Còn nói không có à, thế tại sao lần nào cũng là anh chủ động, anh động vào người em cũng không hé răng, anh muốn, em cũng không phản kháng, đấy không phải là dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng sao? Em xem em kìa, giống như một nông dân bị áp bức, hóa ra anh là một tên địa chủ, tình cảm thì phải xuất phát từ hai phía, dưa hái xanh thì sẽ không ngọt, Liễu Hồng, anh thật không hi vọng em như vậy.



- Em.


Liễu Hồng thở dài, nhìn Trương Nhất Phàm khóc không ra nước mắt,cô lại không biết giải thích thế nào. Tất cả những gì xảy ra với Trương Nhất Phàm đều là can tâm tình nguyện. Nếu Liễu Hồng không tình nguyện, Trương Nhất Phàm cho dù mạnh mẽ đến thế nào, có lần đầu tuyệt đối không có lần thứ hai.



Chỉ là chuyện này nên nói thế nào?Liễu Hồng lo lắng đến đỏ cả mặt,

- Em, em nói không lại anh, nhưng em thật sự không nghĩ như vậy, một chút tự ti cảm thấy không xứng với anh.



- Tuy em không chủ động, nhưng em cũng không cự tuyệt, thực ra em, thực ra...

Liễu Hồng mặt đỏ, xấu hổ cúi đầu, thực sự không biết nên biểu đạt thế nào.



Cô thật sự sợ Trương Nhất Phàm hiểu lầm, bởi vì số người gần đây theo đuổi cô lại nhiều lên, có đến mấy ông quan ở tỉnh, bọn họ vẫn muốn tìm cơ hộ mời cô ăn cơm. Dù sao trong công ty cũng có đôi lúc phải xã giao, cũng phải ứng phó kiểm tra trước mặt.



Một vài người có ý đồ, luôn nghĩ kiếm chút lời trên người cô. Thật đáng tiếc là những người như vậy muốn ăn, lại muốn lấy, còn muốn chiếm lợi của thằng cha ấy. Loại người như vậy bản thân keo kiệt vô cùng, đơn giản chính là lợi dụng một chút quyền lực trong tay, giở vài chiêu mánh khóe mà người không biết.



Liễu Hồng còn tưởng rằng Trương Nhất Phàm lại nghe phong phanh được chuyện gì, trong lòng bất an không yên.




Vài lần xã giao, có mấy thằng cha háo sắc, nhìn chằm chằm vào ngực và mông mình, còn nói cái gì gợi cảm, nói những lời quyến rũ linh tinh,ghê tởm chết mất.



Kỳ thật, đối với Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm vẫn có chút nghi hoặc, hai người rốt cuộc là bắt đầu khi nào. Thâm Quyến kia sẽ không nói, lúc ở Thông Thành , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bàn thân Trương Nhât Phàm vẫn mông lung.



Liễu Hồng khẽ cắn môi,

- Kỳ thực em cũng có chủ động, anh còn nhớ lúc ở Đông Thành, ngày đó buổi tối anh uống say. Đúng lúc mẹ của Tiêu Tiêu ngã bệnh, cô ấy bảo em ở trong phòng đợi anh về. Nhưng hôm đó anh uống quá nhiều, lúc em đang gội đầu anh đã xông vào. Lúc ấy em rất căng thẳng, em biết anh coi em là Tiêu Tiêu, nhưng lúc anh cởi quần áo em ra thì em cũng không phản kháng gì, kỳ thực, lúc ấy em cũng...



Liễu Hồng không nói được nữa, cúi đầu xuống,

- Anh hãy tin em, em thực sự thích anh, chỉ là bản thân không dám chủ động. Vì thế rõ ràng biết anh coi em là Tiêu Tiêu, em vẫn rất muốn được gần anh, không hề nghĩ tới việc anh đang mơ mơ màng màng từ phía sau xông vào.



Trương Nhất Phàm rốt cuộc đã biết được sự thật ngày hôm đó, khó tránh lúc này có cảm giác đó, cảm thấy có phần không đúng, cố tình không hỏi đến nữa. Hóa ra bộ ngực to của Liễu Hồng không đều, cô có cái mông rất to, đặc biệt là lúc đi vào từ phía sau đến lúc chạm vào cảm giác hoàn toàn không giống nhau.



Chứng thực được rồi, Trương Nhât Phàm choàng tay ôm Liễu Hồng lại, bí ấn suốt mấy năm, rốt cuộc đã được tháo gỡ. Liễu Hồng nói:

- Anh nghĩ, em không tự nguyện, em không thích anh, em không thể kêu lên sao? Nhưng mà ngày đó anh đã uống rất say, không ngờ khi ngủ với em xong anh cũng không phát hiện ra em. Lòng em vừa mâu thuẫn vừa thấy thất vọng.



- Vậy sao em không kêu lên, tại sao không để anh biết?

Trương Nhất Phàm vỗ cô một cái

Liễu Hồng nói:

- Em không dám, cũng không dám dọa đến anh, vì vậy em không hé răng. Thực ra, đây đã không phải là lần đầu tiên.



Trương Nhất Phàm xấu hổ, xem ra hai lần đó bản thân đều cho rằng mình đang trong mơ , hóa ra đều là sự thật. Nếu Liễu Hồng không chính miệng nói ra thì bản thân mình chẳng hay biết gì. Rượu vào rồi chẳng biết được thật giả thế nào, quan hệ hai người bắt đầu kể từ chuyện nửa thật nửa giả này.



Hắn nói:

- Em không nói, anh cũng không nhớ nữa. Chính là vào tối hôm Hồ Lôi và Băng Băng đính hôn đúng không! Anh cứ một mực cho rằng mình đang mơ, chả trách lúc tỉnh dậy, cảm thấy mình không đúng, là lạ. Cái cô bé ngốc ngếch này, nếu chúng ta không có chuyện gì với nhau ở Thâm Quyến, có phải em vẫn không nói ra chứ?



Liễu Hồng lắc đầu, em vốn muốn giữ chặt mọi chuyện trong lòng, nhưng mọi chuyện đều bị Tiêu Tiêu quấy rầy, vì thế em cũng không còn cách nào tự thoát khỏi.



- Nếu đã loạn rồi, thì khiến hắn loạn tiếp đi!

Sau khi tình cảm của Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm làm lành lại, trong lòng hắn vẫn còn chút áp lực, lúc đầu hắn lo lắng sợ mất, vì sớm đã cùng lên giường với Đổng Tiểu Phàm, tin tức này đã lan truyền nhanh như gió.



Có lẽ đàn ông ai cũng thế, lúc quan hệ khẩn trương, sợ hãi mất hứng, một khi không khí nóng trở lại, họ lại nổi hứng. Trương Nhất Phàm giờ phút này không chút băn khoăn, ôm chặt Liễu Hồng, vỗ mấy cái vào mông Liễu Hồng kiểu như muốn trừng phạt:

- Cái cô bé ngốc này!