Hộp đêm Vương Niệm là hộp đêm xa hoa nhất ở thành phố Vĩnh Lâm.
Nghe nói chỗ này và bể bơi Dân Tộc là do cùng một nhóm người mở, nhưng có rất ít người thực sự biết được ông chủ đứng phía sau chỗ này là ai.
Phía sau hộp đêm có một tòa nhà nhỏ bốn tầng.
Nơi này trước giờ chưa từng cho người ngoài vào, chỉ có một số ít người có thể vào đó, và họ đều được mãn nhãn.
Chủ nhân tòa nhà nhỏ này là một cô gái xinh đẹp, nói về mức độ xinh đẹp, thì cô ấy có sự yêu mị của hồ ly, có vẻ xinh đẹp của thiên sứ, còn có thân hình giống như ma quỷ. Nhưng những điều này, đối với đa phần những người dân thường ở Vĩnh Lâm mà nói, tất cả chỉ là một truyền thuyết, một thần thoại.
Trong tòa nhà nhỏ có rất nhiều mỹ nữ lui tới, sự tồn tại của các cô cũng rất thần bí. Nhưng những mỹ nữ ấy chỉ được phép ra vào ở tầng hai của tòa tiểu lầu. Tầng ba và tầng tư, nếu không được gọi tới thì bất cứ kẻ nào cũng không được đi vào.
Hộp đêm có nhiều mỹ nữ như vậy, thật ra cũng rất bình thường, nói trắng ra là, các cô chính là những vũ nữ của hộp đêm. Nhưng những cô gái ở nơi này, đều có vinh hạnh được bố trí cho một chiếc giường, để bọn họ có chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
Hôm nay bầu không khí trong tiểu lầu có chút khác lạ, không giống với ngày thường.
Trong một phòng VIP, Ô Dật Long đang buồn bực hút thuốc, cô gái thướt tha gợi cảm, giống như trăng thanh gió mát khiến người ta vui vẻ, đang ngồi bên cạnh gã thủ thỉ:
- Dật Long, làm sao vậy?
Giọng nói của cô gái rất nhẹ nhàng, mang theo một chút nét đẹp cổ điển, lại nhìn vào vòng eo mảnh mai như cây dương liễu của cô không khỏi khiến người ta say đắm. Ô Dật Long cau mày, hút liền mấy hơi thuốc, rồi mới trả lời:
- Em đi xem xem bọn họ đã tới chưa.
Cô gái gật đầu, bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn, như thể cô ta sẽ không bao giờ làm phật ý Ô Dật Long.
Ra khỏi phòng, đi đến sảnh nhỏ bên ngoài, Tiểu Cảnh đang ngồi đó, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Tiểu Cảnh thấy cô gái này đi ra, liền lập tức đứng lên, với dáng vẻ lịch sự, tôn trọng.
- Bà chủ không chờ được nữa! Tôi sẽ đi gọi điện thoại giục họ.
- Ừ! Phải nhanh lên chút.
Đôi mắt đẹp của cô gái liếc nhìn Tiểu Cảnh, xoay người bước đi, lưu lại một bóng dáng mờ ảo vô cùng. Tiểu Cảnh cũng là đàn ông, nhưng anh ta chưa bao giờ dám có một chút ảo tưởng với cô gái ấy. Bởi vì anh ta biết, chỉ cần ông chủ phát giác hiện , tiền đồ của anh ta coi như đi tong.
Hơn nữa cô gái hiện đang ở trước mắt này cũng không phải ai cũng có thể ảo tưởng. Dù ở trong suy nghĩ cũng không được, cô mãi mãi chỉ thuộc về kẻ mạnh.
Nhìn khắp thành phố Vĩnh Lâm này, kẻ mạnh thực sự chỉ có một người, đó chính là ông chủ Ô Dật Long của anh ta.
Nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của cô gái dần biến mất trước mắt, Tiểu Cảnh lập tức gọi một cú điện thoại.
- Này, mấy người nhanh lên chút, bà chủ không chờ được nữa rồi.
- Bà chủ tới rồi à? Được, chúng tôi đến ngay. Đã đi đến cửa rồi nè.
Người trả lời chính là Tiền Trình, gã đang đi cùng với Bùi Vạn Lý, hai người đang bàn bạc về chuyện Hội nghị hôm nay.
Ấn Tương vẫn còn trên tỉnh, không kịp lái xe về. Tiền Trình nói:
- Không biết với sự tình này, bà chủ sẽ sắp xếp thế nào, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách thôi.
- Cứ vào đi rồi hẵng nói, bà chủ không chờ được nữa rồi.
Bùi Vạn Lý vội vàng đi trước, hai người tiến vào thang máy.
Hội nghị hôm nay, hai người cũng có tham dự, đối với đề xuất của Bí thư Trương, thành lập quỹ xóa đói giảm nghèo, kỳ thực cũng là một quỹ làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, muốn những người này liêm khiết làm việc công, đem tiền công quỹ đã tham ô nhả ra.
Trong lúc đó, có một người đang cười thầm trong lòng, ai sẽ ngu vậy chứ? Đem tiền đi lén lút quyên góp cho quỹ, làm việc tốt lại nhưng chả có tiếng tăm, lợi lộc gì? Nhưng có người lại nghĩ rằng, Bí thư Trương có thể muốn mượn danh Chủ tịch tỉnh đến thị sát lần này, tiến hành chỉnh đốn lại huyện Vĩnh Lâm.
Chỉ cần anh gửi tiền, lau lại bằng chứng, nếu chẳng may điều tra ra anh, thì cũng có đường lui. Nếu có người không quan tâm tới điều này, đợi đến lúc Ủy ban Kỷ luật tra ra được, e là sẽ chẳng còn đường chối cãi nữa.
Đây chính là chỗ giỏi giang của Bí thư Trương!
Ô Dật Long gọi hai người đến, đi vào căn phòng nhỏ. Cô gái bên cạnh anh ta đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại bốn người đàn ông. Ô Dật Long nhìn ba người còn lại rồi nói:
- Chuyện trong hội nghị hôm nay, các cậu cũng biết rồi. Tiền Trình, cậu dẫn đầu tập hợp vài tên cán bộ, về phần chọn người nào làm, thì chuyện này cậu tự lo liệu. Về quỹ hỗ trợ kia, trong vòng ba ngày nhất định phải có hai triệu trong tài khoản. Làm chuyện này cho chu đáo, còn những chuyện khác các cậu không cần lo.
Trong lòng Tiền Trình có chút kinh ngạc, “Hai triệu ư, phải bao nhiêu người mới đủ chứ? Chủ tịch Ô muốn thỏa hiệp với Bí thư Trương rồi sao?”
Ô Dật Long lại nhìn sang Bùi Vạn Lý.
- Chỗ cậu cũng vậy, trong vòng ba ngày, góp vào không ít hơn một triệu hai trăm ngàn. Bên phía Ấn Tương, các cậu báo cho cậu ta biết, không được ít hơn tám trăm ngàn. Còn về việc số người với số tiền phải phân ra làm sao, các cậu tự mình suy tính đi.
Hai người trong lòng đang thang thở, đây chính là bắt người ta phải ói những đồ đã ăn ra đây mà, ai mà bằng lòng được chứ!
Gã liền thử thăm dò, hỏi:
- Chủ tịch Ô, có thể thư thả hơn một chút không?
Ô Dật Long nghiêm mặt trả lời:
- Không được! Các cậu là ba kẻ cầm đầu, nếu ít hơn bốn triệu thì không còn gì để nói nữa.
Đây là giữ thể diện cho Chủ tịch tỉnh Lý, không phải cho Trương Nhất Phàm. Ô Dật Long bề ngoài thì nói vậy, song kỳ thực trong lòng đã có hơi thiếu tự tin. Nếu chẳng may tên Trương Nhất Phàm này điên lên, thì mình dọn dẹp không nổi tàn cục này.
Bí thư Tạ đã nói rất rõ ràng, phải điều tra toàn bộ các ban của Vĩnh Lâm. Nhưng phương châm chính sách của Đảng dù sao vẫn là lấy giáo dục làm gốc, chỉ cần nhóm người phía dưới có thái độ thành khẩn, mình còn có thể nói đỡ cho, bởi vậy thái độ là rất quan trọng.
Tiền Trình và Bùi Vạn Lý đang thầm cân nhắc, nên làm một cách chu toàn đối với mấy người này. Cái danh sách này vừa không thể quá nhiều, lại cũng không được quá ít, tiền cũng không được quá nhiều, phải vừa đúng, ít nhất phải để cho người ta không thể nói gì được.
Gã nghĩ rằng bốn triệu này, hẳn có thể ứng phó với Trương Nhất Phàm. Nếu bốn triệu này góp vào quỹ, mà Trương Nhất Phàm vẫn tóm chặt không tha, thì Ô Dật Long nghĩ bản thân gã đã đến bước đường phải liều chết rồi.
Thực sự cho đến lúc này, gã chỉ còn cách buông tay để bảo toàn tính mạng, giống như Tả Thanh Lâm, bỏ trốn mất dạng.
Còn về quá trình làm như thế nào, Ô Dật Long sẽ không quản, gã đem nhiệm vụ giao cho Tiểu Cảnh:
- Chờ bọn họ làm chu đáo mọi việc rồi, thì đem danh sách giao lại cho tôi. Không còn việc gì nữa, thì các cậu về đi!
Toàn bộ cuộc họp hội ý không đến nửa giờ, Ô Dật Long nói ngắn gọn vài câu rồi đem nhiệm vụ giao xuống. Bốn triệu để mua lấy sự bình an, cũng nhân cơ hội này để thử một chút khả năng mật thám của Trương Nhất Phàm.
Chờ cho ba người kia đi rồi, cô gái ban nãy mới bước vào, Ô Dật Long nói:
- Tình Tình, em đi chuẩn bị một triệu, chia làm hai lần gửi vào tài khoản này cho anh.
Tình Tình nhận lấy số tài khoản từ tay Ô Dật Long, gật đầu.
- Ngày mai em sẽ đích thân đi gửi.
Việc quỹ hỗ trợ người nghèo đã sớm được chứng thực, chỉ có điều hôm nay mới chính thức công bố. Khoản tiền này, Trương Nhất Phàm quyết định sẽ dùng để hỗ trợ những khu nghèo khó, xây dựng trường học, nhanh chóng giải quyết kinh phí cho giáo dục.
Ô Dật Long công bố xong việc này, gã liền nói với Tình Tình:
- Hộ chiếu của em mau đi làm đi. Bất kể việc gì cũng không nên để nước đến chân mới nhảy.
Tình Tình ngoan ngoãn đáp:
- Đợi Một tuần nữa mọi việc ổn thỏa, em sẽ đi làm.
Tiền Trình và Bùi Vạn Lý ra khỏi tòa nhà nhỏ, Bùi Vạn Lý liền nói:
- Xem ra trên tỉnh sắp có biến động lớn rồi.
- Ừ, nếu không Chủ tịch Ô cũng không lo lắng đến mức như vậy, xem ra lần này Bí thư Trương muốn làm lớn tin đồn đây.
Tiền Trình và Bùi Vạn Lý vừa lên xe, Tiền Trình liền nói:
- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.
- Đến bể bơi Dân Tộc đi!
Bùi Vạn Lý đề nghị.
Gần đây Tiền Trình lại rất ít đến bể bơi Dân Tộc, bởi vì Bí thư Trương đã đến đây, gã cũng phải tìm chỗ tránh nạn, nếu không lại giống như Bành Vĩnh Niên chết không minh bạch, như vậy thật không đáng rồi.
Hôm nay có Bùi Vạn Lý đi cùng, hai người đến bể bơi Dân Tộc. Vẫn thói quen cũ, đến khu đặc biệt dành cho khách VIP trên tầng tư, gã cũng không đi tìm Kim Lan Châu. Chỉ có hai người ngâm mình trong bể bơi tán gẫu.
Tiền Trình nói:
- Cũng không biết ông chủ định sắp xếp thế nào, tôi thì lại là người cầm đầu, Cục trưởng Bùi, cậu cũng nên giúp đỡ tôi một chút chứ.
Bùi Vạn Lý nói:
- Ai nói không giúp chứ, tiền đến tay rồi, ai mà chịu nhả ra. Một triệu hai trăm của tôi đây, chỉ sợ phải phân đến mười mấy người ấy chứ. Nhưng mười mấy người lại nhiều quá. Vậy phải làm sao đây? Thật đau đầu.
- Cậu còn lo cái đéo gì, tôi đây hai triệu phải giải quyết thế nào chứ? Cậu cũng biết rồi, cục Tài chính chỗ tôi chỉ phụ trách cất giữ tiền, trong tay tôi chẳng được mấy đồng.
Tiền Trình nghĩ đến chuyện hai triệu kia, đang suy nghĩ phải báo cáo kết quả thế nào.
Gã nhìn Bùi Vạn Lý.
- Cậu đừng than thở với tôi, ai chẳng biết cục Giao thông là miếng mồi béo bở. Vĩnh Lâm tuy rằng kinh tế kém phát triển, song vài năm nay không phải cũng có nhiều công trình đang xây dựng hay sao? Nhiều nơi làm đường như vậy, tôi nghe nói trên tỉnh có một tuyến đường cao tốc, sẽ chạy qua Vĩnh Lâm thẳng đến Quế Lâm, cũng không biết có phải là sự thật hay không? Số tiền này thì phải tự mình anh đi tìm ra.Tùy tiện tìm mấy đội xây dựng, e là còn không chỉ có chút tiền này đâu.
Tiền Trình đối với tình hình của cục Giao thông, có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Bùi Vạn Lý liền cười ha hả.
- Được, cậu đừng có than vãn nữa, tôi hỗ trợ cho cậu hai trăm ngàn.
Tiền Trình cười:
- Người anh em đừng xem thường tôi. Hai trăm ngàn thì tôi đây vẫn có thể nặn ra được.
Bùi Vạn Lý nhìn Tiền Trình, vui vẻ nói:
- Năm trăm ngàn. Đủ thành ý rồi chứ!
Tiền Trình bật cười ha hả, cũng không nói gì.
Hai người nói chuyện xong, đang chuẩn bị đi mát xa, Bùi Vạn Lý liền nói:
- Haiz, lâu rồi không gặp Kim Lan Châu, hôm nay sao không gọi cô ấy đến cùng?
Tiền Trình nói:
- thôi đi! Ăn cơm thừa mãi, cũng chẳng còn gì thú vị.
Bùi Vạn Lý hai mắt lóe sáng nói:
- Sao vậy? Cậu đổi vị rồi à?
Nhìn dáng vẻ của Bùi Vạn Lý có chút thú vị, Tiền Trình sao lại không hiểu? Gã nói:
- Đừng mơ tưởng tới cô ta nữa, giờ cậu với không tới đâu.
Bùi Vạn Lý trừng mắt nhìn, ở thành phố Vĩnh Lâm này còn có kẻ mình không với tới sao? Thật không hiểu nổi.