Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 761: Chú của cậu bị bắt rồi




Nếu như lựa chọn giữa cán bộ và nhân dân, tôi thà chọn nhân dân.



Đây là câu nói mà năm đó Lâm Đông Hải đã từng nói, vì nhân dân luôn đại diện cho một quần thể, lợi ích của nhiều người, mà cán bộ thì luôn chỉ là riêng biệt.



Qua cuộc đối thoại của những người này, Trương Nhất Phàm đang nghĩ, rốt cuộc là vì lý do gì, đã khiến Diêu Mộc Lâm từ một công nhân bình thường đã biến hóa nhanh chóng, thành một chủ nhà máy như bây giờ?



Từ bản lý lịch của Diêu Mộc Lâm cho thấy, năm đó ông ta có thể nghỉ làm không lương, cho thấy rằng người này rất có dũng khí, có nhận thức, dám thử làm những chuyện mới mẻ. Thử nghĩ trong hoàn cảnh lúc bấy giờ, có bao nhiêu người sẵn lòng từ bỏ công ăn việc làm ổn định để vật lộn bên ngoài chứ?



Trương Nhất Phàm đang phân tích, có lẽ trong mấy năm ở ngoài Diêu Mộc Lâm đã gặp phải thời cơ tốt nào đó, ông ta mới có được thành tựu như hôm nay.



Nhưng sau khi ông ta quay về, cũng không lập tức trở về nhà máy liền, mà lại chọn tự mình kinh doanh. Trương Nhất Phàm đoán rằng ông ta đã chui được vào kẽ hở của chính sách, vì công nhân thất nghiệp có thể miễn thuế.



Diêu Mộc Lâm lại lợi dụng thời cơ này, giàu lên một chút. Rõ ràng là một người rất khôn khéo, Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy người này hẳn là có chút đầu óc. Vì thế hắn hỏi một câu:

- Lúc ấy trong bối cảnh như thế nào lại bổ nhiệm ông ta làm chủ nhà máy?



Bí thư Mã nói:

- Lúc ấy có mở một cuộc tuyển chọn cán bộ, Diêu Mộc Lâm lợi dụng thân phận là một công nhân thất nghiệp đến ghi danh, trong cuộc tuyển chọn đó, ông ta đã đề xuất mười mấy ý kiến cải cách, nhận được sự tán thành và khen ngợi của mọi người, nhất trí đề cử ông ta làm chủ nhà máy dệt.



Từ lý lịch có thể thấy, rõ ràng Diêu Mộc Lâm không có vấn đề gì, hơn nữa còn có thể trong vòng hai năm làm cho nhà máy dệt chết đi sống lại. Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy ông ta là một nhân tài. Chỉ có điều tại sao đến năm thứ ba xí nghiệp lại bắt đầu tuột dốc chứ?



Mà nghi ngờ của Dương Lăng Vân đề xuất với hắn, có người tố cáo Diêu Mộc Lâm bán của cải lấy tiền mặt, cố ý tư hữu hóa nhà máy. Bây giờ trong huyện có hai ý kiến bất đồng nhau, có người muốn nâng đỡ ông ta, có người lại muốn đẩy ông ta xuống.



Đối với một người luôn thích tranh luận, Trương Nhất Phàm luôn cho rằng, không phải đại thị cũng là đại phi, đang suy nghĩ có nên thẩm tra người này hay không, từ dưới lầu vọng lên tiếng tranh cãi kịch liệt.



Có người hô lớn kêu cứu, có người hô lên đánh chết anh ta, Chó nhật! Cùng với đó còn có giọng người khác khuyên nhủ, ồn ồn ào ào!



- Tôi muốn tố cáo! Tôi muốn gặp Chủ tịch huyện Tưởng, tôi muốn gặp Chủ tịch huyện Tưởng!



Có một giọng nói đang hét lớn lên, Trương Nhất Phàm cười lạnh lùng, cái gì mà đại viện của chính quyền chứ, không khí thật ngột ngạt.



Vẻ mặt của Chủ tịch huyện Tưởng và Bí thư Mã biến sắc, sau khi xin chỉ thị của Trương Nhất Phàm, tức tốc chạy xuống lầu.



Trương Nhất Phàm và Dương Lăng Vân đứng bên cửa sổ phòng họp, quả nhiên dưới lầu có đánh nhau. Hai người đàn ông đè chặt một người trung niên mặc quần áo công nhân, ra sức đánh ông ta.



Bên cạnh một người đàn ông rất có phong cách lãnh đạo, xoa xoa lưng, rất tức giận hét lên:

- Đánh chết nó, đánh thật mạnh cho tôi.



Sao người này lại quen mặt vậy? Trương Nhất Phàm nhìn kĩ một chút, từ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh lùng.





Dưới lầu Chủ tịch huyện Tưởng và Bí thư Mã sốt sắng:

- Dừng tay!



Muốn xảy ra án mạng sao, Bí thư Trương đang ở đây, cái tên Diêu Mộc Lâm này thật không bớt phiền phức mà! Ban nãy còn đang bàn về vấn đề của ông ta, ông ta lại tự dẫn mình đến đây. Bí thư Mã luôn đánh mắt với ông ta, còn không mau đi đi!



Diêu Mộc Lâm lấy từ trong người ra một gói thuốc, cười hì hì đi đến mời thuốc, cuối cùng Bí thư Mã nhịn không nổi nữa:

- Còn không lập tức đi đi! Anh muốn chết sao!



Lúc này, ông ta không hề để ý đến nụ cười lạnh lùng trên mặt của Chủ tịch huyện Tưởng.



Bí thư Mã muốn ông ta đi, Chủ tịch huyện Tưởng nói:

- Tôi đi xin chỉ thị của Bí thư Trương.


Nói xong, ông ta liền xoay người đi lên lầu, Bí thư Mã lo sợ, chuyện này đi hỏi Bí thư Trương, không phải Diêu Mộc Lâm sẽ chết chắc rồi sao?



Ông ta cũng không nói gì, mình đã tận tâm hết lòng, là bản thân ông ta muốn đụng phải lưỡi dao.



Thật ra chuyện này cũng không phải xin chỉ thị của Bí thư Trương, nếu như lãnh đạo của huyện như hai người cũng xử lý không xong, chức Bí thư, Chủ tịch huyện này còn làm làm gì nữa? Chỉ có điều thân phận của Diêu Mộc Lâm có chút đặc biệt, Bí thư Mã cũng không dám động đến ông ta.



Chủ tịch huyện Tưởng dẫn người mặc quần áo công nhân ban nãy lên lầu, người này chính là công nhân của nhà máy dệt, anh ta cầm một tài liệu đến tố cáo Diêu Mộc Lâm.



Chỉ có điều rất trùng hợp đã bị người Diêu Mộc Lâm biết được, vội đến trụ sở chính quyền để chặn anh ta lại. Vì thế mới xảy ra cảnh tượng ban nãy, nhìn tập tài liệu trong tay của người này, Trương Nhất Phàm đen mặt lại:

- Đi!



Chu Bân và Đằng Phi lập tức đi theo sau Bí thư, đi thẳng lên lầu, để lại Bí thư Mã và Chủ tịch huyện Tưởng ngơ ngác nhìn nhau ở đó.



Dương Lăng Vân đảm nhận công việc này ở huyện An Đông, anh ta chỉ có thể ở lại.



Nhìn thấy vẻ tức giận rời khỏi, anh ta hỏi Bí thư Mã:

- Thông báo cho Ủy ban Kỷ luật, lập tức tiến hành bắt giam Diêu Mộc Lâm, nhanh chóng triển khai điều tra.



Dương Lăng Vân dặn dò một câu, liền đi lên lầu:

- Bí thư Trương.



Trương Nhất Phàm không nói gì, Chu Bân gật đầu với y, lão Trần khởi động xe rời khỏi trụ sở chính quyền, hai cảnh sát thấy vậy, lập tức đi theo sau.



Diêu Mộc Lâm bị bắt giam, Bí thư Mã vội vàng báo cáo lên trên:


- Chủ tịch thành phố Ô, Diêu…Diêu Mộc Lâm bị bắt giam rồi.



Ô Dật Long nghiêm mặt:

- Chuyện gì? Dương Lăng Vân anh ta có bản lĩnh lớn vậy sao?



-Không phải Dương Lăng Viên, là Bí thư Trương.



Không phải Trương Nhất Phàm đã đến khu vực bị thiên tai rồi sao? Sao lại chạy đến huyện An Đông? Ô Dật Long có chút không hiểu. Đang yên đang lành, hắn chạy đến huyện An Đông làm gì chứ?



Gác máy, Ô Dật Long nghiêm mặt ngồi ở đó. Chẳng lẽ khi Trương Nhất Phàm đi ra, vừa không dẫn theo cảnh sát, lại không đem theo phóng viên, hóa ra là đi đến huyện An Đông.



Ông ta đâu biết rằng, đây là do Trương Nhất Phàm thay đổi trước khi đi, không ngờ lại đụng phải người máu mặt như Diêu Mộc Lâm. Sau khi nhìn thấy người này, lại không liên kết được với miêu tả trong bản lý lịch.



Chính là người trung niên lái chiếc BMW cũ kĩ, có thật là ông ta đã làm cho nhà máy dệt sống đi chết lại không? Trương Nhất Phàm có chút nghi ngờ.



Ô Dật Long lại nhấc điện thoại lên:

- Chú của cậu bị Trương Nhất Phàm bắt giam rồi.



Nói xong câu đó, ông ta liền gác máy.



Trương Nhất Phàm và Chu Bân đang trên đường về Vĩnh Lâm, trên đường đi từ đầu đến cuối hắn không nói câu nào.



Màn kịch này diễn quá kém, Trương Nhất Phàm cười lạnh lùng trong lòng, về hai hai lãnh đạo của chính quyền ở huyện An Đông, hắn đều không xem trọng. Bí thư Mã chắc chắn có quan hệ rất sâu sắc với Diêu Mộc Lâm, mà Chủ tịch huyện Tưởng này dường như cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.



Chu Bân thấy lãnh đạo không nói gì, liền quan tâm hỏi một câu:

- Bí thư Trương, chúng ta có đi ăn cơm trước rồi hẵng quay về không?




Trương Nhất Phàm nào có tâm trạng ăn cơm chứ? Chuyện của khu vực bị thiên tai vẫn chưa giải quyết, ở đây lại xảy ra chuyện lộn xộn này. Chỉ có điều hắn có thể nhận ra, có người cố tình diễn một vở kịch cho mình xem.



Vì vậy, hắn cười lạnh lùng một cái, để tự bọn họ giải quyết, giải quyết không xong, lại đến thu dọn tàn cuộc.



Chu Bân hỏi hắn, hắn lắc đầu, nói với Chu Bân:

- Quay về Vĩnh Lâm rồi ăn, cơm ở An Đông tôi nuốt không nổi.



Chu Bân còn cho là Bí thư Trương đang nghĩ đến chuyện của Diêu Mộc Lâm, liền nói một câu:

- Cái tên Diêu Mộc Lâm cũng thật quá quắt, là thứ gì chứ?



Nói xong, anh ta tự nói một câu:

- Ông ta cũng ngốc thật, không ngờ chạy đến trụ sở chính quyền để chặn người? Chẳng lẽ có kẻ giật dây nào sao?

Thế là anh ta nghĩ lại khi đôi co với Diêu Mộc Lâm, không ngờ Diêu Mộc Lâm vì một chuyện bé như vậy, gọi điện cho Bí thư Mã, liền nghĩ trong lòng, nếu thật sự ông ta không có địa vị gì, Bí thư Mã sao có thể nể mặt ông ta chứ?



Trương Nhất Phàm đột nhiên nói một câu:

- Anh thật sự cho rằng chuyện này là trùng hợp ư?



Chu Bân không phản ứng lại, nhưng Đằng Phi nói một câu:

- Nếu Diêu Mộc Lâm muốn chặn người, sớm đã ngăn chặn được rồi, cứ phải đến trụ sở chính quyền mới chặn người chứ, đây chính là điều không thể giải thích nổi. Bí thư Trương, phải chăng có người động tay động chân ở giữa?



Trương Nhất Phàm gật đầu:

- Lần sau tập trung quan sát một chút, có một số chuyện, không thể trùng hợp dễ dàng như vậy.



Chu Bân với vẻ mặt mù mờ:

- Bí thư Trương, ý của anh là, có người âm thầm sắp xếp tất cả chuyện này? Đầu óc tôi ngu đột xuất, vẫn không giải thích được.



Nhìn Chu Bân thành khẩn sợ hãi như học sinh tiểu học vậy, hơn nữa lại rất đàng hoàng, Trương Nhất Phàm nghĩ:

- Cái người Chu Bân này! Haiz —— thật thông minh, giả bộ ngớ ngẩn!



Tuy nhiên, hắn vẫn nói một câu:

- Người công nhân vừa nãy bị Diêu Mộc Lâm bắt, anh ta có thân phận gì? Chỉ là một tổ trưởng trong phân xưởng mà thôi, các anh nghĩ xem, một tổ trưởng nhỏ như anh ta dựa vào cái gì mà có nhiều chuyện cơ mật như vậy?



Lúc này Chu Bân mới hiểu ra, bừng tỉnh vỗ vào đầu mình, than vãn nói:

- Nói về đầu óc, tôi thật sự không bằng Bí thư Trương, ngay cả thư ký Đằng cũng giỏi hơn, không còn cách nào khác, kiểu trinh thám như Sherlock Holmes tôi không học được đâu! Bây giờ Bí thư Trương giả thích như vậy tôi mới hiểu ra.



Trương Nhất Phàm rõ ràng biết được anh ta đang nịnh nọt, cũng mặc kệ anh ta.



Đằng Phi thè lưỡi, chẳng trách Bí thư Trương không chịu ăn cơm ở huyện An Đông, không ngờ có người muốn lợi dụng tên của Bí thư Trương để đối phó với đối phương. E rằng mưu kế này đã được vạch ra rất lâu rồi?



Chu Bân thầm nói trong lòng:

- Nguy hiểm thật! Chủ tịch huyện Tưởng này, gan cũng lớn lắm, thật sự biến người trên đời này thành đồ ngốc hết, chỉ có ông ta thông minh. Lần này đúng là tự cầm đá đập vào đầu mình, trước mặt Bí thư Trương cũng dám diễn kịch? Lợn lành chữa thành lợn què rồi.



Lúc này, anh ta cũng âm thầm sợ hãi trong lòng, chuyện trước kia của mình, rốt cuộc thì Bí thư Trương đã phát hiện hay chưa? Không được, mình phải lập tức quay về, hỏi Thôi Ánh Hồng mới được.



Anh ta không kìm nổi quan sát Bí thư Truơng một lượt, nhìn thấy Trương Nhất Phàm lại trở về vẻ mặt nghiêm túc, Chu Bân cũng không hiểu được tâm trạng của Trương Nhất Phàm.



Đừng giở trò với lãnh đạo, nếu không chính là hại chết bản thân mình!