Sự việc ở huyện Đạo An huyện còn chưa giải quyết xong, Ủy ban Kỷ luật thành phố đột nhiên nhận được một cuộn băng video, cầm cuộn băng nặng trịch này trong tay, lòng Bí thư Cam cũng cảm thấy nặng trĩu.
Ở Ủy ban Kỷ luật nhiều năm như vậy khiến anh ta có một dự cảm rất nhạy bén. Bản thân ở vị trí Ủy ban Kỷ luật này, ông ta biết mỗi lần nhận được một đồ vật thần bí thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Nếu là người tặng quà thì chỉ có thể là đợi lúc tan tầm lén lút đến nhà mình, không thể lộ liễu đến mức gửi quà đến văn phòng.
Bí thư Cam có một dự cảm, cuộn băng đang cầm trong tay mình này, uy lực của nó tuyệt đối không thua gì một quả bom, chỉ cần mở băng ra thì kết cục của nhân vật chính trong đó sẽ rất bi thảm.
Trong phòng làm việc của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, khói thuốc ngập tràn, đầu mẩu thuốc chất đống như núi trong gạt tàn thuốc lá, tất cả đều vừa mới hút xong. Bí thư Cam hiện tại không có chủ kiến gì, việc này nên xử lý như thế nào? Ông ta thậm chí không có dũng khi mở cuộn băng này ra.
Rốt cuộc là giao cho chủ tịch thành phố Ô hay là Bí thư Trương, đây là vấn đề phe phái. Bí thư Cam trong lòng cũng thiếu tự tin, hợp tác cùng Ô Dật Long nhiều năm như vậy, nếu bây giờ lại sang bên Bí thư Trương thì có coi là phản bội không?
Ô Dật Long và Bí thư Trương không giống nhau, ông ta là người thù dai, nếu sau khi Bí thư Trương được điều đi, ông ta đâm cho mình một phát từ sau lưng. Nghĩ đến thủ đoạn mà Ô Dật Long đối phó với các đối thủ chính trị của ông ta, Bí thư Cam đến bây giờ vẫn còn rợn tóc gáy.
Trừ phi, khi Bí thư Trương dời đi mình cũng đi theo, hoặc là mình bảo hắn điều mình đến địa phương khác. Kỳ thật nhiều năm nay, Bí thư Cam cũng không muốn ở lại Vĩnh Lâm nữa.
Trong lúc còn đang do dự thì Đằng Phi đến gọi:
- Bí thư Cam, Bí thư Trương gọi ngài qua đó ngay bây giờ.
- Ừ!
Bí thư Cam đứng lên, tiện tay cầm cuộn băng nhét vào trong ngăn kéo.
Trương Nhất Phàm vừa từ huyện Đạo An trở về, ảnh hưởng của sự việc dưới đó rất lớn, đã thông báo về Tỉnh, Lưu Khai Vân tạm thời bị cách chức, Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Trường Chinh bị điều tra, huyện Đạo An bây giờ ở trong thời kì vô cùng hỗn loạn.
Việc xử lý hai người đều là ý của Tỉnh ủy. Trước khi sự việc được làm rõ thì những người phụ trách trực tiếp hoặc gián tiếp đều tạm thời bị cách chức. Trưởng phòng công an Lương do giám sát không nghiêm để súng của cấp dưới cướp cò làm chết một công nhân, bởi vậy anh ta cũng tạm thời bị cách chức điều tra.
Huyện Đạo An giờ ở trong tình trạng rắn mất đầu. Thành ủy mở cuộc họp hội nghị thường vụ suốt đêm, có người đề nghị trong thời buổi rối loạn này có nên gọi Hoàng Tử Kỳ về, có lẽ chỉ có gã mới có thể làm yên cục diện hỗn loạn hiện tại.
Đề nghị này bị Trương Nhất Phàm không chút cân nhắc mà gạt đi.
Người khác không biết nguyên nhân thật sự thì nghĩ rằng phải chăng Hoàng Tử Kỳ đã đắc tội với Bí thư Trương, nên nhất định phải cho gã ngồi ghế đá chịu tội mới được. Kỳ thật, nguyên nhân chuyện này chỉ có Chu Bân mới hiểu được.
Bí thư Trương tận mắt nhìn thấy Hoàng Tử Kỳ phô trương lãng phí, khi tổ chức đại thọ tám mươi cho cha, lúc ấy không gian cũng rộng thế này, long trọng thế này, việc này là rất ít có ở thành phố Vĩnh Lâm, trong lòng Bí thư Trương không xem trọng người này.
Hơn nữa hắn nhận định, gã Hoàng Tử Kỳ này không phải tham quan thì cũng là phường cường đạo. Tuyệt đối không phải là một con người chính trực.
Trương Nhất Phàm luôn luôn là dùng người thì không nghi ngờ, nhưng một khi hắn đã nghi ngờ thì người này về cơ bản đã bị phán án tử hình. Giống như Hoàng Tử Kỳ, chuyện của gã Trương Nhất Phàm ít nhiều đã nghe nói, hơn nữa hôm đó lại tận mắt chứng kiến nên hắn đã không còn hy vọng gì về con người này cả.
Đang lúc có rất nhiều người cho rằng, lần này không có Hoàng Tử Kỳ xuất hiện không được, nếu không người khác không thể trấn an cục diện, vì thế vài người đã âm thầm hoạt động a dua nịnh hót Hoàng Tử Kỳ. Hoàng Tử Kỳ cũng có chút đắc ý, kế hoạch của mình đang từng bước từng bước được thực hiện.
Cục diện hỗn loạn của huyện Đạo An đúng là mong muốn của gã, hơn nữa càng loạn càng tốt. Đến lúc không ai có thể thu dọn được nữa, chỉ sợ đến lúc đó Bí thư Trương sẽ tự mình ra mặt khẩn cầu mình xuống núi.
Hoàng Tử Kỳ bình thường thích xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, cũng thường so sánh mình với Tư Mã Ý, năm đó Tư Mã Ý sau khi bị cách chức, Tào Chân đại bại, anh ta mới có được cơ hội quay lại lần nữa.
Giờ phút này, Hoàng Tử Kỳ ở nhà xem Tam Quốc Diễn Nghĩa, xem đến đoạn Tư Mã Ý xuống núi, tất cả mọi việc, dường như đều tương tự như chuyện của Tư Mã Ý, chính là bước đệm cho sự xuất hiện của Hoàng Tử Kỳ.
Sau đó, gã gọi vợ chuẩn bị vài món ăn, một mình ngâm nga giai điệu, vui vẻ uống rượu.
Quá mãn nguyện, Thành ủy lớn như vậy mà bị mình đùa giỡn, trí tuệ này không phải người bình thường nào cũng có đâu. Trong lúc này, Trương Nhất Phàm cũng ở nhà xem ti vi.
Vấn đề của huyện Đạo An, đương nhiên việc phải giải quyết đầu tiên là vấn đề ở nhà máy cơ giới, sau đó mới bắt tay vào cải tổ bộ máy cán bộ. Hơn nữa hắn không tin, Lưu Khai Vân làm ra những chuyện như vậy, trên tỉnh xử lý anh ta như vậy rõ ràng là hơi vội vàng.
Người thật sự xử lý việc cải cách nhà máy cơ giới Tương An chính là Bành Trường Chinh Phó chủ tịch thường trực huyện, bây giờ Tỉnh ủy chẳng phân biệt được phải trái trắng đen, đánh mỗi bên năm mươi gậy, tạm thời cách chức điều tra.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ khá nhiều với quyết định này của Tỉnh ủy. Một số việc, Tỉnh ủy có phải là quản cẩn thận quá không? Cứ như vậy thì Thành ủy chẳng có tác dụng gì cả?
Việc này còn chưa hết, chỗ Bí thư Cam lại báo việc cuộn video. Sau khi cân nhắc kỹ càng, Bí thư Cam trong khi đang bàn luận về tình hình huyện Đạo An với Trương Nhất Phàm, ông ta không kìm nổi nữa nói chuyện cuộn băng ra.
Kết quả là những hình ảnh trong cuộn băng khiến hai người mở rộng tầm mắt. Trong cuộn băng là hình ảnh hai người đang trong phòng nghỉ, người phụ nữ kia hiển nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng, mà cái người đàn ông trung niên rất uy mãnh kia đè lên thân mình trắng bóng kia hì hục làm việc, khiến mặt Bí thư Cam đỏ dựng lên một lúc lâu.
Ông ta không phải vì cái gì khác mà là cảm thấy khoảng cách giữa mình và nam diễn viên kia, trong lòng vừa hổ thẹn vừa đố kỵ. Ông ta không lớn hơn Tôn Tứ Duy là mấy, nhưng bản lĩnh mà Tôn Tứ Duy thể hiện trong cuốn băng là thứ mà ở tuổi này ông ta tuyệt đối không thể bằng được.
Trương Nhất Phàm đương nhiên tức chết được, hắn đương nhiên biết có người âm thầm dở trò, nhưng là như một đảng viên làm cán bộ quốc gia lại bị người ta quay lại những việc như này thì thật là không nên.
Điều này không cần phải nói, có lẽ một trong số ba người bọn họ âm thầm làm ra chuyện này. Muốn dùng thủ đoạn đê tiện này đánh bại đối phương, để mình giành thắng lợi trong lần khảo sát này.
Lúc nhìn thấy hình ảnh trong cuộn băng, Trương Nhất Phàm không thể không nhớ tới một người, Triệu Đông Thắng.
Triệu Đông Thắng cũng là ứng cử viên nặng ký của huyện Đạo An, cũng là một trong ba đối tượng khảo sát lần này. Trương Nhất Phàm suy nghĩ, liệu có phải là Triệu Đông Thắng âm thầm dở trò không?
Những chuyện như thế này không thể không cân nhắc, Trương Nhất Phàm suy nghĩ rất lâu, ngoại trừ Triệu Đông Thắng ra, dường như không còn ai khác có thể làm ra những chuyện hại người không lợi mình như vậy, việc này đối với người khác mà nói là quá không cần thiết.
Liệu có phải là kẻ thù của Tôn Tứ Duy? Khả năng này cũng không phải không có, Trương Nhất Phàm cắn răng quyết định tạm thời cách chức điều tra Tôn Tứ Duy. Đây là một quyết định rất mâu thuẫn, người do chính mình đề cử, hiện giờ lại tự mình hạ lệnh cách chức. Chẳng phải là tự mình đánh vào mặt mình sao? Trương Nhất Phàm rất bất lực, nhưng hắn không thể không làm như vậy.
Bí thư Cam của Ủy ban Kỷ luật thành phố nhận được mệnh lệnh này, đành phải phục tùng. Nhưng khi anh ta chấp hành mệnh lệnh vẫn đi sang phòng làm việc của Chủ tịch thành phố Ô một chuyến.Theo thứ tự sắp xếp ủy viên thường vụ thành ủy, Ô Dật Long đứng thứ hai, nói như thế nào cũng là đứng trên ông ta. Hơn nữa nhiều năm nay, Bí thư Cam đã có thói quen việc gì cũng thương lượng cùng ông ta.
Ô Dật Long cảm thấy rất phẫn nộ với chuyện này. Rốt cục là ai ở sau lưng vu oan Tôn Tứ Duy? Anh ta cũng không làm rõ được. Vừa mới xuất hiện việc bạo loạn ở huyện Đạo An, giờ lại thêm chuyện Phó Bí thư chơi gái, tin tức của Vĩnh Lâm càng ngày càng nhiều.
Ô Dật Long lần đầu cảm thấy bản thân không thể khống chế cục diện của Vĩnh Lâm được. Phát sinh những chuyện như vậy lại không có tí manh mối nào.
Tôn Tứ Duy còn đang hồi tưởng lại buổi tối mất hồn đó, ông ta đến bây giờ vẫn chưa hiểu bản thân vì sao lại đột nhiên trở nên vượt trội hơn so với ngày thường đến thế. Sau đó lúc về nhà, lão ta còn trốn đi thử nghiệm vài lần, còn thử nghiệm với cả vợ mình. Kết quả cho thấy, bản thân không phải là cải lão hoàn đồng, thần uy tái hiện.
Vì thế ông ta đoán, buổi tối hôm đó, nhất định có người cho mình uống cái gì đó. Nhưng là vào lúc nào thì ông ta không đoán ra.
Còn đang vắt óc suy nghĩ mà vẫn không tìm ra lời giải vì sao mình lại phát huy hết mức như thế thì người của Ủy ban Kỷ luật đến nhà, Tôn Tứ Duy vẫn chưa hay biết gì.
Buổi sáng này hôm sau, Trương Nhất Phàm gọi Âu Dương Mạc, Liễu Hải, Dương Lăng Vân tới phòng làm việc mở cuộc họp nhỏ, hắn nói chuyện này nhất định có người ở sau lưng xúi giục. Bọn Âu Dương Mạc nghe thấy việc này không khỏi đổ mồ hôi, ai lại thất đức như vậy, không ngờ lại làm cho Tôn Tứ Duy xấu mặt như này. Ông ta dù sao cũng là người của Ô Dật Long!
Trương Nhất Phàm giận dữ nói:
- Tối qua sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi cuối cùng cũng thông suốt, đối phương không phải nhằm vào Tôn Tứ Duy, cũng không nhằm vào Lưu Khai Vân, mà là nhằm vào tôi, Trương Nhất Phàm này. Ba người đều là trong danh sách ứng cử viên của Thành ủy, sau khi danh sách được đưa lên thì họ liên tiếp gặp không chuyện. Bọn họ là đánh vào mặt của tôi! Đánh vào Thành ủy!
Âu Dương Mạc và Liễu Hải nghe xong những lời này liền bừng tỉnh, thiếu chút nữa là nghĩ sai phương hướng phá án. Nghĩ lại lời nói của Bí thư Trương, càng suy nghĩ càng thấy đúng. Rốt cục là ai ở sau lưng hạ độc thủ? Phải làm đảo loạn thế cục ở Vĩnh Lâm mới chịu được nhỉ?
Vài sự việc liên tiếp xảy ra đã thành vấn đề khó khăn nghĩ mãi mà không có lời giải đáp của bọn Âu Dương Mạc mấy ngày. Trương Nhất Phàm sau khi tiếp bọn Âu Dương Mạc xong quay lại nói với Dương Lăng Vân:
- Anh mặc dù là Trưởng ban Thư ký Thành ủy, nhưng vẫn chưa là Ủy viên Thường vụ, hiện tại tôi có một nhiệm vụ quan trọng, anh xuống huyện Đạo An huyện đảm nhiệm quyền Chủ tịch huyện, sau khi điều ra rõ ràng mọi việc anh hãy trở về.
Dương Lăng Vân nhận nhiệm vụ trong lúc nguy kịch này, tự biết trọng trách nặng nề đè lên vai, nhưng anh ta vẫn vui vẻ tiếp nhận. Bởi vì lần này là một lần khảo nghiệm của Bí thư Trương với anh ta. Chỉ cần giải quyết ổn thỏa mọi việc ở huyện Đạo An, thì việc làm Ủy viên Thường vụ cũng sẽ được giải quyết.
Bởi vậy, Dương Lăng Vân vui vẻ nhận mệnh, dõng dạc đáp:
- Xin Bí thư Trương yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ mà tổ chức giao cho!