Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 675: Nhắc lại chuyện cũ




Trận mưa này đã ròng rã suốt một tháng trời, khó khăn lắm mới nhìn thấy một ngày trời quang mây tạnh. Văn phòng làm việc nhận được thông báo của Tỉnh, phân công Chủ tịch tỉnh Ân Hồng Viễn quản lý công nghiệp, mấy ngày tới sẽ đến thành phố Vĩnh Lâm thị sát.



Bí thư Trương cảm thấy kỳ lạ, nghe nói trước đây Chủ tịch tỉnh Ân rất ít đến thành phố Vĩnh Lâm, sao mình đến, ông ta cũng đi theo? Thành phố Vĩnh Lâm này có gì hay? Ông ta là Phó Chủ tịch tỉnh quản lý công nghiệp, mà cả địa khu Vĩnh Lâm này cũng không sánh bằng một thành phố Song Giang nhiều nhà máy xí nghiệp như vậy.



Nhưng ông ta muốn đến, mình cũng không ngăn được.



Hành động của Phó Chủ tịch tỉnh Ân lần này nhanh hơn trước đây rất nhiều. Ngay ngày hôm sau khi nhận được thông báo, ông ta đã khởi hành, Trương Nhất Phàm đích thân đến cửa ngõ nghênh đón ông ta.



Nhân lúc Phó Chủ tịch tỉnh Ân chưa tới, Trương Nhất Phàm gọi Chu Bân đến, bảo Chu Bân gọi điện dặn dò chỗ đập chứa nước lần trước bọn họ đã đi qua chuẩn bị tiếp đãi cẩn thận. Bữa cơm trưa nay sẽ ăn ở một nhà dân bên cạnh đập nước.



Vì biết rằng Phó Chủ tịch tỉnh Ân thích câu cá nên Trương Nhất Phàm mới sắp xếp như vậy.



Từ Tỉnh thành đến Vĩnh Lâm phải ngồi xe hơn ba tiếng, Chủ tịch tỉnh Ân chín giờ mới xuất phát, đến Vĩnh Lâm đã là hơn mười hai giờ. Trương Nhất Phàm không nói dài dòng, dẫn thẳng Phó Chủ tịch tỉnh Ân đến đập chứa nước.



Nghe nói có câu cá, Phó Chủ tịch tỉnh Ân liền tươi cười, nói các anh sắp xếp chu đáo quá, được, được, được! Vậy chiều nay cùng đi câu cá.



Chủ tịch tỉnh Ân lần này rất thoải mái, ông bảo mọi người cứ tự nhiên, ai làm việc người đó, chỉ cần để Bí thư Trương và Chủ tịch thành phố Ô đi cùng là được. Cuối cùng vẫn còn hai người của Mặt trận Tỏ quốc và Hội đồng nhân dân ở lại, những người khác không phải đi theo.



Mọi người ăn cơm ở đập chứa nước, còn câu cá cả buổi chiều. Chủ tịch tỉnh Ân nói với Trương Nhất Phàm:

- Cậu được coi là một Bí thư năng động nhất ở tỉnh Tương. Vừa từ thành phố Song Giang chuyển đến đây, đã thích nghi được với môi trường ở đây chưa?



Trương Nhất Phàm trả lời rất bình thường, đi đến đâu cũng đều là vì nhân dân phục vụ, giống nhau cả thôi.



Chủ tịch tỉnh Ân nghe Trương Nhất Phàm nói câu này, trong lòng thầm nghĩ:

- Hắn từ Song Giang một trong những thành phố đi đầu bị điều đến một nơi như Vĩnh Lâm này, không ngờ không có một chút oán hần mà ngược lại còn cảm thấy vui vẻ, đúng là làm khó hắn rồi.



Vì thế ông ta liền cười lớn:



- Bí thư Nhất Phàm ngày càng lão luyện rồi, buổi câu cá hôm nay sắp xếp không tồi. Cậu nói xem, chúng ta cả ngày ở trong văn phòng, người khác mới nhìn thì có vẻ thoải mái, thực ra ngày nào cũng bận đến chóng mặt, cũng coi như là lén kiếm được nửa ngày nhàn rỗi đi!



Trương Nhất Phàm nghe đến đó là cảm thấy buồn nôn. Lòng thầm nghĩ Ân Hồng Viễn ông đến đâu mà không du sơn ngọa thủy, có lúc nào thật sự thị sát công việc? Hôm nay đến đây ăn cơm trưa, câu cá, ngày mai chơi thêm ngày nữa, ngày kia thì đi. Thị sát thế này mà vẫn không biết xấu hổ, còn dám nói lén du ngoạn nửa ngày.



Mỗi lần đến đều đi tay không, lúc về thì như được mùa lớn, làm quan mà làm được như ông ta cũng coi như đáng rồi. Tuy nhiên Chủ tịch tỉnh Ân cũng tự biết, ông ta đến tuổi này rồi, sau này cũng không thể tiếp tục giữ chức Phó chủ tịch tỉnh, rất có khả năng sẽ tiến vào Hội đồng nhân dân hoặc Mặt trận tổ quốc. Cái đuôi thỏ của ông ta không mọc thêm được nữa, sự nghiệp chính trị cả đời của ông cũng đến lúc kết thúc rồi.



Ông ta đã từng nói, nếu không tranh thủ lúc này trong tay còn chút quyền lực, hưởng thụ nhiều hơn một chút, đến khi ông về hưu rồi ai còn đến nịnh ông nữa? Đây chính là cách nghĩ thực tế nhất trong chốn quan trường.



Trương Nhất Phàm tin rằng, ông ta đến Vĩnh Lâm lần này tuyệt đối không phải để câu cá, mục đích thật sự thì mình cũng không biết rõ. Chỉ là đến chiều Chủ tịch tỉnh Ân quyết định không ở lại nhà dân ăn cơm nữa, quay về thành phố thôi.



Vào đến nội thành Trương Nhất Phàm nói với Chủ tịch tỉnh Ân:

- Chương trình buổi chiều là do tôi sắp xếp, còn chương trình buổi tối thì do Chủ tịch thành phố Ô chuẩn bị. Chủ tịch Ân muốn chơi mạt chược hay là muốn làm gì khác?



Chủ tịch tỉnh Ân vui vẻ nói, Bí thư Nhất Phàm cứ đi làm việc của cậu đi, hai người đứng đầu như các cậu có nhiều việc phải làm, để một người đi cùng tôi là được. Hơn nữa vẫn còn hai người trong Mặt trận tổ quốc và Hội đồng nhân dân, có đánh mạt chược cũng vừa đủ một bàn.



Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo, thế này ngược lại cũng đỡ phải tiếp ông ta một cách không tự nhiên, hắn liền kiếm cớ rời đi.



Ô Dật Long thấy Trương Nhất Phàm không đi cùng, liền đề nghị tối nay đến khách sạn Vĩnh Lâm, tưng bừng một trận. Chủ tịch tỉnh Ân khoát tay:

- Không cần làm to chuyện như vậy, hay là đến chỗ nhà khách của Cục Tài chính đi!



Nhà khách nhỏ của cục tài chính là nơi Ô Dật Long thường xuyên lui tới, Ô Dật Long lập tức gọi điện tới nói một chút nữa có Chủ tịch tỉnh Ân đến, dặn bọn họ chuẩn bị tốt mọi việc.



Ô Dật Long cũng chỉ mấy năm nay mới bám được vào dây của Chủ tịch tỉnh Ân, ông ta được làm Chủ tịch thành phố, Ân Hồng Viễn cũng giúp sức không ít. Bởi vậy ông ta đối với Ân Hồng Viễn rất khách sáo.



Tiền Trình là người khôn ngoan, lập tức chỉ đạo xuống dưới, sắp xếp công tác tiếp đón, đồng thời gọi điện thoại:

- Anh dẫn đến cho tôi hai sinh viên trường nghệ thuật. Đúng, phải để bọn họ tự nguyện, giá có thể cao một chút nhưng người thì phải xinh đẹp.




Dặn dò kẻ dưới xong, Tiễn Trình liền đứng ở cửa nhà khách đợi Chủ tịch tỉnh Ân đến.



Dưới sự hướng dẫn của Ô Dật Long, Chủ tịch tỉnh Ân đi thẳng đến nhà khách Cục tài chính. Sau khi lên phòng, Chủ tịch tỉnh Ân nói muốn nghỉ ngơi một lúc, khi nào ăn cơm thì gọi, sau đó Ô Dật Long đích thân dẫn ông ta lên lầu vào phòng.



Chủ tịch tỉnh Ân ngồi xuống, bảo Ô Dật Long đóng cửa lại, lúc này mới thận trọng nói:

- Dật Long, anh có nhớ chuyện mấy năm trước có một người từ Đông Bắc đến đây đầu tư không?



Ô Dật Long rất ngạc nhiên, đang yên lành, Chủ tịch tỉnh Ân lại đột nhiên hỏi đến chuyện này. Ông ta lục lọi trong trí nhớ, lập tức có chút ấn tượng:

- Chủ tịch tỉnh Ân, chuyện này đã qua rất nhiều năm rồi, sao đột nhiên lại nhắc đến? Chẳng lẽ?



Nhắc đến việc này, sắc mặt Chủ tịch Ân có chút khó coi, ông ta thở dài nói:

- Tất cả đều trách chúng ta trước đậy không xử lý tốt mọi việc, anh nghĩ kỹ lại xem, còn để lại chút sơ hở nào không?



Ô Dật Long nói:

- Việc đã qua nhiều năm rồi, có phải ai đó nhắc lại chuyện cũ không?




Ô Dật Long nhớ lại, năm đó có Chủ tịch nhà máy dược Trường Bạch Sơn, nhắm được một mảnh đất ở huyện Đạo An địa khu Vĩnh Lâm, quyết định đầu tư xây dựng nhà máy dược liệu ở đây. Lúc đó vừa mới cải cách mở cửa, nội địa cũng bắt chước vùng duyên hải làm công tác thu hút đầu tư, kết quả là thu hút được ông chủ đến từ Đông Bắc này.



Người ta vốn đã đồng ý đầu tư, hơn nữa lại còn tốn vài trăm ngàn tệ để kết nối quan hệ. Không ngờ cuối cùng tiền đã đưa xong nhưng việc thì không thành, lại còn nuốt gọn mấy trăm vạn tiền người ta chuẩn bị đầu tư xây dựng nhà máy. Số tiền này cuối cùng rơi vào tay ai, Ô Dật Long cũng không rõ lắm.



Khi đó Ô Dật Long vẫn còn là Phó chủ tịch thành phố, không để ý đến mảng thu hút đầu tư này. Hiện giờ Chủ tịch tỉnh Ân nhắc lại chuyện cũ, Ô Dật Long cảm thấy có chút kỳ lạ. Xem ra khoản tiền năm đó, Chủ tịch tỉnh Ân cũng có phần.



Chủ tịch tỉnh Ân nói:

- Không phải là có người nhắc lại chuyện cũ mà là bây giờ lão già Đông Bắc đó đang định quay lại. Ông ta vẫn coi trọng mảnh đất đó ở Vĩnh Lâm, dường như vẫn có ý định xây dựng nhà máy trên mảnh đất này. Việc này tuy là giọng điệu cũ rích nhưng tôi lo là ông ta có ý gì đó. Hơn nữa cái tên Trương Nhất Phàm này, chuyện gì cũng có thể làm được, nếu chẳng may bị hắn phát hiện ra sơ hở gì, tôi và anh đều gặp phiền toái.



Ô Dật Long thầm nghĩ:

- Khoản tiền năm đó không hề qua tay tôi, tại sao tôi lại gặp phiền phức chứ?

Chỉ có điều những người cầm tiền năm đó, bây giờ rất nhiều là thuộc hạ của ông ta. Từ góc độ đại cục mà nói thì Ô Dật Long cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, nếu chẳng may đối phương mượn việc đầu tư này lật lại chuyện cũ, e rằng sẽ lại tổn thất mấy viên đại tướng.



Nghe Chủ tịch tỉnh Ân nói vậy, Ô Dật Long càng khẳng định, lúc đó Chủ tịch tỉnh Ân chắc chắn có nhúng tay vào việc này. Cái gọi là thị sát lần này cũng là vì chuyện chùi đít của mấy năm về trước mà đến.



Ô Dật Long là một người tỉnh táo, Chủ tịch tỉnh Ân nói người Đông Bắc đó, dựa vào cái gì mà mấy năm sau lại quyết định quay trở lại thành phố Vĩnh Lâm?



Nếu ông ta bị thiệt hại ngầm ở đây thì lẽ ra phải tuyệt đối không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này lần nữa mới đúng.



Vất vả lắm mới thoát khỏi hang hùm, nhưng lại quay lại, việc này xem ra có ý nghĩa gì đây.



Dân không đấu với quan, ông ta là một thương nhân, hẳn là hiểu đạo lý này hơn những người dân bình thường. Nếu muốn ngóc đầu trở lại, điều này cũng đủ để chứng minh, ông ta đã có một chỗ dựa vững mạnh đằng sau. Người đứng đằng sau này là ai?



Ô Dật Long lập tức nghĩ ngay tới Trương Nhất Phàm, có phải là Trương Nhất Phàm dẫn ông ta quay lại đây?



Ngoài hắn ra, còn ai có tiếng nói ở đất này?



Lần trước Ô Dật Long đã thua, nhưng thua mà không phục. Lần này nhà đầu tư Đông Bắc đó muốn đầu tư xây dựng nhà máy dược liệu ở Vĩnh Lâm, đây vốn là một chuyện tốt. Chủ tịch tỉnh Ân lại muốn mình ngầm ngăn cản việc này, Ô Dật Long không thể không thầm cân nhắc trong lòng.



Là một Chủ tịch thành phố, ông ta cũng cần có chiến tích, rốt cuộc là nên chọn chiến tích hay là chọn bảo vệ mấy tên cấp dưới? Vấn đề này Ô Dật Long cần cẩn thận cân nhắc.



Do vậy, ông ta thầm quyết định trong lòng, cứ điều tra trước xem cuối cùng là những ai đã nhúng tay vào chuyện này, có đáng để mình bảo vệ bọn họ hay không.