Trương Nhất Phàm gõ cửa ngôi nhà thứ hai, cuối cùng thì cũng gặp được một thanh niên không sợ chết, anh ta nghe Trương Nhất Phàm nói rõ tình hình, liền chỉ về phía trước nói:
_______ Từ lối rẽ kia đi khoảng hai cây là có thể thấy khu mộ đó rồi.
Hóa ra là từ ngã rẽ kia đi vào, Trương Nhất Phàm nói mấy câu cảm ơn xong, liền chạy thẳng ra xe đậu ven đường, nổ máy chạy theo hướng lối rẽ mà người thanh niên kia đã chỉ.
Điều làm Trương Nhất Phàm không ngờ được là, chuyện mình hỏi đường, ngày hôm sau trong thôn đã đồn thổi một câu chuyện mang đậm chất mê tín. Ông cụ kia đêm đó không ngủ được, ông ta đi nói với mọi người trong thôn, tối hôm trước xảy ra một chuyện rất kỳ lạ. Có người lại đi hỏi mộ mình ở đâu.
Mấy ông già khác trong thôn liền khuyên:
_______ Vậy ông còn không mau đi mời pháp sư đến mà trừ tà, nếu không ắt có tai họa giáng xuống đầu đấy.
Vậy là, nhà này liền mời pháp sư về làm phép, tụng kinh ba ngày liền. Nhưng mà chuyện nửa đêm có người hỏi mả, thì lại từ trong thôn đồn ra. Trong một thời gian rất lâu, người ở cái thôn này ban đêm không dám ra đường. Nếu như không phải là người quen, họ tuyệt nhiên không mở cửa.
Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng đến nơi cách ngã rẽ hai cây, hắn đã thấy xe của Hiểu Hiên. Lúc hắn mở cửa xe, Hiểu Hiên sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, mặt tái mét. Nhìn đích xác là Trương Nhất Phàm, cô mới dám mở cửa, xà vào lòng hắn.
_____ Ổn rồi, ổn rồi, Hiểu Hiên.
Trương Nhất Phàm vuốt nhẹ lên tóc cô an ủi. Hiểu Hiên quả thật quá sợ hãi, ở cái nơi hoang vu này, bản thân mình cũng không biết đi đúng hay là sai. Thế nên cô dứt khoát dừng ở đây không dám đi tiếp nữa.
Thực ra, cô cũng sợ chết khiếp, chẳng dám đi lung tung.
May thay Trương Nhất Phàm đến nhanh, chứ không thì cô cũng chết vì sợ ở cái nơi hoang vu này.
Đây là con đường mòn đến huyện Giang Sơn, còn chưa có xe cộ qua lại, dạo trước gặp trận mưa, mặt đường xấu tệ hại. Vần còn đang gục mặt vào Trương Nhất Phàm, Hiểu Hiên giống như một người mau nước mắt, nức nở mãi mới ngừng khóc.
Ngoài sợ hãi, cô còn tủi thân, cô mặc cho những gì tủi hận trong buổi tối hôm nay tuôn ra theo nước mắt hết. Lạ ở chỗ, trong hoàn cảnh này, có Trương Nhất Phàm ở đây, cô lại chẳng sợ gì nữa.
Gục vào lòng một người đàn ông, đối với một cô gái mà nói, anh ta chính là bầu trời, là tất cả trong thế giới của mình.
Trương Nhất Phàm vất vả lắm mới làm cho Hiểu Hiên ngừng khóc, sau đó hai người lái xe men theo đường cũ trở ra.
Khi đến cái ngã rẽ lúc nãy, Trương Nhất Phàm quyết định về thẳng thành phố Vĩnh Lâm. Ở cái nơi như huyện Đạo An này, lạ nước lạ cái, rất dễ xảy ra chuyện. Hai người đi hai xe đi về hướng thành phố Vĩnh Lâm.
Lần này, Hiểu Hiên đi sau xe Trương Nhất Phàm, một chút cũng không hề sợ hãi. Cuối cùng hai người cũng về đến Vĩnh Lâm lúc mười hai giờ.
Tại phòng riêng của mình, Trương Nhất Phàm để cho Hiểu Hiên đi tắm gội.
Chuyến đi đến huyện Đạo An lần này, hắn có nhiều điều muốn hỏi Hiểu Hiên. Hắn cũng muốn tìm hiểu vài điều từ việc Hoàng Tử Kỳ mời cô chủ trì lễ đại thọ tám mươi tuổi cho ông già anh ta.
Đợi Hiểu Hiên tắm xong bước ra, Trương Nhất Phàm mới đi vào dội ào vài cái.
Hiểu Hiên nhìn quanh phòng hắn một lượt, đợi khi Trương Nhất Phàm đi ra, cô liền chạy đến, tựa vào người hắn. Đã ba giờ, hai người vẫn ngồi ở ghế sô pha.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị đi ngủ, Hiểu Hiên lại kéo hắn lại:
- Nhất Phàm, có chuyện này em phải nói với anh.
Trương Nhất Phàm ngó nét mặt cô nặng nề, vội vã hỏi ngay:
__________Xảy ra chuyện gì vậy, Hiểu Hiên?
Hiểu Hiên kéo tay hắn, cắn môi nói:
_________ Em bị người ta ức hiếp.
_____ Ai?
Trương Nhất Phàm cảnh giác hỏi lại:
_______ Có phải có người ức hiếp em, nên nửa đêm em mới vội vã về Vĩnh Lâm?
Hiểu Hiên nói khe khẽ:
_______ Cũng không hẳn như vậy….
Cô không giám ngẩng mặt lên, sợ nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nghe đến Hiểu Hiên bị người khác ức hiếp, hắn rất nóng lòng:
_______ Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói mau!
Hiểu Hiên khẽ cắn môi, đem chuyện Tả Thanh Lâm xông vào phòng cô ấp úng kể cho Trương Nhất Phàm nghe một lượt.
Chóe---------Chỉ nghe thấy trên bàn trà một âm thanh lớn, Trương Nhất Phàm hung hãn ném tách trà đang cầm trong tay xuống sàn. Tên Tả Thanh Lâm này, hắn nuốt gan hùm rồi!
Ảnh chụp lọt vào tay người khác, Trương Nhất Phàm có chút trách mắng:
__________ Sao em lại mang ảnh trên người chứ!
Hiểu Hiên u uất cúi gằm mặt, cũng không dám tiếp lời, càng không dám nhìn ánh mắt Trương Nhất Phàm.
Sau đó, Trương Nhất Phàm ra sức đốt thuốc.
Hiểu Hiên giống như một đứa trẻ mắc lỗi, ngoan ngoan ngồi yên một chỗ, chẳng dám ho he lấy một tiếng. Chỉ đến khi Trương Nhất Phàm hút hết điếu thuốc thứ hai, hắn mới ngó sang Hiểu Hiên, việc này cũng không trách cô được. Tất cả chỉ tại tên Tả Thanh Lâm.
_____ Đi ngủ thôi!
Trương Nhất Phàm vỗ nhẹ vai Hiểu Hiên, cô liền ngoan ngoãn đi theo hắn vào phòng. Tuy hai người cùng nằm chung giường, nhưng chẳng có chút hứng thú gì, tâm trạng nặng nề. Hiểu Hiên cũng không ngủ được, ánh mắt đăm đăm nhìn Trương Nhất Phàm.
Rất lâu sau, cô mới thỏ thẻ hỏi Trương Nhất Phàm:
___ Anh nói xem làm thế nào bây giờ?
Trương Nhất Phàm ôm bờ vai cô, đây là lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau mà không thân mật, hắn cười nhạt nói:
________ Yên tâm đi, trời không sập đâu mà lo!
Lưu Hiểu Hiên rõ ràng thấy trong mắt của Trương Nhất Phàm ánh lên một cái nhìn rất lạnh, làm cho cô bất giác rùng mình.
Trương Nhất Phàm bực bội thầm nói:
“Thằng khốn Tả Thanh Lâm thật ngông cuồng, để xem ông mày cho mày chết thế nào”.
Biết rõ là người con gái của mình, nó còn dám cướp ảnh. Xem chừng định mang ra uy hiếp mình để đối lấy sự bình yên trong sự nghiệp của nó đây. Bỏ qua chuyện đó không nói làm gì, nhưng mà chỉ với việc ngang nhiên vô lễ với Hiểu Hiên như vậy, thì dù cho có chém thành trăm mảnh cũng không bõ tức rồi. Khi Trương Nhất Phàm ôm bờ vai Hiểu Hiên, trong đầu hắn hỗn độn suy nghĩ, hoàn toàn không hề chút buồn ngủ.
Không khí trong phòng rất tĩnh lặng, đến nỗi chỉ có tiếng thở và nhịp tim của hai người.
Trương Nhất Phàm hỏi:
______ Em còn chưa ngủ sao?
____ Em không ngủ được!
Lưu Hiểu Hiên nhìn lên trần nhà, kiểu gì cũng chẳng tài nào làm mình bình tĩnh lại.
Trương Nhất Phàm lại hỏi tiếp:
______ Em và Hoàng Tử Kỳ trước đây có quen nhau à?
Lưu Hiểu Hiên biết sớm muộn gì hắn cũng hỏi vậy, nên thành thực trả lời:
____________ Khi anh ta ở tỉnh, nhiều lần trực tiếp tham dự chương trình, anh ta rất thân với Giám đốc Đài, đã từng ăn cơm cùng Giám đốc Đài hai lần, vì thế anh ta mới nhờ Giám đốc Đài, kiểu gì cũng phải mời em về chủ trì cho lễ Đại thọ cho bố anh ta.
Không đợi Trương Nhất Phàm hỏi tiếp, cô nói luôn:
__________ Tiền công lần này anh ta trả là tám mươi tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ. Em lẽ ra cũng không muốn đi, nhưng Giám đốc Đài năn nỉ, nể quá em mới nhận lời.
Lưu Hiểu Hiên ngoảnh lại nhìn Trương Nhất Phàm, thỏ thẻ nói:
_________ Không ngờ tên Tả Thanh Lâm xấc xược như vậy, tình hình lúc đó, em thật không dám nghĩ thêm nữa.
Trương Nhất Phàm cười nhạt nói:
_________ Khá khen cho tên Hoàng Tử Kỳ, thật phóng khoáng. Cái huyện nghèo Đạo An này, gã lại làm được như thế?
Coi Hiểu Hiên cũng như bản thân mình, hắn nói tiếp:
________ Những việc như thế sau này, em tuyệt đối đừng có nhận lời. Nếu đồn ra ngoài sẽ không tốt cho danh tiếng của em.
Lưu Hiểu Hiên gật gật đầu:
______ Vâng, em biết rồi.
Trương Nhất Phàm lại thở dài:
______ Cái huyện Đạo An này, phải chấn chỉnh cẩn thận mới được.
Hắn liền nghĩ đến lời của Chủ tịch Lưu, nếu như Chủ tịch Lưu xác minh rõ ràng dự án đầu tư của Bạch Vấn Thiên, mình có thể dựa vào việc này để xử lý nhóm người kia.
Có điều gã Lưu Khai Vân này có được như mình mong muốn, đem chuyện này đi điều tra rõ ngọn nghành không cơ chứ? Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy bản thân mình ở cái thành phố Vĩnh Lâm này có chút gì đó bó buộc, kiểu gì cũng khó thực thi được.