Tình thế ở huyện Đạo An khá phức tạp, một doanh nghiệp nhà nước duy nhất, hơn hai nghìn công nhân viên chức, gần ba mươi phần trăm công nhân đứng ở cổng ủy ban, bao vây tòa nhà huyện ủy.
Phó chủ tịch thường trực Bành Trường Chinh sớm biết tình thế, thấy tình hình không khống chế được nên chuồn mất để Chánh văn phòng và Trưởng ban thư ký ở lại. Mấy Phó chủ tịch huyện khác, có người thấy sự việc nghiêm trọng, coi như việc không liên quan đến mình, ngồi trên cao, trốn trong phòng làm việc không ra ngoài.
Lưu Khai Vân chạy đến sân Ủy ban nhân dân huyện nhìn thấy đông nghìn nghịt toàn người là người, lập tức gọi điện thoại cho Trưởng Công an Lương. Cục trưởng Lương từ trong đám người đi ra:
- Chủ tịch huyện Lưu, cuối cùng anh cũng đã về.
Cục trưởng Lương đầu đội mũ sắt, mồ hôi nhễ nhại, tay cầm côn cảnh sát đi nhanh tới.
Lưu Khai Vân vừa rồi ở trên xe đã nghe được đại khái ngọn nguồn sự tình, anh ta không nói hai lời:
- Đưa người bị thương tới bệnh viện chưa?
- Đều đưa đi cả rồi, nhân viên Ủy ban nhân dân huyện có năm đồng chí bị thương, công nhân cũng có bảy tám người bị thương. Điều phiền toái nhất hiện tại chính là người chết kia, công nhân đóng đô ở đây, đòi phải có lời giải thích, nhất loạt yêu cầu Ủy ban giao người ra, nếu không bọn họ sẽ không đi.
Lưu Khai Vân nói với thư ký:
- Cậu lập tức đi mua mì cho công nhân ăn no rồi nói.
Sau đó anh ta cầm lấy loa trong tay Cục trưởng Lương rồi nói:
- Tôi đi nói với bọn họ vài câu.
Cục trưởng Lương căng thẳng nói:
- Không được, bọn họ bạo động như vậy, anh đi rất nguy hiểm.
- Có nguy hiểm hơn nữa thì cũng phải có người giải quyết, nếu bọn họ không ra mặt, tôi cũng không ra mặt, vậy việc này cứ giằng co như này mãi sao?
Lưu Khai Vân trong lòng nghĩ dù thế nào, nhất định phải giải quyết sự việc này trước khi Bí thư Trương đến, nếu không chức Chủ tịch huyện này của mình cũng không cần làm nữa.
Lưu Khai Vân xuyên qua đám người dưới sự bảo vệ của vài viên cảnh sát cầm theo loa đi tới bậc thang. Anh ta nhìn tòa nhà ủy ban, cửa sổ ở tầng một đều bị đập vỡ. Sự việc này nghiêm trọng đây. Lưu Khai Vân âm thầm cắn chặt răng. Nói với vài cảnh sát phía sau:
- Một lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì mọi người cũng không được đánh công nhân.
Dặn dò xong anh ta liền cầm loa đứng ra:
- Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút. Tôi là Lưu Khai Vân, Chủ tịch huyện Đạo An, mọi người nếu tin tưởng tôi thì yên lặng nghe tôi nói vài câu.
- Những kẻ làm quan đều không phải là tốt đẹp gì, đều xấu xa như nhau hết. Anh cho rằng anh đứng ra nói mấy câu là có thể làm quan thanh liêm ư? Như vậy là có thể tống cổ bọn tôi đi ư? Không thể nào!
- Đúng, hôm nay không giải quyết việc này, chúng tôi sẽ đập nát Ủy ban nhân dân huyện.
- Không cần biết anh ta là Chủ tịch huyện hay không, chúng tôi muốn làm việc, chúng tôi muốn có việc, chúng tôi phải kiếm cơm.
Lúc này, không biết ai ở trong đám người rống lên:
- Lưu Khai Vân cũng không phải là hạng tốt đẹp gì, muốn lừa chúng ta, đừng có mơ, ném chết nó đi!
Hô --- hô ---- mười mấy quả trứng thối, mấy cọng rau nát bay tới tấp, toàn bộ đập vào mặt vào người của Lưu Khai Vân. Trứng thối vàng có, xanh có làm bẩn cả người anh ta, mùi tanh hôi phát ra từng đợt.
Cục trưởng Lương nhìn thấy cảnh này lại một lần nữa mất bình tĩnh, dơ súng lên, đang định bắn lên trời, Lưu Khai Vân liền hét:
- Không nên kích động.
Sau đó anh nhẹ nhàng nói:
- Tôi đoán có người ở trong bày trò, anh phái người quan sát ghi hình lại những người này cho tôi, rồi nhìn kỹ xem ai là kẻ xúi giục!
Cục trưởng Lương kìm cơn giận xoay người sắp xếp mấy việc này. Lưu Khai Vân vẫn đứng ở trên bậc thang cầm loa hô:
- Các anh chị em nhà máy cơ giới Tương An, nghe tôi nói vài câu. Nếu mọi người đến để giải quyết vấn đề thì xin dừng tay, nếu đến là để gây rối thì Lưu Khai Vân tôi cũng không còn gì để nói.
Lưu Khai Vân cầm loa đứng ở trên bậc thang, cảm nhận rõ được sự phẫn nộ của công nhân đến mức thi nhau ném trứng vào người mình. Nói xong vài câu, anh ta liền nghiêm túc đứng ở đó, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm những người này.
Trứng thối, đồ ăn hỏng tiếp tục bay đầy trời.
Đường đường là Chủ tịch một huyện, không ngờ lại để cho người ta nhục mạ, không rên lấy một tiếng, đây cần phải có sự nhẫn nại cực lớn.
Một số người của Ủy ban nhân dân huyện trốn ở trên tầng lén nhìn xuống, thấy tình hình không thể khống chế được bọn họ cũng không dám xuống dưới. Có người trong lòng thầm khâm phục Lưu Khai Vân, đích xác là người có khả năng nhịn nhục những thứ mà người khác không nhịn được.
Trong tình cảnh này, đổi lại là người khác thì sớm đã chạy mất dạng, chờ cho công nhân các người gây chuyện xong rồi mới quay ra thu dọn tàn cục. Nhưng Lưu Khai Vân không giống như thế, dám bước ra, đứng trên tuyến đầu đối mặt với công nhân.
Đám công nhận đương nhiên có người hiểu được lí lẽ làm người, bọn họ nhìn đường đường một Chủ tịch huyện không ngờ lại có thể chịu nhục như thế, liền có người đứng ra nói:
- Mọi người yên lặng một chút, yên lặng một chút, dừng tay lại! Nếu Chủ tịch Lưu nói có chuyện muốn nói thì chúng ta nghe anh ta nói vài câu. Nếu Chủ tịch Lưu giống cái đám cẩu quan kia, chúng ta lại động thủ cũng không muộn.
Lời vừa nói ra, quả nhiên mọi người đều ngừng việc ném trứng gà lại.
Lưu Khai Vân nắm bắt lấy thời cơ này, cầm loa lớn tiếng nói:
- Tốt lắm, nếu tất cả mọi người đồng ý nghe tôi nói, đây là sự tín nhiệm đối với tôi. Hôm nay sự việc ở đây hơi đột ngột, tôi cũng vừa từ thành phố quay trở về. Tâm tình của mọi người, tôi có thể lý giải được, nhưng mọi người cũng là quá kích động. Bao vây Ủy ban nhân dân huyện, đả thương các nhân viên ủy ban, còn thưởng cho Lưu Khai Vân tôi một người trứng thối.
Lưu Khai Vân bước về phía trước vài bước, vây xung quanh người anh là mấy chục cảnh sát tạo thành một vòng tuyến bảo vệ. Anh ta liền ra hiệu cho đám cảnh sát tránh ra:
- Yên tâm đi, tôi tin tưởng các anh chị em của nhà máy cơ giới Tương An đều là người có lý trí.
Lưu Khai Vân đi khỏi vòng bảo hộ, cầm loa nói to với các công nhân:
- Các anh chị em, nhà máy cơ giới Tương An trở thành như ngày hôm nay tôi cũng vô cùng đau đớn. Mấy ngày nay tôi đều họp ở trên thành phố chính là muốn tìm cách giải quyết tình hình khó khăn của mọi người. Nhưng mọi người có biết hôm nay chính mình đã làm ra những chuyện gì không?
- Nói cho mọi người biết, nhà máy cơ giới Tương An vẫn còn có thể cứu vãn được, mọi người không nên nghe những lời lẽ vớ vẩn, bảo sao biết vậy, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện làm sao có thể để cho hơn hai nghìn người chết đói? Chính phủ cũng có cái khó của chính phủ, nhưng hành động đầy kích động của mọi người hôm nay làm người ta rất đau lòng, thất vọng. Bao vây Ủy ban nhân dân huyện là tội danh gì, mọi người có biết không? Mọi người đã nghĩ tới chưa? Chỉ muốn hả giận một lúc, thỏa mãn một lúc mọi người liền yên tâm ư? Làm như vậy có thể thay đổi hoàn cảnh khó khăn của mọi người sao? Cho dù mọi người có đánh chết vài vị lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện thì kết quả sẽ như thế nào? Tôi có thể nói cho mọi người biết, tính chất của sự việc ngày hôm nay hoàn toàn là bạo động. Chỉ cần là bạo động, chính quyền hoàn toàn có thể phái quân đội tới trấn áp, nhưng tôi không muốn thấy chuyện này xảy ra. Bởi vì tôi tin rằng, trong số mọi người ở đây, đa phần đều có lý trí.
- Bây giờ mọi người nhìn xem, hơn hai nghìn công nhân của nhà máy cơ giới Tương An nhưng đến đây chỉ có chừng này người, vì sao? Bởi vì bọn họ lý trí, bọn họ không kích động, bọn họ có thể đối mặt với sự thật. Hiện giờ mọi người đã phải trả giá vì sự kích động của mình. Nhìn thấy chưa, hôm nay có bao nhiêu con người vì kích động mà đến nỗi bị thương, có đáng không?
- Hơn nữa tôi cũng tin tưởng, trong số những người đang ở đây, đại đa số là bị người ta lợi dụng, chuyện nhà máy cơ giới cải cách căn bản không giống như mọi người nghe như vậy. Mọi người đều bị lợi dụng, bị một số người có dụng tâm khác đùa bỡn. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện quyết tâm cứu sống xí nghiệp này. Vài năm trước, mọi người là niềm tự hào của huyện, là đội quân danh dự của huyện, mọi người trở thành gánh nặng tài chính lớn nhất của huyện, vì sao? Kỳ thật có nguyên nhân ở bên trong. Đương nhiên, chuyện này không thể trách công nhân mọi người. Nhưng không phải là chúng tôi đang nghĩ biện pháp cứu vãn kết cục này sao?
- Sự việc hôm nay cứ như vậy cũng không phải là biện pháp, nếu mọi người thật sự muốn sửa đổi, cải cách tốt xí nghiệp thì tôi sẽ cho mọi người mười lăm phút đồng hồ, mọi người cử ra năm đến tám đại biểu, tôi sẽ ở văn phòng đợi mọi người.
Những công nhân đứng trước tòa nhà ủy ban, đang bàn tán xôn xao, có người đã hối hận rồi, sự việc hôm nay chẳng may chính quyền truy cứu tới cùng thì có thể sẽ phải ngồi tù.
Cũng có người lén lút chuẩn bị để trốn đi, chuyện này làm quá lớn, việc không khống chế được hiện trường là việc mà mọi người đều không mong muốn nhìn thấy. Ý của bọn họ chỉ là muốn nói chuyện với chính quyền, không ngờ lại xảy ra xung đột, hơn nữa lại là xung đột lớn gây chết một mạng người.
Lưu Khai Vân nhìn thấy có người rời khỏi liền cầm loa nói:
- Mọi người náo loạn một ngày rồi chắc cũng đói bụng. Mọi người yên lặng ngồi xuống, tôi sẽ sắp xếp nhân viên mang mì tôm đến cho mọi người. Hôm nay tôi cùng mọi người ăn một bát mì, sau khi ăn xong liền tiến hành đàm phán.
Lưu Khai Vân cởi áo khoác ném xuống rồi nói với thư ký:
- Phát mì cho mọi người. Tất cả ngồi yên tại chỗ.
Rất nhiều người ngây người ra, nhìn trên xe dỡ xuống hàng thùng mì, có người trong lòng xấu hổ, có người cảm động, hối hận.
Rất nhiều người không dám tin lại có chuyện tốt như vậy? Đánh người của chính quyền xong còn có thể được ăn mì. Xem ra Chủ tịch Lưu này thật tâm muốn xử lý vấn đề. Nhìn thấy có người đã cầm mì lên ăn, trong lòng những người còn đắn đo cũng từ từ mà an tâm trở lại.
Lưu Khai Vân cũng cầm một bát mì ngồi ở trên bậc thang ăn giống như mọi người, không có gì đặc biệt. Cục trưởng Lương sắp xếp các nhân viên công an giúp thư ký làm mì và phát mì.
Lúc này một số người trốn trong văn phòng ủy ban không dám ra ngoài cũng lần lượt chạy ra giúp đỡ.
Mọi người gây chuyện tầm năm sáu tiếng đồng hồ, sớm đã đói meo rồi. Một bát mì đúng là giải nguy cho mọi người.
Người bị thương sớm đã được đưa đi bệnh viện, Lưu Khai Vân liền có thời gian để cọ sát với những người này. Nhưng trong lòng anh ta đã sớm có tính toán là nhất định phải giải quyết xong xuôi việc này trước khi Bí thư Trương tới.
Lưu Khai Vân cũng đói tới mức không chịu nổi, nhanh chóng mà ăn hết bát mì trong tay, anh ta cầm loa đứng lên nói:
- Còn mười phút, mọi người ăn xong mì cử vài đại biểu tới văn phòng tôi nói chuyện. Những người khác thì giải tán đi!
Khi Lưu Khai Vân về văn phòng rửa mặt thì công nhân đã tuyển ra sáu đại biểu. Những người này đều là những người có uy tín đối với phân xưởng mà lại không có quyền lực gì. Bọn họ nói với mọi người:
- Chủ tịch Lưu đã hết lòng hết dạ với mọi người rồi, mọi người đều trở về đi, nếu mọi người tin tưởng chúng tôi thì hãy yên tâm giao việc đàm phán này cho chúng tôi.
Những người này ăn xong liền túm năm tụm ba rời đi, để lại trước tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện một mớ hỗn độn.