Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 765: Diêu Mộ Tình mời uống trà




Để Đằng Phi pha trà xong rồi mới ngồi xuống, dần dần mới có ý tưởng. Ngâm – thơ – thôi.



Ngày mai vốn là ngày nghỉ, còn mình lại phải làm thêm giờ ở đây, chủ yếu là để xử lý một số việc sau vụ thiên tai. Chu Bân lại đi về nông thôn, Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc mở máy vi tính ra xem tin tức của ngày hôm nay.



Mỗi ngày đều bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để xem tin tức, lúc nào cũng phải nắm được tình hình thời sự, đây là thói quen từ trước tới giờ của Trương Nhất Phàm.



Gần đây trên mạng đăng tin, chủ yếu là nói về kỳ nghỉ dài hạn nhân ngày Quốc khánh mồng một tháng mười. Mỗi khi đến ngày mồng một tháng mười, đều được nghỉ mười một ngày, có rất nhiều tin viết về việc này.



Đa số chỉ nói về mua sắm, du lịch và giao thông. Trương Nhất Phàm xem lướt qua một trang trên mạng, đột nhiên bị một tin mới trong Tỉnh thu hút.



Năm nay nhiều xí nghiệp trong Tỉnh có rất nhiều đơn đặt hàng, số lượng công nhân không nhiều, hiện tại trong Tỉnh đang thiếu lao động, tuyển dụng rất khó khăn.



Nguyên nhân chính là, rất nhiều xí nghiệp, hàng năm từ tháng năm đến tháng mười, tháng mười một là lúc bận rộn nhất, có rất nhiều đơn hàng phải mở rộng quy mô sản xuất. Nhưng vấn đề tài chính bị hạn chế, nên bọn họ không đáp ứng được nhu cầu của khách hàng.



Tháng mười tháng mười một, còn thời gian hai tháng, trong lòng Trương Nhất Phàm đang vạch ra một kế hoạch khác.



Dương Lăng Vân từ huyện An Đông trở về, chủ yếu là để chỉnh đốn và cải cách lại các xí nghiệp



Hội nghị được họp lúc trưa hai giờ rưỡi, trong phòng làm việc Trương Nhất Phàm nghe Dương Lăng Vân báo cáo xong, y nói Diêu Mộc Lâm đã bị bắt, hiện tại Uỷ ban Kỷ luật đang tiến hành điều tra. Nhưng y đoán Uỷ ban Kỷ luật cũng không tra ra được gì đâu, bởi vì Bí thư Mã có quan hệ rất mật thiết với Diêu Mộc Lâm, trong thành phố này hình như Diêu Mộc Lâm có người nâng đỡ.



Một Bí thư huyện uỷ có người ở trong thành phố, đó là điều đương nhiên, Trương Nhất Phàm sớm đã nghĩ tới. Không có mới đúng là không bình thường, hơn nữa có người muốn Diêu Mộc Lâm có chuyện, người đứng phía sau là Bí thư Mã, như vậy có người sẽ được ngư ông đắc lợi.



Dương Lăng Vân đối với Chủ tịch huyện Tưởng có ấn tượng không tệ, nói đến chuyện ở An Đông, không ngờ y đã khen qua Chủ tịch huyện Tưởng vài lần.



Trương Nhất Phàm nói:

- Ba nhà máy lớn này phải được di dời, trong thành phố nhất định không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa huyện An Đông và Thủ An cũng không phải là thành thị xuất sắc, đất ở đó không có giá. Chuyện di dời tạm thời đừng nói đến, tốt nhất là bắt đầu làm từ nội bộ bên trong. Cậu đề ra một phương án đi, để chiều nay thảo luận trên Hội nghị.





Dương Lăng Vân cảm thấy có chút khó khăn, bắt đầu từ nội bộ, một lần nữa phải chỉnh đốn lại xí nghiệp, thay người thay việc. Y cho rằng, phương án của mình là tốt nhất, tập trung quản lí một lúc ba cái xí nghiệp, chỉ có điều phải bỏ vốn đầu tư, không dưới trăm triệu.



Khả năng tài chính của Vĩnh Lâm không thể nào làm được chuyện này. Bắt đầu chỉnh đốn từ nội bộ, xem ra tạm thời Bí thư Trương không muốn sẽ di dời nhiều? Dương Lăng Vân cẩn thận xem xét bốn mục tiêu lớn của Bí thư Trương.



Mục tiêu cuối cùng, số lượng không nhiều chỉ có ba doanh nghiệp nhà nước, hoàn thành xát nhập chỉnh đốn và cải cáchtìm ra một con đường phát triển mới cho các xí nghiệp này, giải quyết vấn đề sinh hoạt và công việc của mấy vạn công nhân.



Đương nhiên, mặc kệ là xác nhập chỉnh đốn hay là cải cách, mục đích cuối cùng chính là giải quyết được vấn đề cuộc sống và công việc cho mấy vạn công nhân. Dương Lăng Vân nhìn Bí thư Trương với vẻ mặt không tin, hay là Bí thứ Trương đã có biện pháp?




Nhất thời Trương Nhất Phàm không có phản ứng lại với Dương Lăng Vân, y nói:

- Xác nhập thì xác nhập, chỉnh đốn và cải cách thì cứ làm, nhưng nhất định không dời. Dời ba cái nhà máy là một vấn đề lớn, liên quan đến cuộc sống của mấy vạn công nhân. Vốn dĩ bọn họ đã có thể kiếm sống ở nơi này, tôi nghĩ là không cần dời đâu. Cho dù là muốn đi chăng nữa, chúng ta cũng không có khả năng về tài chính.



- Đã như vậy rồi, chi bằng giải quyết vấn đề ngay tại chỗ, phương án có thể thực hiện là đem ba nhà máy này xác nhập lại. Việc quan trọng nhất là công nhân có công ăn việc làm. Hiện tại, ba nhà máy còn dư thừa tám mươi phần trăm sức lao động.

Hắn chỉ vào tin tức trên mạng nói,

- Anh qua đây xem, có thể giải quyết vấn đề này hay không?



Dương Lăng Vân nhìn tin tức nói về Đa số các xí nghiệp trong Tỉnh phải tăng ca trong ngày Quốc khánh, y lập tức hiểu ra,

- Tôi đi chuẩn bị.



Trở về văn phòng, Dương Lăng Vân tự tay chỉnh sửa lại phương án chỉnh đốn và cải cách xí nghiệp. Khi nãy y có nghĩ tới xuất khẩu lao động.



Tuy nhiên y lập tức phủ nhận điều này, xuất khẩu lao động chỉ có thể tạm thời thay đổi vấn đề việc làm của công nhân, căn bản không thể thay đổi sự sinh tồn của xí nghiệp. Phương án này chỉ được áp dụng rộng rãi ở nông thôn, những nơi thừa sức lao động.



Nguyên buổi sáng, Dương Lăng Vân chỉ ở trong phòng làm việc để viết kế hoạch, ngay cả cơm trưa cũng phải để người cấp dưới mang tới văn phòng.



Hội nghị lúc hai giờ rưỡi chiều, mọi người đều đã đến đông đủ, hôm nay Dương Lăng Vân chủ trì hội nghị, lúc Trương Nhất Phàm bước vào phòng họp, Dương Văn Lân liền đưa ra mấy điểm về vấn đề cải cách xí nghiệp.



Trước tiên thảo luận về đại diện pháp nhân của các xí nghiệp, nói về vấn đề di dời tài sản của Quốc gia. Đương nhiên cũng nói tới chuyện của Diêu Mộc Lâm, có người đứng lên phát biểu.



Diêu Mộc Lâm là người có công của nhà máy dệt, nếu không có gã, hai năm trước nhà máy dệt đã đóng cửa rồi. Tuy gã bị phạm tội, nhưng nể tình công lao đó, có thể miễn hình phạt.



Cũng có người nói công lao không lớn lắm, có công sẽ thưởng, có tội phải phạt. Lúc gã có công đã thưởng qua, bây giờ có tội tất nhiên phải phạt. Ô Dật Long luôn ngồi uống trà, không nói một tiếng, mặc cho những người này phát biểu ý kiến của mình.



Dương Lăng Vân nói, đúng là Diêu Mộc Lâm có công, nhưng không đủ để miễn tội. Gã đưa nhà máy dệt đi lên, nhưng mấy năm trở lại đây, hầu như nhà máy dệt lại bắt đầu đi xuống.



Trong một năm trở lại đây, Diêu Mộc Lâm lợi dụng mua đắt bán rẻ, còn trả trước tiền hàng, bị trì hoãn thu tiền hàng tạo thành khoản nợ, nợ khó đòi đứng giữa kiếm lời.



Kéo bè phái trong nội bộ xí nghiệp, việc chỉnh đốn và cải cách lần này, căn bản chính là muốn triệt để giải quyết vấn đề kết bè kết đảng. Từ việc trực tiếp đề bạt nhân viên quản lí xưởng, chỉ cần giải quyết vấn đề này, các vấn đề khác sẽ rất dễ dàng thu xếp.



Có người cười nhạt nói:

- Xem ra Trưởng ban thư ký đã nắm chắc mười phần rồi. Vậy ông thử nói, làm sao để giải quyết vấn đề việc làm cho mấy vạn công nhân.




Thật ra Dương Lăng Vân đã định liệu trước, mở cuốn vở ghi chú ra,

- Hiện tại, vùng duyên hải trong Tỉnh có rất nhiều xí nghiệp, sử dụng rất nhiều lao động. Nhưng trong tay họ tồn đọng lại rất nhiều đơn đặt hàng, nhưng không thuê được người, lại không có tay nghề cao. Bởi vậy, tạo cho chúng ta có một cơ hội rất lớn. Chúng ta có thể lợi dụng bọn họ về vấn đề không đủ nhân lực, để giải quyết tình hình việc làm của ba xí nghiệp.



Lại có người cười lạnh,

- Việc xuất khẩu lao động, sớm đã được dùng qua, chỉ áp dụng cho những nơi dư thừa lực lượng lao động như nông thôn, vốn không giải quyết được vấn đề căn bản của xí nghiệp.



Dương Lăng Vân nhìn Bí thư Trương, tự tin mỉm cười,

- Sai! Chúng ta không phải đang xuất khẩu lao động, mà là đem đơn hàng của đối phương mang về đây, ở bên chúng ta gia công. Ngoài xí nghiệp Tỉnh ta còn đầu tư nhiều chỗ khác, đó cũng là một thị trường rất lớn. Chính là những cơ hội hiếm có của ta. Hiện nay giao thông ở huyện Sơn Lam đã được hoàn thiện, đây là một điều cực kì thuận lợi cho chúng ta.




Trương Nhất Phàm nghe đến đó, mỉm cười, quả nhiên Dương Lăng Vân đã nắm được trọng điểm, có thể hiểu được ý mình, mình đang có ý này đây.



Thấy Trương Nhất Phàm mỉm cười, Dương Lăng Vân biết mình đã phân tích đúng, đi đúng con đường mà Bí thư Trương muốn đề cập, vì thế hắn tự tin hẳn lên.

- Chúng ta gia công lâu dài cho người ta, chỉ tạm thời mà thôi, đợi khi sự nghiệp ổn định, sẽ làm lại công việc sở trường của mình, đương nhiên, nếu có cơ hội, thay đổi cũng là một phương án tốt.



Có người nói:

- Chúng ta đường đường là Doanh nghiệp nhà nước, lại đi làm công cho mấy xí nghiệp tư nhân ư? Như vậy còn ra thể thống gì nữa? Chẳng phải là làm trò hề cho mọi người cười sao.



Trương Nhất Phàm nói,

- Tôi muốn hỏi mọi người một câu, thà rằng làm trò hề cho người ta cười, để giải quyết việc làm cho ba vạn hơn công nhân viên chức? Hay là trơ mắt nhìn ba vạn công nhân viên chức đó không có việc làm mới tốt?



Đây là một sự thật hiển nhiên, giữa sĩ diện và sinh tồn, xem anh chọn lựa như thế nào?



Cuối cùng Ô Dật Long cũng lên tiếng,

- Tôi thấy phương án của thư ký Dương có thể thực hiện, với tư cách là lãnh đạo, tôi muốn nói một câu, bộ phận quản lý xí nghiệp, tốt nhất không nên đụng đến, để tránh làm tiêu tan lòng quân. Ý kiến của Bí thư Trương thì sao?



Trương Nhất Phàm nói:

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu muốn giải quyết vấn đề theo cách thông thường, nhất định phải dùng chút thủ đoạn, nếu không sao có uy phong! Đến lúc đó, xem thái độ của bọn họ, nếu không làm sao kẻ dưới phục tùng?



Ô Dật Long không nói, Trương Nhất Phàm tổng kết lại, yêu cầu trong khoảng thời gian ngắn nhất, chỉnh đốn lại nội bộ xí nghiệp, tranh thủ trong hai tháng gần đây làm xong các đơn còn ứ đọng, tận lực giải quyết công ăn việc làm cho công nhân viên chức.



Hội nghị kết thúc, Trương Nhất Phàm mới trở về phòng làm việc không lâu, thì nhận được điện thoại của Diêu Mộ Tình, Diêu Mộ Tình muốn mời hắn đi uống trà ở quán trà Hoàng Quan.