Ai đã từng gặp Diêu Mộ Tình, đều không thể không thừa nhận rằng cô là một người con gái đẹp tuyệt trần.
Ít nhất là ở thành phố Vĩnh Lâm, nhất định là đẹp nhất rồi, không ai có thể sánh bằng. Những lời này của Trương Nhất Phàm, không sai.
Nhìn bàn tay nhỏ dài trắng nõn của cô ấy, nhẹ nhàng bắt tay cùng Bí thư Trương, hai người đều hồi hộp tim đập mạnh, cái cảm giác này, giống như lời hẹn kiếp trước vậy, đến bây giờ mới gặp lại.Trương Nhất Phàm nhìn khuôn mặt cô, đẹp như ngọc trong suốt, ửng hồng như quả đào. Nhưng lại rất điềm tĩnh thanh nhã.
Trương Nhất Phàm tự hỏi mình đã gặp qua không ít người đẹp, Diêu Mộ Tình thật sự là rất đặc biệt. Rốt cuộc là cô cùng với những người khác khác biệt ở đâu, những điều này chỉ có thể cảm nhận được, không thể diễn đạt bằng lời.
Bốn người ngồi xuống, ánh mắt của Y Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã rất nghiêm túc, nhìn thấy nhân viên phục vụ mang đồ ăn lần lượt đi lên, hai người liền đứng dậy, một người rót rượu, một người bày chén đĩa.
Trong phòng riêng tràn ngập hương nước hoa Chanel. Hình như trời sinh Diêu Mộ Tình thích hợp với nước hoa này. Thấy Chủ tịch huyện Lã rót rượu cho mình cô liền lấy tay gõ bàn, nói lời cảm ơn:
- Chủ tịch huyện Lã khách khí rồi.
Trương Nhất Phàm liếc mắt nhìn một cái, thầm nghĩ Diêu Mộ Tình đúng là có chút lai lịch, tốt xấu gì Chủ tịch huyện Lã cũng là cán bộ cấp Cục trưởng, rót rượu cho Diêu Mộ Tình lại không hổ thẹn, đúng là làm người ta không thể nào biết rõ về cô ấy. Hơn nữa xem vẻ mặt của Chủ tịch huyện Lã và Y Cẩm Y, tuyệt đối không có một chút kiêu căng của chức lãnh đạo.
Hai người này là nhân vật số một ở huyện Sơn Lam, trong lòng Trương Nhất Phàm dường như đã chấp nhận, nhưng hôm nay Diệu Mộ Tình xuất hiện, làm hắn không thể nào không nhớ đến tình cảnh ngày đó đi huyện Thủ An. Rốt cuộc Diêu Mộ Tình là ai? Dường như có thể qua lại ở hai bên trắng đen.
Y Cẩm Y là ngưới mời rượu trước tiên, y cầm cái chén lên, nói một số câu cám ơn Bí thư Trương, Trương Nhất Phàm rất nể mặt y, uống cạn một ly. Sau đó đến lượt Chủ tịch huyện Lã mời rượu, ông ta cảm tạ Bí thư Trương đã chiếu cố đến huyện Sơn Lam, sau đó ông ta biểu lộ thái độ, dưới sự lãnh đạo của Bí thư Trương và Y Cẩm Y, rất tin tưởng và quyết tâm, làm cho huyện Sơn Lam trở nên giàu mạnh.
Đó đều là những lời nói trong quan trường, sau khi Trương Nhất Phàm cùng hai người uống xong một ly. Diêu Mộ Tình cũng không nói gì, còn đợi sau khi Trương Nhất Phàm ăn một chút thức ăn, và hai người báo cáo xong, cô mới cầm chén lên,
- Bình thường Mộ Tình rất ít khi uống rượu, hôm nay ngoại lệ. Bí thư Trương, chén rượu này nhất định Mộ Tình phải kính anh, cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của người đối với Mộ Tình.
Diêu Mộ Tình nói rất kín đáo, Y Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã trong lòng sửng sốt, hóa ra hai người đã quen biết?
Không đúng! Vừa rồi, Diêu Mộ Tình rõ ràng rất kinh ngạc khi Bí thư Trương biết tên của cô. Nhưng biểu hiện của hai người, giống như bạn lâu năm vậy, hơn nữa lời nói này của Diêu Mộ Tình, lộ ra một bí mật, Bí thư Trương rất quan tâm và giúp đỡ cô ấy, càng làm cho quan hệ của hai người ngày càng thân thiết hơn.
Hai người suy nghĩ trăm lần vẫn không sao hiểu được, rốt cuộc hai người quen hay không quen?
Diêu Mộ Tình đã xinh đẹp, giọng nói lại càng ngọt ngào, nhất là sau khi uống một ly rượu, má ửng hồng lên, đúng là đang giấu trong mình sức sống của tuổi thanh xuân, làn môi chưa cười cũng đã thấy duyên dáng!
Y Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã nhìn thấy vậy, trong lòng xúc động không nguôi.
Trương Nhất Phàm nhìn nghi hoặc của hai người, chỉ biết bọn họ đang hiểu lầm, đúng thật lời nói của Diêu Mộ Tình rất dễ làm cho người khác hiểu lầm, hắn cũng khó giải thích, chuyện này nếu càng giải thích thì càng hiểu lầm.
Hắn chỉ biết thản nhiên cười:
- Tôi chỉ là một người đi ngang qua thấy người gặp nạn, nên ra tay giúp đỡ mà thôi, tiểu thư Diêu khách khí quá.
Hai người có qua có lại, hình như hết sức bình thản, không có gì cả, nhưng qua lời nói thì Y Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã có suy nghĩ trăm lần cũng không thể hiểu nổi.
Diêu Mộ Tình chủ động tìm hai người, bởi vì cô nghe nói Trương Nhất Phàm tranh luận về khai thác quặng, cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Đến nay không ai có chủ ý muốn khai thác quặng mangan, đó là bởi vì đường lộ vẫn chưa được hoàn thành, cũng không ai có bản lĩnh lớn như thế, đem khoáng sản ở huyện Sơn Lam vận chuyển ra ngoài.
Bây giờ đường lộ đã hoàn thành, chuyện này sẽ ngày càng được chú ý đến nhiều hơn. Đương nhiên Trương Nhất Phàm sớm đã biết được, nhà có người đẹp, không sợ không gả được? Chỉ cần ra quyết định, thu hút đầu tư chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đáng tiếc chính là, bên Hồ Lôi vẫn như cũ không có động tĩnh, Trương Nhất Phàm đang lo lắng không biết kế hoạch của mình có tiến triển sớm quá không.
Diêu Mộ Tình có lai lịch ra sao? Nhà đầu tư mà cô ta giới thiệu là người như thế nào?
Đối với chuyện đầu tư phát triển quặng mangan, trong lòng Trương Nhất Phàm đã có cân nhắc, mặc kệ là ai đầu tư ở huyện Sơn Lam, đều phải tuân theo trình tự khai thác, tuyệt đối không cho phép tuỳ tiện khai thác, phá hoại môi trường sinh thái vốn có của huyện Sơn Lam.
Đó là điểm thứ nhất, còn điểm thứ hai là, nhất định phải góp sức xây dựng kinh tế ở huyện Sơn Lam, nếu như quặng đã được bán, mà huyện Sơn Lam vẫn như cũ không phát triển, chỉ có một bộ phận nhỏ người dân trở nên giàu có, hay là nhà đầu tư kiếm được đầy bát, mà người dân huyện Sơn Lam không được một ít lợi ích, đó đều không phải ý đồ của hắn ở huyện Sơn Lam.
Đây là nguyên tắc, cũng là điểm mấu chốt, không ai có thể vượt qua và đụng đến ranh giới này.
Chuyện quặng mangan ở huyện Sơn Lam, Y Cẩm Y và Chủ tịch huyện Lã không quyết định được, bởi vì bọn họ không có quyền lực. Trương Nhất Phàm cũng làm theo chỉ thị ở trên Tỉnh thành đưa xuống. Bởi vậy, những người muốn lên Tỉnh thành, đầu tiên cũng phải thông qua Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm không ngờ rằng Diệu Mộ Tình sẽ tìm đến mình, hơn nữa lại chuyện liên quan đến quặng mangan, lúc nhìn thấy người đẹp nhất ở huyện Sơn Lam, trong lòng Trương Nhất Phàm suy nghĩ, rốt cuộc Diêu Mộ Tình có thân phận như thế nào?
Cách cư xử của Diêu Mộ Tình vô cùng khéo léo, rất thoải mái, lại không tỏ vẻ, cũng không ngại ngùng, nên uống rượu thì uống, nên nói thì nói, rất nghiêm túc.
Biểu hiện của cô, đã để lại một ấn tượng rất tốt trong con mắt của Trương Nhất Phàm, càm giác mờ ảo huyền bí.
Bên cạnh phòng riêng, cũng có một đám người. Những người này đang ngồi cùng Bí thư Ngô và vài người của tập đoàn Bạch Trường Sơn. Do Bạch Khẩn không có ở đây, người đeo mắt kính kia là trợ lý của Bạch Khẩn, còn có cố vấn cao cấp của tổng công ty. Trên bàn cơm, Bí thư Ngô vẫn rất cẩn thận, sử dụng hết khả năng để lấy lòng những thần tài này.
Bởi vì chuyện hôm nay, khiến cho Bí thư Ngô trở thành tiểu nhân, cũng coi như là một loại trừng phạt cho sự quản lí không nghiêm của mình, Bí thư Ngô trong lòng tự an ủi mình.
Vì sự thuận lợi cho việc ký ước ngày mai, Bí thư Ngô gần như phải hy sinh, vì hạng mục đầu tư ở Giang Hoá này, vì tiền đồ của mình, Bí thư Ngô có thể làm được như vậy, đã là đáng quý.
Người đeo mắt kính dường như có thể hiểu được tâm tình của y, đường đường là một Bí thư huyện uỷ ai cũng phải nể, chỉ cần mình đồng ý, ra lệnh triệu tập, không chừng có thể được y hầu hạ giấc ngủ, Bí thư Ngô chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì cục diện.
Cố vấn là một người phụ nữ đã sắp đến tuổi bốn mươi, người hơi cao ngạo, ngực hơn nhỏ, sự việc hôm nay đối với cô, có thể sẽ canh cánh trong lòng. Bí thư Ngô cho người chuẩn bị sẵn món quà nho nhỏ, đưa cho người hầu của hai bà nhà giàu này.
Món quà nhỏ nhưng giá trị không nhỏ, vòng cổ bằng vàng, còn đính trên đó con điếu rất dễ thương, trên mặt hai người tươi cười rõ lên. Bí thư Ngô hít một hơi thật dài. Đưa mắt nhìn hai người này, trong lòng suy nghĩ nếu thật sự muốn mình hy sinh, y cũng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì cục diện mà thôi.
Chỉ có điều ngàn vạn lần không nên cả hai cùng lúc, cơ thể của mình sẽ không chịu nổi đâu.
Thư ký vội vã đến, ở bên tai Bí thư Ngô nói thầm, Bí thư Ngô vừa mới đứng lên, đột nhiên đôi chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống. Khuôn mặt biến sắc, muốn cười với những người ngồi cùng bàn nhưng không dám cười. Thư ký nhanh chóng đỡ y đứng dậy, Bí thư Ngô lắc lắc tay,
- Thất lễ, thất lễ, tôi đi ra ngoài một chút, các cô cứ từ từ ăn.
Ra khỏi phòng, Bí thư Ngô vội vàng hỏi:
- Cậu nói sự thật chứ?
Thư ký nghiêm túc gật gật đầu,
- Tuyệt đối không sai, tiểu thư Bạch chính là vợ chưa cưới của Cục trưởng Liễu.
Lau mồ hôi, một trận lau mồ hôi. Bí thư Ngô cảm thấy sự tình hơi phức tạp, nếu cục Liễu đã biết chuyện hôm nay, khẳng định gã sẽ không chịu để yên. Cục Liễu là người ra sao? Bí thư Ngô như y sao có thể không biết? Người thân cận của Bí thư Trương, không ngại đem thân cận từ Song Giang về đây.
Nghe nói hai người là anh em sống chết, lời này của Bạch Khẩn có khả năng che giấu người khác, còn đối với vợ chưa cưới của mình không hề che giấu. Biện pháp duy nhất, chính là nhanh chóng xử lý bọn họ, để có câu trả lời vừa ý cho cục trưởng Liễu.
Ngay lúc này, phòng riêng bên cạnh, một người đi ra. Người này vừa mới bị cách chức để chuẩn bị đưa đến Cục bảo vệ môi trường thành phố nhậm chức Hoàng Tử Kỳ. Hoàng Tử Kỳ mắc vệ sinh, đang chuẩn bị đi nhà vệ sinh, không ngờ ở hành lang lại chạm mặt Bí thư Ngô.
- Ôi, Bí thư Ngô.
Giơ tay qua, hai người bắt tay nhau một cách niềm nở. Tất cả mọi người ngồi đây đều là cán bộ cấp Cục trưởng ở Vĩnh Lâm, thường gặp trên Hội nghị, tính ra cũng có chút giao tình.
- Bí thư Hoàng, ông cũng ở đây sao?
Hoàng Tử Kỳ mỉm cười,
- Bí thư Ngô, ông không cần phải đề cao tôi, hiện giờ tôi đã không còn là Bí thư rồi.
- Ồ, thì ra Bí thư Hoàng lại được lên chức nữa rồi, chúc mừng, chúc mừng.
Tài liệu còn chưa chính thức đưa xuống, nhưng việc Hoàng Tử Kỳ bị điều đến Cục bảo vệ môi trường thành phố, ai cũng đều biết cả. Bí thư Ngô chỉ có thể nghĩ một đằng và nối dối trá vài câu.
Hoàng Tử Kỳ cũng không để ý,
- Người phải nói chúc mừng là tôi mới đúng, Nhà máy dược Trường Bạch Sơn đã để ý đến huyện Giang Hoá, huyện Giang Hoá phải biết nắm bắt cơ hội này, nếu giống như huyện Thủ An không biết nắm bắt, đúng là có lỗi với tổ chức.
- Đúng thế, đúng thế tôi đây đang cố gắng, cố gắng tranh thủ.
Hoàng Tử Kỳ liếc mắt một cái, nhìn thấy ở đây không còn ai cả, liền khe khẽ nói:
- Thế nào? Nghe nói hôm nay bọn họ ký hợp đồng với huyện của ông, họ có ra giá không?
Trên mặt của Bí thư Ngô có chút thay đổi, nhưng y chỉ biết thổi phồng lên,
- Ký, ký, mọi thứ đều thuận lợi.
Đương nhiên Hoàng Tử Kỳ biết y nói dối, bèn cười thầm trong bụng, tôi vẫn muốn biết, các anh ký được như thế nào. Vì thế, y nói với giọng nhỏ nhẹ:
- Chủ tịch thành phố Ô đang ở trong đó, ông có muốn đi mời rượu không?
Chủ tịch thành phố Ô cũng ở trong đó?
Bí thư Ngô bỗng giật mình, Hoàng Tử Kỳ và Chủ tịch thành phố Ô có quan hệ tốt, xem ra lời đồn là thật rồi.
Chí ít mình không có được cơ hội tốt như thế, có thể mời Chủ tịch thành phố đi ăn cơm. Nếu Hoàng Tử Kỳ nhắc đến, ông ta cũng không thể nào đi vào mời rượu được.
Việc Bí thư Ngô ở trong này tiếp khách, là chuyện bí mật, y không muốn nhiều người biết, lại càng không muốn cho Chủ tịch Ô biết được sự việc hôm nay không thành.
Bất chấp đi vào, quả thật Ô Dật Long đang ngồi bên trong, bên cạnh còn có Tiền Trình, thư ký Tiểu Cảnh, cùng với vài người Bùi Vạn Lý nữa. Tả Thanh Lâm đã đi khỏi, không chừng Hoàng Tử Kỳ có thể ngồi ở chỗ của y, tiếp tục hoàn thành tổ bốn người hộ pháp.
Lúc mọi người đang rất vui vẻ, Hoàng Tử Kỳ cùng với Bí thư Ngô bước vào, khuôn mặt Ô Dật Long nhăn lại. Hoàng Tử Kỳ này cũng khá là không biết phép tắc, làm sao có thể mời vào như thế này được!
Lúc này đây, Chủ tịch huyện Lã cũng đi nhà vệ sinh, từ khe cửa nhìn thấy Ô Dật Long, trong lòng cũng hoảng sợ, Chủ tịch thành phố Ô cũng ăn cơm ở đây sao? Đang muốn tránh đi, bị thư ký Tiểu Cảnh nhìn thấy, Tiểu Cảnh nói một câu:
- Chủ tịch huyện Lã!
Chủ tịch huyện Lã run người, nhưng cũng đành phải bước vào.