Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 664: Mau chuẩn bị tiền mặt




Khi ông Kim đưa đến cửa, Trương Nhất Phàm liền hỏi:

- Ông Kim, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Ông Kim thở dài, lắc đầu nhìn và nói:

- Các anh không nên hỏi nữa, tạm thời về khách sạn trước đi, lát nữa tôi sẽ đến gặp các anh sau. Chuyện này một lời khó nói hết.



Trương Nhất Phàm đi cùng mọi người nên cũng không tiện hỏi, đành phải trở về khách sạn để đợi. Ba người vừa đi khỏi, điện thoại trong phòng khách lại réo lên, làm người nghe không khỏi bận tâm.



Lý Tuệ Hoa vội vàng nhấc điện thoại, nói:

- Rốt cuộc các người muốn gì?



Đầu dây bên kia vang lên 1 giọng trầm:

- Lý Tuệ Hoa, giọng của cô vẫn dễ nghe như vậy, bây giờ tôi mới phát hiện tôi bắt nhầm mục tiêu rồi, nhẽ ra là phải bắt cô mới đúng, dù sao thì cô cũng từng là kiều nữ của Hồng Kông, như vậy thì ta có thể cùng nhau vui vẻ rồi. ha ha …



Đầu dây vang lên 1 trận cười hô hố, vô cùng bỉ ổi, Lý Tuệ Hoa không nhịn nổi giận dữ mắng:

- Đồ cầm thú.



Đối phương bên kia liền đổi giọng nói:

- Mày đừng có gào lên nữa, mau gọi Lý Gia Minh đên nghe điện thoại, ông đây không có thời gian phí lời với mày.



Lý Tuệ Hoa kinh ngạc nghĩ thầm, đối phương không những biết rõ tên mình mà còn phân biệt được cả giọng nói của mình, xem ra bọn chúng đều là những người quen biết mới đúng. Ít nhất cũng là quen biết với người nhà mình, hơn nữa hiểu biết Lý gia.



Nhưng chỉ có điều cô không thể nhận ra giọng đối phương, cô liền đưa điện thoại cho bố mình nói:

-Ba, bọn chúng muốn ba nghe điện.



Lý Gia Minh nhận điện thoại, cố giữ bình tĩnh, nói:

- Tôi là Lý Gia Minh, các anh nói đi, phải như thế nào các người mới chịu thả con ta ra?.



Đầu giây bên kia lại vang lên 1 tràng cười bỉ ổi, lại nói

-Ông Lý, ông càng già càng hồ đồ rồi, tôi thấy ông đường đường là người giàu nhất Hồng Kông đầy oai phong, mưu mẹo mà hôm nay lại ngu đến thế? Ông hỏi chúng tôi muốn gì ư? Chúng tôi chỉ muốn xem ông có nhiều tiền cỡ nào, tiêu mấy đời cũng mới hết, vì thế nên muốn giúp ông tiêu bớt đi thôi. Ông yên tâm, thằng con ông vẫn rất khỏe, không xứt mẻ gì. Bọn tôi chỉ muốn có tiền, không muốn hại người, có điều, cũng còn phải xem ông có chịu hợp tác hay không mà thôi.



- À mà ngày mai là mừng thọ 70 của ông, coi như là quà chúng tôi tặng ông đi! Món quà này không tồi đâu, khẳng định ông cả đời sẽ không thể nào quên. Ha ha…

Giọng nói của đối phương càng ngày càng đậm chất Hồng Kông, hơn nữa khẩu khí cũng không có gì sợ hãi, càng khiến cho Lý Gia Minh đau đầu. Con trai trưởng lúc gặp tai nạn máy bay ở Mỹ, lúc đầu lão còn cho rằng do bọn người Mỹ gây nên, không mảy may nghi ngờ rằng là do người Trung Quốc mình gây nên. Thật là lũ súc sinh! Lý Gia Minh trong lòng phẫn nộ thầm nguyền rủa.



- Ra giá đi!Chỉ cần các người bảo đảm sự an toàn cho con ta, tiền không là vấn đề. Cuối cùng ông cũng tỉnh táo lại, bình tĩnh nói.



- Được, là ông nói đấy nhé, chúng tôi không ép ông. 5trăm triệu, 5trăm triệu, thì được rồi. Tiền mặt! Chúng tôi nhận được tiền lập tức thả người.



- Cái gì?Các người đang đi ăn cướp đấy hả!

Lý Gia Minh tức tới độ đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy.



-Đúng, bọn tôi đang đi cướp. Nhưng đi cướp thì mạo hiểm quá, thế nên chúng tôi đành nhờ ông vậy. Dù gì thì ông cũng có rất nhiều tiền, tiêu thế nào cũng không tiêu hết. Đừng có kích động như vậy. Coi như là làm từ thiện, cứu tế bọn người nghèo chúng tôi đi, dễ cho người cũng là dễ cho mình mà, giúp người làm niềm vui mà?



Đối phương xem ra không sợ hãi gì cả, trái lại còn rất thản nhiên, dương dương tự đắc.



- À quên. tôi quên không nhắc ông 1 chuyện. Đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, vô dụng thôi. Cảnh sát Trung Quốc không quản tới tận đây được đâu. Ngày mai, đúng 12 giờ trưa, chờ điện thoại của bọn tôi, ok?



- Hãy cho tôi nói chuyện với con tôi

Lão Lý gào lên, có chút phẫn nộ.



Đối phương im lặng 1 lúc rồi nói:

-Được, ông đợi chút.



Lúc sau, trong điện thoại vang lên tiếng của Lý thiếu gia

- Ba, con không sao, ba không cần bận tâm. Bon chúng không dám làm gì con đâu.




Vừa nói được 2 câu, bon bắt cóc đã giằng lại điện thoại, lão Lý vội vàng gào lên:

-con à, con à!



- Đừng gọi nữa, hắn bây giờ rất tốt, bọn tôi cũng không hề đánh hắn. Có điều, nếu như ông dám giở trò gì, thì tôi cũng không chắc được. Ông Lý, vì sự an toàn của con trai ông, ông nên biết điều! Chuẩn bị tiền đi, đợi điện thoại của bọn tôi.



Chỉ còn 1 hồi âm thanh ngắt kết nối tút tút tút tút vang lên, ông Lý bất lực ngồi phịch xuống sô fa, vẻ mặt nghiêm trọng. Thật sự thằng lớn đã rơi vào tay bọn chúng, bước tiếp theo phải làm thế nào đây?



Lý Tuệ Hoa và Âu Dương Kiến Thành vội chạy đến:

-ba, ba…



Lão Lý xua xua tay:

- Mau, mau đi chuẩn bị tiền mặt, 5 trăm triệu, bọn chúng đòi 5 trăm triệu.



- Ba…



Lý Tuệ Hoa kêu lên 1 tiếng, ông Lý giận dữ quát lên:

- Còn đứng đần ra đấy làm gì?mau đi đi!



Lý Tuệ Hoa liền vội vã cùng chồng đi ra, đến cửa nhìn thấy trợ lý Kim đứng ngoài cửa, liền sắp xếp.



- Trợ lý Kim, ông cứ đến khách sạn tiếp khách đi!



Trợ Lý Kim gật đầu nói:

- Tôi lập tức đi tiếp khách.



Trương Nhất Phàm cùng đám người đang tụ tập ở phòng của đại ca, có vài người đang cân nhắc sự tình. Không ngờ lại có người bắt cóc cậu cả nhà họ Lý ngay trong thời điểm này. Trương Nhất Phàm nghe nói cậu ta từ trước đến nay đều ở Mỹ, phụ trách toàn bộ công việc làm ăn bên đó. Vệ sỹ bên cạnh cậu ta không dưới 10 người, bọn bắt cóc này không ngờ được lại có thể vượt qua hàng rào vệ sỹ ấy, bắt cóc được cậu ta, xem ra bọn bắt cóc này cũng không phải là hạng bình thường.



Hồ Lôi nghe được chuyện này, trong lòng cảm thấy chán nản, hành trình đi tắm nước nóng bị lỡ dở. Trương Mạnh Phàm cũng trau mày, không nghĩ được gì.



Trợ lý Kim vừa đến khách sạn, vội vàng nói:

-Thật ngại quá, tôi tiếp đón chậm trễ rồi, thành thật xin lỗi các vị.



- Ông Kim không cần khách sáo như vậy.

Trương Chấn Nam hỏi:

- Chuyện của đại công tử thế nào rồi?



Trợ lý Kim lắc đầu trả lời:

-Cậu ấy đang bị bọn người Mỹ bắt cóc, cảnh sát Hồng Kông cũng không có tin tức gì, vả lại chúng ta cũng không thể báo cảnh sát, ngộ nhỡ bọn chúng chó cùng dứt giậu, giết con tin thì phải làm sao?



- Vậy các ông có nghe được tiếng của đại công tử không?Có chắc chắn là cậu ấy không?



- Có nghe rồi, đích thân chủ tịch nghe điện thoại, ông ấy nghe thấy giọng của cậu ấy, chính xác là đại công tử, không còn nghi ngờ gì nữa.



- Không phải đại công tử đang ở Mỹ sao?



- Đúng vậy, có 1 tổ chức xã hội đen người Hoa tại Mỹ đã bày ra trò bắt cóc này. Bọn chúng đòi 5 trăm triệu.



Trợ lý Kim nhìn mọi nguời

- Hiện tại không thể báo cảnh sát đuợc, chỉ có thể chuẩn bị tiền, để tránh hiểm hoạ.



Vụ bắt cóc xuyên quốc gia này thật sự không dễ xử lý. Truơng Chấn Nam hút vài điếu thuốc, trong lòng suy nghĩ hiện giờ ngay cả mình là một thiếu tuớng cũng bất lực. Nếu như là ở trong nước thì mọi chuyện đã dễ xử lý. Chỉ cần mình đem cái mác này đi không đánh chết được bọn bắt cóc này thì cũng dọa cho chúng sợ vãi ra quần.



Nếu đem sự việc này thông báo cho bộ ngoại giao, thì không chừng bọn bắt cóc này sẽ ra tay tàn độc, nếu không lấy đựơc tiền có thể chúng sẽ giết cậu cả nhà họ Lý không biết chừng. Chuyện này tiếp theo phải làm sao đây?




Trong những truờng hợp đặc biệt thì phải dùng những biện pháp đặc biệt, một là khuất phục một là phản kháng. Nhưng hiện giờ nhà họ Lý, chỉ là thương gia bình thường, dù rằng có tiền, nhưng cũng không có khả năng chống chọi lại với những phần tử khủng bố này.



Dùng tiền mua sự an toàn là sự chọn lựa duy nhất của họ, Truơng Chấn Nam cũng rất khổ tâm với chuyện này, nhưng bản thân lại bất lực. Nếu chẳng may mình nhúng tay vào chuyện này mà lại khiến sự tình xấu đi, điều này thật quá nguy hiểm...



Trương Nhất Phàm vẫn không hé răng nửa lời. Lúc ông Kim chuẩn bị ra về đi tiếp các vị khách khác thì Lý Hồng dẫn theo Viện Viện đến:

- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?



Lý Hồng vừa vào đến cửa đã lên tiếng hỏi, nhưng ánh mắt chỉ nhìn Trương Nhất Phàm.



Cô và Viện Viện đi cùng nhau, chắc chắn đã nghe được ít nhiều tin tức, nhìn thấy trong phòng có mấy người, ai ai cũng trau mày ủ rũ, Lý Hồng liền đoán được việc này lớn như thế nào.



Kì thực Âu Dương Viện Viện cũng không biết đích xác sự việc này sự tình ra sao, nhưng vừa nhìn thấy mọi ngừơi thở ngắn than dài, âm thầm đi đến cửa đúng lúc đụng ngay Lý Hồng ở cửa, sau khi cô đem sự việc này nói cho Lý Hồng biết thì cả hai cùng về khách sạn



Kéo Viện Viện ngồi xuống cách Truơng Nhất Phàm không xa, Lý Hồng nghe trợ lý Kim kể sơ lại sự tình, Lý Hồng giận dữ đứng bật dậy:

- Bọn chúng thật quá lắm, coi trời bằng vung sao?Không được, tôi phải gọi điện cho tổng bí thư.



Trương Chấn Nam nói:

- Cứ cho là tổng bí thư biết đi chăng nữa, nhưng liệu có đủ thời gian để thương lượng với chính phủ Mỹ hay không, vả lại vấn đề mấu chốt ở đây là bọn chúng rốt cục là đang ở Mỹ hay là ở nơi nào khác?



- Vậy bây giờ phải làm như thế nào?

Lý Hồng cũng cảm thấy sốt ruột.



- Bọn chúng đòi tiền mặt, điều này khẳng định có đồng bọn ở Hồng Kông, nhưng dù là chúng ta biết rõ điều đó cũng không có cách nào can thiệp. Tại vì một khi kẻ này sa lưới sẽ rút dây động rừng bọn khủng bố bên Mỹ, như vậy không những không cứu được Lý thiếu gia mà còn hại cậu ấy.



Trương Chấn Nam vừa cân nhắc vùa phân tich:

-Cách tốt nhất chính là thoả hiệp.



- Thoả hiệp?

Mọi người nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, Trương Nhất Phàm càng kinh ngạc hơn vì đây không phải là phong thái làm việc của một đại ca. .



Trương Chấn Nam thở dài:

-Đây không phải ở đại lục, bọn chúng có mạng lưới tổ chức dày đặc và canh phòng nghiêm ngặt, muốn bắt được bọn chúng, giải cứu thành công Lý thiếu gia thì hai bên phải ra tay đồng thời và kết thúc đồng thời.



Lý Hồng nói:

- Chúng ta có thể bảo Lý lão gia tìm cách kéo dài thời gian, để tìm đối sách.



Trương Chấn Nam nói:

- Bên Mỹ chúng ta có người sao?



Lý Hồng lắc đầu, Trương Nhất Phàm đứng dậy,

- Tôi có cách! Nhưng không biết có được hay không



- Cậu?

Mấy người nhìn hắn đầy vẻ nghi ngờ, chỉ có Hồ Lôi lờ mờ đoán được gì đó, nhưng cậu ta cũng không tiện cắt lời, để nghe Trương Nhất Phàm nói:

- Cho dù không nắm chắc được mười phần thắng nhưng tôi vẫn cứ thử xem sao. Trợ lý Kim, ông dẫn Lý Hồng đi cùng đến giúp chỗ Lý lão gia tìm cách kéo dài thời gian.



Lý Hồng hoài nghi nói:

- Được không?



- Ở bên Mỹ tôi có một người bạn, có đuợc hay không, chỉ còn cách thử xem thế nào. Bất luận cô dùng cách gì đi chăng nữa nhưng cũng phải giúp Lý lão gia kéo dài thời gian, tôi lập tức đi gọi điện thoại.

Nói xong Trương Nhất Phàm liền đứng dậy đi ngay, Lý Hồng nhìn theo bóng dáng hắn đi khuất , bất giác cảm thấy một cảm giác mơ hồ bí hiểm.