Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 709: Nói cho cậu một bí mật lớn




Lần này Dương Lăng Vân nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tạm thời giữ chức Chủ tịch huyện, ý của Trương Nhất Phàm là, sau khi gã giải quyết xong việc ở huyện Đạo An, sẽ tiến vào ủy viên Thành ủy thường vụ.



Có một vài chuyện không thể nào đúng hạn được, cần một quá trình phức tạp dài.



Huyện Đạo An hiện tại cần một người đến quản lý cục diện, Dương Lăng Vân từ Thành ủy xuống, có ưu thế nhất định. Hơn nữa nếu như mình muốn gã xuống, nhất định phải cho gã chỗ dựa, đạo lý này đương nhiên là Dương Lăng Vân hiểu.



Huống chi là muốn gã đi làm quyền Chủ tịch huyện, thời gian chắc cũng là chuyện mấy tháng.



Khoảng thời gian này hết chuyện này đến chuyện khác, khiến cho Trương Nhất Phàm rất mất mặt, quả nhiên Tỉnh ủy kín đáo phê bình hắn. Một Bí thư Thành ủy không khống chế được cục diện, đó là chuyện rất nghiêm trọng. Nhớ lại sự uy phong và khí phách trước kia Trương Nhất Phàm ở thành phố Đông Lâm và Song Giang, Bí thư Tỉnh ủy Tạ Kiến Quốc thản nhiên nói, lúc này coi như là để thằng nhóc này chạm phải đinh.



Vĩnh Lâm, quả nhiên loạn quá!



Thẩm Hoành Quốc luôn duy trì sự quan tâm, đối với tất cả động tĩnh của Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm. Ông không ủng hộ cũng không phản đối. Nhưng mà lần này bổ nhiệm một Bí thư huyện ủy, vốn dĩ muốn ủy quyền cho Trương Nhất Phàm, để hắn mượn cơ hội thiết lập uy tín của mình, không ngờ bị một vài người có dụng ý xấu, coi sự việc là cục diện rối rắm. Bọn họ đều đang nhìn, Trương Nhất Phàm sẽ giải quyết như thế nào?



Lần này trong bản danh sách đưa ra, trong ba người đã có hai người bị xử phạt, một người còn lại tất nhiên không cần quan sát cũng có thể thắng được. Nhưng mà lần này tỉnh ủy đối với ba người mà Trương Nhất Phàm đề xuất ra, không sao coi trọng.



Giữa ba người đã có hai người cặn bã, còn lại người kia chưa chắc đã là tốt, nói không chừng cùng là rắn chuột một ổ. Hoàng Tử Kỳ quả nhiên đã thành công trong việc tấn công vào khí thế của Trương Nhất Phàm, đang thầm vui mừng.



Vừa hay hôm nay Triệu ĐÔng Thắng đang báo cáo công việc ở thành phố, gặp được Hoàng Tử Kỳ, Hoàng Tử Kỳ liền kéo gã đến khách sạn Vĩnh Lâm, gọi Thượng Tiền Trình và Bùi Vạn Lý. Mấy người vào trong phòng bao uống rượu, Hoàng Tử Kỳ có ý muốn thăm dò giọng điệu của Triệu Đông Thắng.



- Đông Thắng, lần này vị trí Bí thư Tỉnh ủy, không thuộc về anh thì thuộc về ai! Chúc mừng chúc mừng…



Tiền Trình và Bùi Vạn Lý cũng nói:

- Đúng vậy, vốn dĩ có ba người tranh chức Bí thư này, bây giờ chỉ có anh là không sao, hai người bọn họ chắc chắn không được rồi.



Triệu Đông Thắng lại không vui lên được :

- Ôi, đừng nhắc nữa, tôi đang nghĩ ngày mai đến gặp Chủ tịch thành phố Ô, chuẩn bị rút lui khỏi cuộc tranh chức Bí thư huyện ủy lần này.



- Tại sao thế?

Tiền Trình rất khó hiểu, Bùi Vạn Lý lại trừng mắt nhìn gã:

- Khó khăn lắm mới có cơ hội, anh điên rồi sao?



Chỉ có Hoàng Tử Kỳ cười:

- Đông Thắng, tôi nói anh là tự làm phiền mình, lòng * sợ. Người ta không sợ dáng oai, có Chủ tịch thành phố Ô chống đỡ thay anh, anh sợ cái gì?



Lúc này Tiền Trình đã rõ, y lắc đầu nói:

- Có phải là sợ bị Bí thư Trương hiểu lầm không?



Bùi Vạn Lý nói:

- Hiểu lầm cái gì? lại không phải là anh làm. Chuyện huyện Đạo An, không ai có quan hệ gì hết, đó là vấn đề năng lực của bộ máy lãnh đạo huyện Đạo An của các anh. Lưu Khai Vân bị liên can, nếu như hắn không phạm phải sai lầm, sớm muộn sự việc sẽ sáng tỏ. Chỉ có điều đợi đến thời điểm sự việc sáng tỏ, gã đã ngồi vững vị trí Bí thư huyện ủy này rồi.





Bùi Vạn Lý nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến cái gì:

- Tên thần kinh Tôn Tứ Duy cũng đúng là, đã là lúc nào rồi, còn chơi trò này. Ai, các anh đoán xem, ai giờ trò quỷ đằng sau?

Gã nhìn Triệu Đông Thắng.



- Ai biết được, chuyện trên quan trường, ngươi lừa ta gạt. Nói không chừng bình thường người bạn tốt nhất, chính là người đâm đ*o an sau lưng ta.

Tiền Trình cười nhìn Hoàng Tử Kỳ, tên Hoàng Tử Kỳ này da dày, kính chiếu yêu bình thường không chiếu được gã.



Kỳ thực Tiền Trình cũng chỉ nhìn gã mà thôi, cũng không thực sự nghi ngờ.



Hoàng Tử Kỳ nâng cốc lên:

- Gà mù * đi * tâm, liên quan gì đến chúng ta, nào! Uống rượu đi!




Triệu Đông Thắng hơi ưu tư:

- Chính bởi vì chuyện này, bên trên chắc sẽ nghi ngờ là chúng ta làm. Tôi đúng là đen đủi, không cần nói, Bí thư Trương chắc chắn trong lòng sẽ nghi ngờ tôi, đúng là tên Tôn Tứ Duy này, tôi coi như đã hoàn toàn đúng tội rồi.



Tiền Trình nhìn dáng vẻ của Triệu Đông Thắng, trong lòng đoán, hình như chuyện này thực sự không có liên quan gì đến Triệu Đông Thắng. Chủ tịch thành phố Ô còn muốn mình đến để thăm dò ý kiến. Nếu như không phải y, vậy thì là ai? Người khác làm như thế này, có cần thiết không?



Lúc này câu nói của Hoàng Tử Kỳ, đã thu hút được sự chú ú của Tiền Trình. Hoàng Tử Kỳ nói:

- Cậu đánh giá mình quá cao rồi đấy, xem nhẹ Chủ tịch thành phố Ô. Điều này rõ ràng ai cũng nhìn ra, nếu như là gã, ai sẽ ngốc như vậy? Đây chính là để lộ mình, vẽ hổ không thành lại thành chó, lợn lành chữa thành lợn què. Chủ tịch thành phố Ô nếu như không đoán ra được điểm này, anh ấy còn ngồi được trên vụ trí đó không?



- Đúng vậy.

Bùi Vạn Lý gật đầu:

- Cho dù đổi lại là ai, đều không làm chuyện ngốc nghếch như vậy đâu. Quá dễ dàng để người ta nhìn thấu. Trong lòng Chủ tịch thành phố Ô đã có sự tính toán, yên tâm đi!



Tiền Trình nói:

- Thực ra lần này người buồn nhất, vẫn là Bí thư Trương. Nghe nói anh ấy bị phê bình. Chủ tịch thành phố Ô cũng đi theo hắn một đường, bị Bí thư Tạ mắng cho một trận.



Hoàng Tử Kỳ cười lạnh nói:

- Sự việc làm ra như thế này, cũng coi như là hắn không chu đáo, không bị mắng mới là lạ. Tôi lại nghe nói, hắn đã quyết định cử Dương Lăng Vân đến huyện Đạo An tạm thời giữu chức.



Bùi Vạn Lý nói:

- Ôi, Tử Kỳ, rốt cuộc anh đã đắc tội Bí thư Trương ở đâu thế? Tại sao hắn không coi trọng anh?



Hoàng Tử Kỳ khinh thường nói:

- Đó là hắn không có mắt, Chủ tịch thành phố Ô mới là Bá Nhạc. Không phải Hoàng Tử Kỳ tôi nói phetsm các anh xem xem lúc tôi ở Đạo An, có thể như vậy không? Còn náo loạn. Số công nhân bọn họ, dám hành động không?



Hình như trong lòng Hoàng Tử Kỳ rất không vui, nâng chén lên uống một ly.



Triệu Đông Thắng nói:

- Tôi luôn cảm thấy chuyện này rất huyễn hoặc, bên huyện Đạo An vốn tốt đẹp, đột nhiên xảy ra bạo loạn. Chuyện xí nghiệp cải cách, chẳng phải đã làm từ lâu rồi sao? Luôn không thấy có phản ứng gì lớn. Cuộc bạo loạn lần này, đến hơi đột ngột. Còn có tên Tôn Tứ Duy kia, thằng cha này lại là lần đầu tiên đi chơi gái, lại xảy ra chuyện ở khớp xương mắt cá, tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ, hình như có người ở sau lưng thao túng chuyện này.



Thánh thật, anh coi mình là bao công. Uống rượu đi, đừng có quản chuyện bao đồng nữa!

Hoàng Tử Kỳ nhâng chén lên, hướng về mọi người hô một tiếng. Uống rượu!



Ngày hôm sau, Triệu Đông Thắng quả nhiên đến phòng làm việc của Ô Dật Long, trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, đóng cửa kín đáo, Ô Dật Long nhìn gã, không chút để ý châm một điếu thuốc.



Triệu Đông Thắng đến để giải thích, bởi vì mấy ngày hôm nay trong lòng gã luôn thiếu tự tin, cảm thấy giống như có người ở sau lưng gã, phụ giúp mình. Nghe lời của Triệu Đông Thắng, Ô Dật Long thản nhiên nói:

- Biết rồi, cậu về trước đi!



Cho mãi đến khi Triệu Đông Thắng rời khỏi phòng làm việc, lúc này Ô Dật Long mới cau mày suy nghĩ tìm tòi.



Gã tin rằng Triệu Đông Thắng không damsviaj đặt trước mặt mình, nếu như chuyện này không phải do Triệu Đông Thắng làm, gã liền yên tâm. Nhưng mà trong khoảng thời gian nháy mắt từ khi Triệu Đông Thắng rời đi, Ô Dật Long cũng ý thức được, sau lưng có một bàn tay đen, vô tình thao túng chuyện này.



Rốt cuộc là ai đây? Không ngờ còn dám đùa bỡn dưới con mắt của mình?



Gã rất tự nhiên nghĩ đến một người, Hoàng Tử Kỳ.



Chỉ có điều Hoàng Tử Kỳ làm như vậy mục đích là gì? chẳng nhẽ y còn muốn trở về vị trí cũ sao? Ô Dật Long đột nhiên nghĩ đến cuộc họp hai ngày trước, có người đề cập đến chuyện này, nhưng mà bị Trương Nhất Phàm gạt bỏ.



Chẳng nhẽ giữa Trương Nhất Phàm và Hoàng Tử Kỳ có mâu thuẫn gì? Ô Dật Long nghĩ không hiểu, chuyện này rốt cuộc là vì cái gì?



Cân nhắc rất lâu trong đầu, gã cũng không tìm được động cơ thực sự của Hoàng Tử Kỳ.




- Md. Đến bố mày cũng đã trở thành người ngoài cuộc rồi.

Ô Dật Long mắng một câu, nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.



Trong lúc gã đang cân nhắc về con người Hoàng Tử Kỳ, Hoàng Tử Kỳ đã uống say đến bảy tám phần rồi. Từ khi đến Vĩnh Lâm, y luôn thuê phòng bao dài hạn trong khách sạn. Người nhà vẫn ở huyện Đạo An, do đó một mình gã rất nhẹ nhàng tự do.



Là cục trưởng của cục Bảo vệ Môi trường, ngày nào cũng không hiếm có người mời. Hoàng Tử Kỳ vừa ăn uống trở về phòng nghỉ trưa. Đột nhiên nhận được điện thoại của Bí thư Thần.



- Bí thư Hoàng! Có còn nhớ bạn cũ không?



Hoàng Tử Kỳ nghe thấy giọng điệu này, đột nhiên từ trên giường bật dậy:

- Tả…Tả Cục trưởng! Thanh Lâm, là cậu sao?



Trong điện thoại truyền đến một trận cười ha hả:

- Coi như cậu còn có lương tâm, coi như là chưa quên tôi. Có điều tôi đã không phải là Cục trưởng nữa rồi, là một công dân bình thường.




Trong lời nói của Tả Thanh Lâm, ít nhiều có chút dư vị của sự tự giễu cợt mình nói:

- Anh là thằng đểu, đi lâu như vậy cũng không gọi một cuộc điện thoại cho tôi. Bây giờ anh không phải là Cục trưởng, tôi cũng không phải là Bí thư nữa rồi. Mẹ kiếp, những ngày tháng này không phải là cuộc sóng của con người nữa.



- Ồ, sao thế?

Tả Thanh Lâm ở nước ngoài đương nhiên không bieeys Vĩnh Lâm đã xảy ra chuyện gì. Hoàng Tử Kỳ liền nói lại một lần nữa chuyện nhà máy chế tạo thuốc Trường Bạch Giang:

- Năm đó tặng cho Chỉ tịch tỉnh Ân năm tram ngàn, số tiền khác nghĩ đến Bạch Văn Thiên còn không dám đến Vĩnh Lâm đầu tư nữa, đúng là con mẹ nó có loại.



Hoàng Tử Kỳ không nói chuyện mình lấy lại hai triệu cho Tả Thanh lâm, chỉ hỏi gã ở đâu. Tả Thanh Lâm nói mập mờ:

- Ra nước ngoài rồi, cuộc sống không quen, vẫn không thoải mái như ở trong nước. Không ngờ Tả Thanh Lâm tôi lăn lộn hơn nửa đời người, lại rơi vào kết cục này. Ôi.



- Đừng thở dài nữa, thằng ranh như cậu rốt cuộc là vì sao? Đang êm đẹp ra đi làm gì?



- Một lời khó nói hết!

Tả Thanh Lâm đột nhiên hạ giọng xuống:

- Bên cạnh cậu có người hay không? Nói cho cậu một bí mật lớn.



Nghe thấy bộ dạng thần bí của Tả Thanh Lâm, Hoàng Tử Kỳ cười một lúc:

- Cậu còn có bí mật gì to lớn?



Tả Thanh Lâm trịnh trọng nói:

- Cái tên Lưu Hiểu Hiên kia, cậu có còn nhớ chứ?



- Sao lại không nhớ, cô ta còn là khách mà tôi mời đến.



- Chính là người con gái này, cô gái này đã hủy đi tiền đồ của tôi.

Tả Thanh Lâm nói mọt cách hung hăng.



- Liên quan gì đến cô ấy? Cục trưởng Tả, có phải là anh đã say rồi không?



- Nói láo, ông mày không uống rượu. Chỉ có điều thấy bây giờ cậu gặp khó khan, tặng cậu một con đường hộ mệnh, cũng coi như là một trận chúng ta cùng giao lưu. Tôi nói cho cậu biết, cô gái Lưu Hiểu Hiên này chẳng phải tốt đẹp gì, cô ấy là…



Tu tu tu…



Đột nhiên điện thoại bị cắt đứt, đầu bên kia truyền đến một hồi những âm thanh bận tu tu, Hoàng Tử Kỳ túc đến mức ném cả điện thoại trong tay:

- Md, chơi trò gì thế!