Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 705: Đạo An xảy ra chuyện




Trương Nhất Phàm cũng không muốn vì vị trí Bí thư huyện ủy mà khiến cho toàn bộ quan trường khu vực Vĩnh Lâm chấn động.



Nhưng trên thực tế, rất nhiều người đều nhắm vào chức Bí thư huyện ủy. Đường đường nhân vật số một, chủ quản một phương, uy phong lẫy lừng.



Hoàng Tử Kỳ khi ở huyện Đạo An có thể nói là chỉ cần ra lệnh là không ai dám không theo, từ trên xuống dưới, tất cả đều nhất mực nghe lời. Nhưng Hoàng Thử Kỳ lại không làm cho kinh tế Đạo An khởi sắc, gã chỉ nắm lấy chính trị, nắm quyền nhân sự, không biết kiến thiết.



Hơn nữa gã là người không thích người giỏi hơn mình, những người bình thường trong tay gã, có năng lực thì không được trọng dụng, kẻ biết xu nịnh thì đường quan rộng mở.



Lưu Khai Vân lúc mới đến đấu qua đấu lại với gã vài hiệp, kết quả là nhận được một phong thư có viên đạn.



Đối mặt với sự đe dọa này, Lưu Khai Vân chọn cách lảng tránh.



Hôm nay Lưu Khai Vân bị Ban tổ chức cán bộ Thành ủy gọi lên nói chuyện, đây vốn là một chuyện bí mật, không ngờ lại được tuyên truyền lặng lẽ trong quan trường Vĩnh Lâm.



Đây chỉ là một lần nói chuyện lấy lệ cũng không hoàn toàn quyết định được. Bởi vì Thành ủy chỉ có quyền đưa danh sách, không có quyền bổ nhiệm, cuối cùng vẫn là Tỉnh ủy quyết định.



Ô Dật Long nghe đồn vậy nên cố gắng khống chế bản thân không tham dự vào. Bởi vì ở Vĩnh Lâm đa số đều là người của mình, Trương Nhất Phàm nhắc tên ba người trong hội nghị, ngoài Lưu Khai Vân hai người còn lại đều là thuộc hạ của Ô Dật Long.



Trong cái vòng tròn này, ai là người của ai cũng không có giới hạn nào rõ ràng cả, cũng không có dấu hiệu phân biệt. Trương Nhất Phàm chỉ cảm thấy ba người này đều thích hợp cho vị trí Bí thư huyện Đạo An.



Hắn ta trước giờ luôn là nhìn việc không nhìn người. Việc chọn ra ba người này là hắn tìm hiểu thành tích chính trị của họ từ đó ấn định. Sau khi đưa lên Tỉnh ủy, Tỉnh ủy tiến hành khảo sát ba người này, Lưu Khai Vân là một trong số đó.



Việc duy nhất Ô Dật Long làm chính là sau khi cuộc họp kết thúc lén lút gọi hai người thuộc hạ của mình ra nói chuyện, đồng thời cũng nói thêm vài câu với Lưu Khai Vân.



Đương nhiên, những người này tự nhiên sẽ nghĩ rằng việc này chắc chắn là do Chủ tịch thành phố Ô giúp đỡ, bởi vậy trong lòng rất cảm kích sẽ càng trung thành với Ô Dật Long hơn. Những việc này, Trương Nhất Phàm cũng không hề biết được, hắn chẳng ngờ thành quả mà hắn khổ công vất vả đã bị Ô Dật Long ngấm ngầm cướp mất, mua chuộc lòng người.



Trương Nhất Phàm cũng không phải là không biết kiểu đấu đá này trong chốn quan trường, chỉ có điều hắn cảm thấy không có ý nghĩa gì to lớn lắm. Chỉ cần Ô Dật Long phối hợp với mình để cải thiện tình hình kinh tế của Vĩnh Lâm, tới lúc đó là hắn có thể thành công mà rút lui, đi ứng cử chức Phó Chủ tịch tỉnh của mình.



Nội dung của hội nghị thường vụ vẫn đến tai của Hoàng Tử Kỳ, Hoàng Tử Kỳ không khỏi cười lạnh, Trương Nhất Phàm thật là viển vông, lại muốn mở rộng cục diện ở huyện Đạo An. Trong con mắt của gã, dụng ý đích thực của Trương Nhất Phàm nhất định là muốn Lưu Khai Vân nắm quyền, hai người còn lại chẳng qua chỉ là vai phụ.



Hoàng Tử Kỳ đang ngồi uống rượu trong phòng bao tại hộp đêm hoàng quan cười lạnh nói:

- Thằng Lưu Khai Vân nếu muốn làm bí thư phải qua cửa tao trước đã. Nếu tao không đồng ý, kể cả Bí thư Trương có nói thì cái chức Bí thư kia Lưu Khai Vân cũng không làm được. Chúng mày có tin không?





Vài người là thuộc hạ cũ của Hoàng Tử Kỳ ở huyện Đạo An lên gật gật đầu nịnh nọt:

- Đúng vậy, đúng vậy. Bí thư Hoàng ở huyện Đạo An là nhất ngôn cửu đỉnh, một khi đã ra lệnh chớ dám không theo. Lưu Khai Vân so với ngài mà nói, thật không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!



Tên Hoàng Tử Kỳ này có chút ngông cuồng, hành sự cũng không kiêng kị gì, tuyên bố dõng dạc trước mặt các thuộc hạ cũ:

- Hôm nay Trương Nhất Phàm đoạt vị trí Bí thư huyện ủy này của tao, ngày mai tao chính là Phó Chủ tịch thành phố Vĩnh Lâm, chúng mày cứ đợi mà xem, tao ở vùng nước cạn của Cục Bảo vệ môi trường này chỉ là quá độ thôi. Đợi lúc Chủ tịch thành phố Ô làm Bí thư, Hoàng mỗ tao thành Phó chủ tịch thành phố còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?



Mấy tên thuộc hạ cũ lại hùa theo:

- Bí thư Hoàng có số làm quan, tiền đồ của chúng tôi toàn bộ dựa vào ngài.



Lúc này, Bùi Vạn Lý vừa tới, anh ta ngồi xuống nói với Hoàng Tử Kỳ:

- Nghe nói danh sách đã giao cho Tỉnh ủy, xem ra tổ khảo sát sắp tới rồi. Vị trí Bí thư mà anh để trống này đã khuấy động không ít người. Lần này xem như đã được xác định rồi.



Hoàng Tử Kỳ cười nói:

- Trò chơi này chỉ vừa mới bắt đầu, còn phải chơi nữa, làm sao có thể để cho nó nhanh chóng kết thúc được.



Bùi Vạn Lý nhìn anh ta một cái, không nói gì, nâng chén lên uống.



Trong phòng riêng vang lên tiếng hát lảnh lót của phụ nữ, Hoàng Tử Kỳ cũng cầm lấy microphone đứng dậy rống lên.



Bùi Vạn Lý nhìn cái bóng của Hoàng Tử Kỳ thầm nghĩ:

- Chủ tịch Ô đều cam chịu chẳng lẽ Hoàng Tử Ky ngươi có thể tạo ra sóng lớn đến thế? Tiểu tử này đã không biết an phận lại còn tính toán chi li.



Ai mà biết được bốn ngày sau huyện Đạo An xảy ra chuyện thật.



Lưu Khai Vân vừa mới họp xong ở thành phố, còn đang trên đường trở về thì nhận được điện thoại từ văn phòng gọi tới. Công nhân nhà máy cơ giới Tương An tới thị uy ở Ủy ban nhân dân thành phố, Phó chủ tịch thường trực huyện Bành Trường Chinh trong khi giải quyết sự việc thì xảy ra xung đột với công nhân làm cho công nhân bạo động đả thương vài nhân viên văn phòng ủy ban.



Phòng Công an huyện huy động hơn bốn mươi cảnh sát mới duy trì được trật tự hiện trường. Trong khi sơ tán công nhân lại xảy ra tranh chấp, một cảnh sát nổ súng khiến cho một công nhân tử vong ngay tại chỗ.



Hiện tại Ủy ban nhân dân huyện vô cùng náo loạn, Bành Trường Chinh sớm đã trốn biệt không dám gặp ai, bởi vì công nhân gào thét quyết đòi xông vào Ủy ban nhân dân huyện bắt Bành Trường Chinh ra.



Với tình huống này, nếu Bành Trường Chinh xuất hiện thì còn có thể sống sót nổi không? Công nhân không tìm thấy gã liền đập phá Ủy ban nhân dân huyện. Phòng Công an huyện bởi vì đánh chết người nên không dám tiếp tục dùng biện pháp mạnh áp chế người, bởi vậy tâm trạng của công nhân rất kích động, khí thế hừng hực, bọn họ bao vây tòa nhà Ủy ban.



Nghe được tin tức này, Lưu Khai Vân liền thầm kêu lên, hết rồi, thật sự hết rồi!



Nhà máy cơ giới Tương An là doanh nghiệp nhà nước duy nhất ở trong huyện. Nhà máy một thời của công binh này đã qua vài năm huy hoàng của nó rồi, hiện tại ngày càng xuống dốc, đang đứng trước nguy cơ phá sản.



Lưu Khai Vân nghĩ mãi không hiểu, đang yên ổn là vậy sao lại phát sinh bạo loạn?



Doanh nghiệp nhà nước lâu năm này đều gặp phải khó khăn trong cải cách, trước đó không lâu, Lưu Khai Vân còn thay mặt ủy ban đi thị sát nhà máy, nói chuyện với công nhân, trấn an bọn họ và hứa hẹn trong năm nay sẽ giải quyết khó khăn mà bọn họ gặp phải.



Bành Trường Chinh làm Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân huyện, toàn quyền chịu trách nhiệm chỉnh đốn cải cách nhà máy Tương An lần này, ai mà biết được ở khâu quan trọng này lại đột nhiên xảy ra chuyện.



Giấy không gói được lửa, xảy ra chuyện lớn như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Vĩnh Lâm, thậm chí cả tỉnh. Lưu Khai Vân lòng nóng như lửa đốt, cân nhắc nên làm thế nào để giảm mức độ ảnh hưởng đến mức nhỏ nhất. Khi anh ta hùng hổ về đến huyện thì tòa nhà huyện ủy vẫn bị các công nhân vây xung quanh. Toàn bộ tòa nhà huyện ủy đâu đâu cũng đông nghịt người. Mặc dù xung đột đã ngừng lại nhưng công nhân vẫn ngồi im ở đây, thế nào cũng không chịu rời đi.



Trương Nhất Phàm vừa hết giờ làm liền nhận được điện thoại của Lưu Khai Vân gọi từ huyện Đạo An, Trương Nhất Phàm kích động hét lớn:

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?



Lưu Khai Vân nói:

- Nguyên nhân của sự việc tôi còn đang điều tra, hiện tại công nhân đang vây quanh tòa nhà huyện ủy, làm thế nào cũng không chịu đi.



- Lập tức trấn an công nhân, đưa người bị thương đến bệnh viện, không thể để việc này lại tiếp tục xảy ra, tôi lập tức tới ngay.

Gác điện thoại, Trương Nhất Phàm gọi điện cho vợ rồi gọi Đằng Phi:

- Đằng Phi, cậu lập tức gọi điện thoại cho Cục trưởng Âu Dương, nói lập tức tới huyện Đạo An.



Vội vội vàng vàng, tình thế như lửa đốt.



Ngay khi Trương Nhất Phàm tức tốc tới huyện Đạo An, Ô Dật Long cũng nhận được điện thoại, lúc ấy ông ta liền ngây người ra:

- Sao có thể như vậy? Các ngươi làm ăn cái kiểu gì không biết!

Ô Dật Long dập máy, vội vàng chạy tới huyện Đạo An.



Trên đường đi, anh ta gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nói đang tới. Ô Dật Long nói, tôi cũng đang tới.




Ô Dật Long dập máy trong lòng mắng:

- Tên Bành Trường Chinh làm ăn kiểu gì không biết, làm không tốt, lần này Lưu Khai Vân cũng bị liên lụy.



Bùi Vạn Lý bên cục đường bộ cũng biết tin này, anh ta chỉ thầm lắc đầu:

- Hoàng Tử Kỳ điên rồi, không ngờ lại dám dùng thủ đoạn này. Bành Trường Chinh đáng thương lại thành một kẻ chết thay.



Bởi vì trong phòng karaoke lần trước anh ta nghe được những lời của Hoàng Tử Kỳ, nên nhanh chóng nhận định chuyện này tuyệt đối có liên quan đến gã. Hơn nữa Bành Trường Chinh cũng là thân tín của gã, là công cụ để gã khống chế của Lưu Khai Vân.



Vì đối phó với Lưu Khai Vân, đả kích khí thế của Trương Nhất Phàm, gã tự ta hủy công cụ này.



Tiền Trình gọi điện thoại tới:

- Vạn Lý, nghe nói huyện Đạo An xảy ra chuyện lớn, anh biết chưa?



Bùi Vạn Lý bình tĩnh đáp:

- Vừa mới nghe nói, tuy nhiên không liên quan gì tới chúng ta.



Trong những người này chỉ có một người đang âm thầm đắc ý chính là Hoàng Tử Kỳ. Kỳ thực, gã cũng là người biết sớm nhất chân tướng sự việc. Cảnh sát nổ súng bắn chết công nhân dẫn đến bạo động..



Bành Trường Chinh lập tức trốn khỏi văn phòng, gọi điện thoại cho Hoàng Tử Kỳ. Bởi vậy gã mới biết được chân tướng của sự việc. Giờ phút này, Hoàng Tử Kỳ đang ở nhà cười sung sướng.



- Tao nói rồi, Lưu Khai Vân muốn ngồi ở vị trí Bí thư huyện ủy này nhất định phải thông qua tao, nếu không nó không thoát khỏi bàn tay của tao.

Hoàng Tử Kỳ lầm bầm,

- Hừ! Lúc này để tao xem xem danh dự của Trương Nhất Phàm mày sẽ ra sao?



Lưu Khai Vân chính là người được Trương Nhất Phàm đề cử lên Tỉnh ủy, hiện tại sự việc ở huyện Đạo An này nhất định liên lụy đến Lưu Khai Vân. Lưu Khai Vân không thông qua được khảo sát chính là đánh vào mặt Trương Nhất Phàm.



Bởi vậy, Hoàng Tử Kỳ ở nhà đắc ý cười to. Đúng là một mũi tên trúng hai con chim!