Lý Thiên Trụ chắc chắn là một thế lực khác còn mạnh hơn cả bốn đại gia tộc, nếu có thể nhận được một cái gật đầu của y thì con đường sau này của Trương Nhất Phàm đương nhiên sẽ càng thuận buồm xuôi gió.
Đương nhiên, Lý Thiên Trụ có thể thay đổi cách nhìn với Trương Nhất Phàm là do sự tác động rất lớn của Lý Hồng đằng sau. Còn do cả chuyến hành trình của Lý Thiên Trụ đến Vĩnh Lâm lần này, y đã thu hoạch không ít, ít nhất cũng khiến y thấy được sự cố gắng của Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm.
Lấy khoáng sản để đổi lấy sự phát triển, ý tưởng mà Trương Nhất Phàm đề xuất đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lý Thiên Trụ. Ai bảo Vĩnh Lâm không có lối thoát? Chủ yếu là do những người đó không biết suy nghĩ, hoặc là bọn họ căn bản không suy nghĩ đến những vấn đề thực tế.
Lý Thiên Trụ cũng là một người rất thực tế, y rất thích việc làm của Lâm Đông Hải ở Tùng Hải, nhưng những cán bộ như vậy dù sao cũng chỉ là số ít. Y đã từng đến phòng làm việc của Lâm Đông Hải, trên tường có treo một câu do đích thân Lâm Đông Hải viết để tự cố gắng.
Làm quan một lần, tạo phúc một phương.
Tám chữ này cũng không phải do Lâm Đông Hải nghĩ ra, nhưng Lâm Đông Hải thực sự đã đặt nó ở đúng chỗ. Điều này khiến Lý Thiên Trụ rất vui mừng.
Là một lãnh đạo lớn ở tỉnh Tương, Lý Thiên Trụ đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng nơi nào cũng đều tán tụng, khoe thành tích, thổi phồng chiến tích. Lần này thành phố Vĩnh Lâm không làm như vậy, Lý Thiên Trụ không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vui.
Tuy trước mặt, y hung hăng phê bình bộ máy lãnh đạo của Vĩnh Lâm, nhưng trong thâm tâm, y cảm thấy Vĩnh Lâm vẫn có sự phát triển. Trương Nhất Phàm dùng sự liêm khiết làm ràng buộc, khiến những kẻ từng phạm sai lầm phải tự mình bỏ tiền tham ô hối lộ của mình để giúp đỡ những người nghèo. Tuy phải đi đường vòng, nhưng theo tình hình trước mắt của Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm lại thế cô lực mỏng, không còn nghi ngờ gì đây chính là phương pháp ổn thỏa nhất, cũng là cho những người này một cơ hội để hối cải.
Đương nhiên, Trương Nhất Phàm và Lý Thiên Trụ đều không biết, đây chính là một màn kịch do Ô Dật Long đứng đằng sau đạo diễn. Có người nào thực sự hối cải hay không, cả hai cũng không biết được, điều duy nhất mà bọn họ biết chính là: tiến độ của kế hoạch này, coi như đã làm người ta hài lòng.
Sau chuyến đi đến Vĩnh Lâm của Lý Thiên Trụ, tiến độ sửa đường ở huyện Sơn Lam trở nên vô cùng nhanh chóng. Huyện Sơn Lam liên tiếp báo tin vui, trong tháng tám hoàn toàn có thể khai thông tuyến đường chính này. Tuy muộn hơn so với mong muốn khoảng hai tháng, nhưng trời mưa không ngừng khiến bọn họ không thể không bị gián đoạn tiến độ nhiều lần.
Vốn tưởng rằng nước chảy mãi sẽ thành sông, đây chính là thời cơ tốt để xây dựng nhà máy sản xuất thuốc thứ hai của Trường Bạch Sơn, nhưng việc đàm phán lại tiến triển một cách vô cùng chậm chạp. Chủ tịch tỉnh Lý Thiên Trụ đích thân gọi điện thoại tới hỏi kết quả đàm phán đầu tư, huyện Đạo An luôn trả lời một cách chống chế, không biết phải nói thế nào.
Thế này là thế nào ? Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy bực bội, mắng mỏ bộ máy lãnh đạo huyện Đạo An, không có chút quyết đoán nào, làm việc lề mề. Ô Dật Long cũng cảm thấy kì lạ, đích thân đến huyện Đạo An điều tra tình hình.
Lúc này Hoàng Tử Kì liền cuống lên, lập tức tìm Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư đến:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chiều nay Chủ tịch thành phố Ô đến huyện, chuyện này nhất định phải có cách giải thích.
Trưởng phòng Lệ thở dài:
- Đối phương căn bản không có thành ý đàm phán, luôn cố tình đánh trống lảng. Tôi nghi ngờ bọn họ đang muốn đùa giỡn!
Hoàng Tử Kỳ là người hiểu biết, trong lòng nghĩ chuyện này cần phải nói cho rõ. Đối phương kéo dài không đưa ra kết luận, cũng không ký hợp đồng, rõ ràng là muốn dìm chết mình. Nếu như tỉnh điều tra xuống thì chuyện năm đó sẽ bị lộ.
Hoàng Tử Kỳ nhìn Trưởng phòng Lệ, đưa điếu thuốc qua, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Anh Lệ, anh ở vị trí này trong Phòng Xúc tiến đầu tư nhiều năm rồi đúng không?
Trưởng phòng Lệ liếc nhìn Hoàng Tử Kỳ, ánh mắt có chút ai oán, lúc Hoàng Tử Kỳ đưa điếu thuốc cho y, y đã cảm thấy hôm nay có điều gì đó không bình thường. Hoàng Tử Kỳ là ai, trong lòng y hiểu rất rõ.
Lúc gã nổi giận, còn khiến người ta thấy thoải mái, an nhàn hơn là lúc cười.
Nhận điếu thuốc của Hoàng Tử Kỳ, tay của Trưởng phòng Lệ hơi run, là Hoàng Tử Kỳ châm lửa cho y.
Sau đó Hoàng Tử Kỳ liền ngồi xuống đối diện, nói chuyện phiếm cùng Trưởng phòng Lệ. Năm đó khi Bạch Văn Thiên đến Vĩnh Lâm, y đã là Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư, mấy năm sau vẫn ngồi ở vị trí này không hề thay đổi.
Phòng Xúc tiến đầu tư hầu như không có công việc gì làm, bởi vì huyện Đạo An, thậm chí cả địa khu Vĩnh Lâm, tất cả cục Xúc tiến đầu tư đều là thùng rỗng kêu to. Cứ như vậy, trong huyện vẫn giữ lại chức vụ này, còn Trưởng phòng Lệ ở vị trí này, sống an nhàn tự tại.
Trưởng phòng Lệ biết, Hoàng Tử Kỳ sẽ không nuôi người vô ích, nếu đã nuôi, chắc chắn sẽ có tác dụng với gã.
Thấy Hoàng Tử Kỳ nói chuyện rất bình thản, thậm chí còn không nhắc tới chuyện năm đó, Trưởng phòng Lệ đã ngầm hiểu, có lẽ đã đến lúc gã cần dùng đến mình rồi.
Nuôi gà đẻ trứng, nuôi lợn lấy thịt, nuôi người đương nhiên sẽ có chỗ dùng. Trong nụ cười mỉm của Hoàng Tử Kỳ, Trưởng phòng Lệ đi ra từ phòng làm việc của gã, không còn quay lại phòng Xúc tiến đầu tư nữa, cũng có thể nói như thế này, y căn bản không còn cơ hội quay lại phòng Xúc tiến đầu tư nữa, Hoàng Tử Kỳ không thể cho y cơ hội này.
Buổi chiều hôm đó, một vài người ở huyện Đạo An đã biết tin. Trưởng phòng Lệ của phòng Xúc tiến đầu tư đã bị bắt giam!
Đang êm đẹp, không có dấu hiệu gì, y lại bị bắt. Tin này truyền đến, chỉ có một số cán bộ lão thành năm đó trong lòng biết rõ nội tình, nhưng không ai nói ra.
Ô Dật Long đến, Hoàng Tử Kỳ liền khéo léo nói thẳng ra sự việc năm đó. Tên đầu sỏ gây ra không ngờ lại là Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư, Ô Dật Long nghiêm mặt, không nói gì.
Lúc đó khi Phó Chủ tịch tỉnh Ân đến Vĩnh Lâm, ông ta đã biết chuyện này không chỉ đơn giản như vậy. Chỉ có điều tại sao sự việc lại có liên quan đến Chủ tịch tỉnh Ân, Ô Dật Long cũng không rõ lắm.
Nếu Hoàng Tử Kỳ đã xử lý mọi việc rồi thì Ô Dật Long cũng không tiếp tục điều tra những chuyện khác nữa, liền trở về thành phố. Hy vọng sau khi bên phía nhà máy sản xuất thuốc Trường Bạch Sơn nhận được tin này, sẽ bình tâm lại để đàm phán.
Còn Bạch Khẩn, vẫn không chịu nói thật với Trương Nhất Phàm, cô luôn cảm thấy làm như vậy thật không ổn, hơi băn khoăn. Do đó, trong khoảng thời gian này, cô vẫn ở địa khu Vĩnh Lâm, tìm một chỗ lý tưởng khác.
Qua hơn một tháng tìm kiếm dò hỏi, cuối cùng đã hài lòng với huyện Giang Hóa tiếp giáp với huyện Đạo An.
Huyện Giang Hóa là huyện có người của dân tộc Dao nhiều nhất trên cả nước, là huyện có diện tích dân tộc Dao ở lớn nhất, được gọi là: ”Thần Châu đệ nhất Dao thành”. Nằm ở phía Nam của huyện Đạo An, nơi này rừng núi rậm rạp, lâm sản tươi tốt, thực sự là một khu vực trồng dược liệu không tồi.
Tối hôm đó, Liễu Hải hẹn vợ chồng Trương Nhất Phàm, bốn người đến quán cơm Dao Gia Thổ ăn cơm.
Đổng Tiểu Phàm quan sát quán cơm này, khẽ nói với Trương Nhất Phàm:
- Có nhớ không, hồi mới đến đây, chúng ta đã từng ăn cơm ở chỗ này.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Trí nhớ tốt lắm. Nhưng bây giờ hai tên khốn kiếp kia đã vào nhà giam, lần này chắc sẽ được yên ổn ăn cơm.
Sau đó hắn nói với Bạch Khẩn:
- Bạch Khẩn, việc đàm phán của bọn em với huyện Đạo An rốt cuộc là sao? Sao mãi không đàm phán xong?
Trương Nhất Phàm đương nhiên cũng đã nghe nói, nhà máy chế tạo thuốc Trường Bạch Sơn lần này yêu cầu rất cao, ngoài việc trong vòng ba năm phải miễn phí toàn bộ thuế, còn phải cung cấp bốn trăm mẫu đất không hoàn lại. Những điều kiện nhỏ khác không nói, điều kiện lớn đã hơi hà khắc, nếu là Trương Nhất Phàm cũng không chịu được.
Nhưng hắn cảm thấy rất kỳ quái, nếu Bạch Văn Thiên đã quyết định đến Vĩnh Lâm đầu tư, tại sao lại đưa ra những điều kiện như vậy? Chẳng lẽ trong chuyện này có gì đó mờ ám? Hắn và Bạch Khẩn là bạn, do đó có thể nói chuyện thoải mái một chút.
Bạch Khẩn ngượng ngùng cúi đầu xuống, lấy ra một bản văn kiện từ trong túi:
- Em đang muốn nói với anh chuyện này, cho nên tối nay mới bảo Liễu Hải hẹn bọn anh ra ngoài, thăm dò trước một chút.
Trương Nhất Phàm nghe cô ấy nói như vậy, chỉ biết sự việc đã có thay đổi.
Bạch Khẩn đưa tài liệu cho Trương Nhất Phàm:
- Bọn em đã phát hiện ra một chỗ tốt còn hơn cả huyện Đạo An, đó là ở huyện Giang Hóa của Vĩnh Lâm. Hơn nữa, mọi mặt điều kiện đều rất tốt, vị trí địa lý cũng ưu việt hơn. Chỉ chờ các anh khai thông đường quốc lộ ở huyện Sơn Lam, bọn em từ Giang Hóa đi đến tỉnh Quảng còn thuận tiện hơn. Tồng hợp lại các điều kiện bên trên, chúng em chính thức quyết định, thành lập nhà máy chi nhánh thứ hai ở huyện Giang Hóa.
Trương Nhất Phàm nhíu mày, lúc trước đã nói xong với Chủ tịch tỉnh Lý rồi, đột nhiên lại đơn phương thay đổi chủ ý, hình như không ổn lắm. Nhưng hắn cũng không nói ra, Bạch Khẩn nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng đương nhiên hiểu.
- Bí thư Trương, chuyện này bọn em không hỏi trước, là bọn em không đúng. Nhưng vì sự phát triển của một xí nghiệp, bọn em nhát định phải suy nghĩ đến lợi ích lớn nhất. Em thật có lỗi về chuyện này.
Trương Nhất Phàm nói:
- Bọn em chọn huyện Đạo An hay Giang Hóa, với anh mà nói, kết quả cũng giống nhau. Chỉ có điều anh không hiểu, tại sao bọn em lại từ bỏ một nơi đã khảo sát nhiều năm ở huyện Đạo An, để lựa chọn huyện Giang Hóa? Nơi đó chỉ là khu dân tộc thiểu số.
Bạch Khẩn xấu hổ mỉm cười:
- Có một vài chuyện, em cũng nói không nên, nhưng trong quá trình đàm phán với huyện Đạo An đã xảy ra một vài chuyện không vui. Còn nữa, quan không đấu với dân, khó trách sau này bọn họ sẽ không nể mặt bọn em. Hơn nữa huyện Giang Hóa không hề kém huyện Đạo An, đặc biệt là sau khi anh khai thông đoạn đường chính, đúng là lợi nhiều hơn hại.
- Vậy cũng được, tuy nhiên, em cũng biết đấy, cho dù thành phố hay tỉnh, cũng đều rất coi trọng việc đầu tư này. Anh hy vọng bọn em thận trọng. Tuy nhiên, em là bạn anh, nhưng là một thương nhân, điều đầu tiên phải suy xét vẫn là sự phát triển của xí nghiệp, tiếp theo mới là tình bạn bè. Chỉ cần có thể làm được, Trương Nhất Phàm anh chắc chắn sẽ không chối từ.
Bạch Khẩn nói:
- Em hiểu mà, mọi người đều là bạn lâu năm! Hiểu mà, hiểu mà!
Thấy hai người nói việc chính sắp xong, lúc này Liễu Hải mới nâng chén lên:
- Anh, uống một chén đi!