Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 668: Đưa y ra sân bay




Khổ sở chờ đợi cả đêm sự dày vò đáng sợ nhất.



Người nhà Lý gia một đêm không ngủ, khôn mặt của từng người trở nên tiều tụy, sức cùng lực kiệt. Đến cả Lý Tuệ Hoa luôn chú ý tới hình tượng của mình cũng trở nên uể oải, mặt mày ủ rũ.



Ông Lý ngồi trên nghế sô pha, dáng vẻ càng ngày càng già nua, gia tài có hàng tỉ, thì làm được gì? Là một thương gia lớn không ai sánh bằng, thì cũng để làm gì? Là một người hùng đã từng được vạn người ca tụng, thì sao?



Tất cả những cái đó, vốn là một thứ hạnh phúc, vui vẻ, là một thứ tài sản, nhưng ai biết được, mọi việc thay đổi bất ngờ, một trận tai bay vạ gió làm cho nỗi lòng không yên, khổ tràng sầu đoạn.



Trong cái đêm không ngủ này, người nhà họ Lý dường như đã trải qua vài nghìn năm vậy, tha thiết chờ trời sáng. Lý Tuệ Hoa nhìn người cha đã già của mình, đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, đau lòng không nói nổi lên lời.



- Ba, ba đi ngủ trước đi! Ở đây có bọn con trông là được rồi.



Ông Lý khua khua tay, không nói lời nào.



Âu Dương Kiến Thành nghiêm mặt, ngồi bên cạnh bà xã, nhìn thấy trời sáng y vội vàng đứng dậy.

_Con đi ngân hàng rút tiền.



Lý Hồng nói:

_Vừa rồi Trương Nhất Phàm gọi điện tới, hắn nói nếu tạm thời không gom được số tiền đó thì hắn đã có cách.



Âu Dương Kiến Thành sửng sốt quay sang nhìn ông Lý, ông Lý gật gật đầu.

_ Vậy thì vất vả cho hắn rồi.



Nói xong, ông lại nhìn con gái Lý Tuệ Hoa,

_ Tuệ Hoa, con và tiểu Kim đi đón khách, Lý gia ta cũng không thể thất lễ với những người khách từ xa đến, chuyện này các con phải lo liệu cho ổn thỏa.



Lý Tuệ Hoa do dự nói:

_ Ba……



Ông Lý phất phất tay.

_ Đi đi!



Hai người bọn họ mới không nói thêm gì, quay người đi lo việc ở khách sạn.



Sau khi sắp xếp hai người đó xong, ông Lý nói với nhị công tử:

_ Con ở nhà đợi cùng với ba, xem bọn bắt cóc rốt cuộc muốn thế nào, chỉ cần chúng thả anh con ra, chúng muốn bao nhiêu tiền cũng được.



Lý Hồng à, cháu cũng đã mệt rồi, cháu đi nghỉ một chút đi, trời cũng đã sáng rồi.



Trên khuôn mặt của Lý Hồng có chút cười ngượng.



_ Không cần quan tâm tới con đâu, bác trai, chuyện của Ly gia cũng là chuyện của con, tuy rằng Lý Hồng không giúp được gì, nhưng hãy cho con ở đây cùng với bác.



Ông Lý cũng không cố ép, trong phòng khách còn lại là một khoảng vắng lặng.



8h sáng, chuông điện thoại đột nhiên kêu, zing….âm thanh zing bình thường nghe rất quen, nhưng lần này lại giống như âm thanh bắt hồn vía của con người vậy, thật khiến cho người ta bồn chồn bất an. Lão nhị đưa tay nhấc điện thoại, nín thở.

_ Alô!



_Tiền chuẩn bị thế nào rồi? Bọn tao đổi ý rồi, 9h giao hàng, giao tiền xong bọn tao sẽ lập tức thả người!



Lão nhị tức tiết:

_Sao bọn mày lại thế, nói đổi là đổi, bọn mày cố tình làm khó bọn tao sao? Khốn khiếp!



Bọn bắt cóc nghe thấy, a, tên tiểu tử này khí phách cũng lớn đấy, được, dám nói chuyện với bọn bắt cóc như thế.


_ Mày là cậu hai nhà Lý, ha ha …khí phách cũng không tồi. Bây giờ tao có chút hối hận rồi đấy, đáng nhẽ nên bắt cóc mày mới đúng. Ha Ha….!



_ Mày có giỏi thì tới đây đi, đồ khốn nạn!

Lão nhị nghiến răng nghiến lợi mắng một câu.



Nhưng bọn bắt cóc lại không đếm xỉa gì tới. Dáng vẻ rất thản nhiên.

_ Ê, nói cho mày biết một tin không may, nghe cho rõ. Tao lại đổi ý rồi, 600 triệu cho câu nói vừa rồi của mày. 600 triệu cũng không ít, không có tiền tao giết con tin.



Cái gì …., lão nhị phát điên lên mất, Ông Lý giằng lấy điện thoại.

_ Ta là Lý Gia Minh!



Đối phương cười thầm,

_ Ông Lý, chúc mừng sinh nhật, món quà này không được tôn kính cho lắm, nhưng vẫn mong ông nhận cho!



Ông Lý nói một cánh nhẹ nhàng.

_ Tôi sẽ ghi nhớ ý tốt của các anh! Đừng làm khó con trai cả của tôi, nếu như nó có mệnh hệ gì, thì dù có phải bán hết gia sản của Lý gia, tôi cũng truy sát các anh tới cùng, một người cũng không tha.



_ Ha Ha….,

Bọn bắt cóc cười một cách đùa cợt.

_Ông Lý thật hài hước, dũng khí vẫn như thủa nào. Được! Vì câu nói này của ông, tôi nhất định sẽ không làm hại đến đại thiếu gia. Có điều sự việc có chút ngoài ý muốn, vừa rồi nhị công tử nói năng lỗ mãng, 600 triệu một xu cũng không được thiếu, ăn nói ngông cuồng thì phải trả giá thôi.



Ông Lý quát lên:

_ Tao nói với mày, Lý gia tiền không phải là vấn đề, mày ít nói nhảm thôi, tao cho mày 1 tỉ, để thằng cả nghe máy!



Đối phương cũng có chút hoảng hốt, người của Lý gia quả nhiên rất khí phách, rất nhanh, ông Lý đã được nói chuyện với con trai cả của mình.

_ Con không sao, chúng không dám làm gì con đâu, ba, người phải giữ gìn sức khỏe đấy.




Lão đại có vẻ rất bình tĩnh, nghe giọng nói của anh ta, bọn bắt cóc quả thật không làm khó nó, Ông Lý cũng yên tâm. Đợi cuộc điện thoại kết thúc, Trương Nhất Nam lập tức thu thập thông tin, quả thật cuộc điện thoại của bọn bắt cóc đến từ bên kia Thái Bình Dương, hơn nữa lại là ở New York.



Đúng lúc đó, ở bên kia New York xảy ra một cuộc công kích dữ rội. Ông George đã phát động toàn bộ lực lượng, tập kích tất cả những nơi mà bọn bắt cóc có thể ở.



Rất nhiều người vẫn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì thì đã bị bắn chết rồi. Khi bị bắn chết họ vẫn còn cảm thấy kì lạ, chuyện gì vậy?



Những tên sát thủ của đảng 3K nổi tiếng máu lạnh, nhất là mấy tên sát thủ bên cạnh George khí thế như rồng có sừng, đặc biệt là hai nữ sát thủ mặc áo đen đó, thân thủ tinh anh, cho nên những người này mà ra tay thì chỉ như thái dưa chuột thôi, không có bất kỳ cản trở nào.



Kẻ vạch ra kế hoạch bắt cóc này, là người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi người Hồng Kông, thường đeo kính đen, bên cạnh lúc nào cũng có 4 tên vệ sĩ. Nghe nói người của đảng 3k đột nhiên ra tay tập kích vào hang ổ của y, làm y sợ tới mức người đàn bà của y y cũng mặc kệ, dưới sự bảo vệ của 4 tên vệ sĩ hoảng hốt bỏ chạy.



Đại thiếu gia họ Lý bị nhốt trong căn phòng u tối bẩn thỉu, mấy tên trong đảng 3k xông vào, một tên nữ sát thủ áo đen rút trong túi áo ngực ra một tấm ảnh của Trương Nhất Phàm, sau khi xác nhận chính xác là đại thiếu gia nhà họ Lý liền ra lệnh đưa anh ta đi.



Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt không tới 10 phút.



George ngồi trong xe nhìn đồng hồ, gật gật đầu hài lòng. Sau đó mấy chục tên nhanh chóng lên xe, lập tức rút lui.



Trong toàn đảng 3k, chỉ có người của George mới có thể làm xong xuôi sạch sẽ như thế, đi lại như gió, toàn nước Mỹ chỉ có ông ta mới có đội quân dũng mãnh như thế.



Tại khu phố sầm uất nhất của New York, xảy ra chuyện bạo lực thế này, ba mươi mấy tên xã hôi đen người Hoa chạy trốn sang đây đều bị bắn chết trong nháy mắt.Lúc cảnh sát New York biết tin và đuổi tới hiện trường thì chỉ là đến để thu dọn bãi hiện trường tan hoang này mà thôi.



Thị trưởng của thủ đô New York gọi điện thoại cho George, George thẳng thắn thừa nhận, đây chẳng qua chỉ là một hoạt động giao hữu thôi, không hề có ý gì khác. Ông ta nói, ở địa bàn New York không cho phép những bọn chưa có sự đồng ý của ông ta mà dám tự tiện làm mấy cái chuyện phạm pháp ảnh hưởng tới cuộc sống yên ổn của xã hội, bản thân làm chuyện đó chỉ là thay công an New York trừng trị bọn nước ngoài nhập cảnh phi pháp mà thôi.



Thị trưởng New York đúng ra thì rất tức giận, nhưng ông ta không biết làm thế nào với George, thật ra thì đảng 3k ở New York cũng đã giúp ông ta không ít, đã tổ chức hiệu quả việc trật tự ngầm. Nhưng ông ta không ngờ tới, lần này George ra tay lại hoàn toàn là vì cứu một tên tỷ phú người Hoa bị bắt cóc.



Nếu như bọn họ biết tình hình sớm hơn thì công an sẽ không khoanh chân ngồi nhìn như thế. Sở trường lớn nhất của cảnh sát New York là ăn hiếp bọn xã hội đen ở các nước khác và bọn dân thường, đối với đảng 3k một tổ chức có thế lực thế này thì họ thường là giả vờ như không nhìn thấy.




Điều đáng buồn cười là, nghe nói có một lần cảnh sát đang thực thi nhiệm vụ, chẳng may lại gặp phải một tên của đảng 3k, kết quả là viên cảnh sát lúc đó phải đưa ra một quyết định dở khóc dở cười.



_ Thôi các anh đi đi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả!



Đợi cho mấy tên của đảng 3k làm xong xuôi rồi cảnh sát mới đến hộ chúng thu dọn hiện trường. Sau đó lại phát biểu trên đài truyền hình là phá được tổng cộng những vụ án nào, vụ án nào, thu lại được bao nhiêu, thiệt hại về kinh tế bao nhiêu, vân vân, toàn những lời biểu dương bản thân.



George đưa đại thiếu gia họ Lý về biệt thự, nhưng không vội thả anh ta ra. Ông ta ngồi trên xe lăn, quan sát tên con trai của nhà thương gia nổi tiếng này, trên mặt hiện lên một nụ cười không thể đoán được.



_ Cậu an toàn rồi !



George nói với anh ta bằng tiếng anh. Đại thiếu gia đột nhiên trải qua một trận mưa bay đạn lạc, cảnh tượng vừa rồi giống như trong phim vậy, nghe thấy tiếng súng kịch liệt, lại còn có một người bị bắn, một người bị ngã xuống trong vũng máu, anh ta thật sự có chút hồn bay phách lạc.



Trước mặt là một ông lão nhìn có vẻ tử tế, lúc nói chuyện với ông ta, anh ta rất lâu mới trả lời được một câu.



Chỉ nói vài câu cảm ơn bằng tiếng anh, rồi ngồi ở đó một cách lo lắng bất an.



George đưa điện thoại ra.

_ Cậu có thể gọi điện về nhà, báo là đã an toàn !



Sau đó George cũng gọi điện cho đứa cháu gái ở Hồng Kông. Giọng nói của ông ta lại trở nên nhân từ vô cùng.

_ Emi, ông đã hoàn thành tâm nguyện của cháu rồi đấy.



Emi kêu lên một cách hưng phấn:

_ Cảm ơn ông nội!



George nhắm nhắm mắt, thở dài, chầm chậm nói:

_ Ông nội mong cháu sống vui vẻ, không có gì phiền não Emi ạ.



Trong lòng của George đột nhiên có chút nặng trĩu. Nói chuyện với cháu gái một hồi, trong giọng nói lộ ra một sự cô quạnh của tuổi già,

_ Emi à, cả đời ông nội chưa từng làm người tốt, lần này là một ngoại lệ, đến cả ông cũng không nghĩ tới, một tên ác ma đầu lĩnh giết người không chớp mắt,lại đóng vai Chúa cứu thế nhân, đây chẳng phải là một sự nhạo báng sao?



Emi cảm nhận được tâm trạng không yên của ông nội liền an ủi,

_ Ông nội, thật ra ông là một người tốt, mặc kệ toàn thế giới nhìn ông như thế nào, với con ông nội luôn luôn là người tốt, mãi mãi là như vậy!



George không biết tại sao lại đa cảm như vậy, nhưng đột nhiên thay ngay ngữ khí.

_ Được rồi gọi tên tiểu tử đáng ghét họ Trương đó lại nói chuyện với ta.



Rất nhanh ông ta đã nghe thấy giọng của Trương Nhất Phàm, George nói:

_ Này chàng trai, đây là lần cuối cùng tôi giúp anh vô điều kiện đấy, sau này tôi muốn nhờ tôi thì mong tôi hãy đường đường chính chính nói với tôi, đừng để Emi nói thay!



Trương Nhất Phàm nghe thấy ông ta nói như vậy liền biết mọi việc đã được thu xếp ổn thỏa.

_ Cảm ơn ông, George!



George chậm rãi nói:

_ Chăm sóc Emi cho tốt, tôi phải thu dọn hiện trường rồi, nếu như may mắn thì lần sau cậu tới Mỹ vẫn có thể gặp tôi.goodbye!



Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, một cuộc đại chiến bão táp giữa các băng đảng xã hội đen lập tức diễn ra ác liệt ở bên kia Thái Bình Dương. Đảng 3k lại một lần nữa chính thức bắt đầu tẩy bài.



George phất tay với người áo đen đứng phía sau nói:

- Đưa y ra sân bay.