Viện Viện nghe nói Hạ Vi Nhi tối nay tới Hồng Kông liền nhất quyết đòi đi theo Trương Nhất Phàm.
Âu Dương Kiến Thành sa sầm mặt mày, khá hung hăng quát:
- Con gái con đứa suốt ngày chạy đôn chạy đáo khắp nơi thì còn ra cái thể thống gì nữa?
Viện Viện không thèm để ý đến ông bố, lắc tay kéo áo làm nũng với Lý lão tiên sinh:
- Ông ngoại, ông ngoại, cho con đi đi! Con muốn gặp chị Vi Nhi.
Lý Tuệ Hoa cũng không thích con gái ra ngoài buổi tối, lại gần khuyên bảo:
- Viện Viện, con đã hai mươi tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa. Đừng cứ quấn lấy ông ngoại thế.
- Không đâu, con sẽ đi cùng anh Nhất Phàm đi thăm chị Vi Nhi.
Âu Dương Viện Viện không để ý nhiều như vậy, nhất định muốn ba người bọn Trương Nhất Phàm đi về, Lý lão tiên sinh rất thương đứa cháu ngoại yêu quý của mình, chịu không nổi cách cô vừa giận dỗi vừa nũng nịu, chỉ còn cách cười nói:
- Được rồi, được rồi, vậy con đi cùng bọn Nhất Phàm! Nhớ là không được gây rối đấy!
- Cảm ơn ngoại!
Âu Dương Viện Viện miệng nói cảm ơn, chân đã chạy ra tới cửa.
Lý Tuệ Hoa cau mày,
- Ba ---- ba không nên chiều chuộng nó như vậy.
- Không sao, không sao! Đều là trẻ con cả, để cho chúng đi chơi.
Lý lão tiên sinh phái lái xe đưa bốn người đến khách sạn hoàng gia Thái Bình Dương.
Cùng đi với ba người Trương Nhất Phàm, Viện Viện giống như con chim thoát khỏi lồng sắt, rất hưng phấn.
Hồ Lôi lại đến lễ tân đặt thêm một phòng nữa, nhân viên phục vụ sắp xếp cho cô ở tầng mười lăm, cô không muốn, nhất định phải ở tầng 19 cùng bọn Trương Nhất Phàm.
- Anh Nhất Phàm, chốc nữa em đưa mọi người đi thăm vịnh Victoria! Thăm đường hầm dưới đáy biển.
Viện Viện dắt tay Trương Nhất Phàm, vẻ mặt hưng phấn.
Đã là một cô gái lớn như vậy rồi. Nhớ năm đó, Hà Tiêu Tiêu cũng là tầm này đã bị mình ….
Nhìn dáng vẻ cũng hai mươi hai mốt tuổi của Âu Dương Viện Viện, nhưng tuổi tâm lý giống như một đứa trẻ thế này, Trương Nhất Phàm có chút gì đó không quen. Bởi vì bộ ngực của cô phát triển khá ổn, rất cứng chắc đang thúc vào cánh tay hắn, đặc biệt là lúc cô làm nũng cầm tay hắn lắc qua lắc lại cọ sát khiến Trương Nhất Phàm rất khổ sở.
Tuy nhiên, đối mặt với cô gái như Viện Viện, Trương Nhất Phàm xem cô như vãn bối, tuyệt đối không ý gì cả. Điều này, hắn tuyệt đối có thể thề trước mặt phật tổ.
Nội tâm của hắn thuần khiết như than vậy, không có tí tà niệm nào.
Bọn họ đang chuẩn bị vào thang máy, một cô gái tướng mạo lạnh lùng, khí chất tao nhã đi đôi giày cao gót bước vào cửa xoay của khách sạn. Khi cô đi vào, rất nhiều người trong đại sảnh đều nhìn theo cô, ngay cả mấy cô gái lễ tân gặp mỹ nhân nhiều rồi cũng có chút sững sờ.
Cô gái này khí chất hoàn hảo, cao quý mà thanh lịch. Nhất là vẻ lạnh lùng diễm lệ toát ra sau bộ lông mày kia khiến rất nhiều đàn ông khao khát nhưng lại chỉ dám đứng nhìn.
- Trương Nhất Phàm!
Trương Nhất Phàm đang đứng ở cửa thang máy, sau khi nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu nhìn lại. Trương Nhất Phàm sửng sốt, lập tức đi tới:
- Lý Hồng, sao em lại ở đây?
Ánh mắt sắc bén của Lý Hồng, dừng lại trên người Âu Dương Viện Viện đang đứng bên cạnh Trương Nhất Phàm:
- Anh có thể tới, sao tôi lại không thể?
Cô nhìn Viện Viện, hơi ngờ ngợ hỏi:
- Cô là Viện Viện?
Âu Dương Viện Viện dường như lúc này mới nhớ ra cô, đột nhiên reo lên:
- Dì Lý Hồng!
Cô bé vui sướng nhảy lên, ôm chặt lấy Lý Hồng.
Khi ôm lấy Viện Viện, điệu cười thong dong trên mặt Lý Hồng làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp. Nhưng Hồ Lôi lại là lần đầu nhìn thấy nụ cười của Lý Hồng cứ đứng đó mà nhìn chằm chằm cô.
Trương Mạnh Phàm biết tính tình của Lý Hồng, không thể động vào, anh ta lặng lẽ kéo tay Hồ Lôi, không muốn xảy ra rắc rối! Anh không thể động vào người con gái này.
Nhìn thấy Trương Mạnh Phàm và Hồ Lôi vào thang máy, Lý Hồng cũng không quản bọn họ, sau khi buông Viện Viện ra, cô nhìn Trương Nhất Phàm với ánh mắt có chút hồ nghi:
- Sao hai người lại ở cùng nhau?
Nhất là vừa rồi nhìn thấy Viện Viện kéo tay Trương Nhất Phàm, rất nghi ngờ không biết hắn có phải định bẻ hoa không.
Viện Viện nói:
- Cháu và anh Nhất Phàm đi thăm chị Vi Nhi.
Lý Hồng nhíu mày:
- Cháu gọi anh ta là gì?
Viện Viện không hiểu ý, nhưng Trương Nhất Phàm thì hiểu rõ dụng ý của cô ta, Viện Viện gọi cô giống như đã già rồi!
Quả nhiên, khi Viện Viện gọi anh Nhất Phàm lần nữa, Lý Hồng nói:
- Không được, không thể gọi hắn là anh gọi ta là dì được, ta già như vậy sao? Cháu nên gọi hắn là chú. Nếu già thì tất cả đều phải già!
Nói xong câu này, Lý Hồng dường như ý thức được mình đã phạm một sai lầm lớn trong lời nói, hơn nữa lại nhìn thấy nụ cười đáng ghét của Trương Nhất Phàm kia, cô liền hung hăng lườm hắn một cái.
Viện Viện nói:
- Vậy gọi Dì là chị nhé! Chị Lý Hồng, chị vẫn xinh đẹp như vậy, chỉ có điều chị quá lạnh lùng rồi, làm người khác không dám tiếp cận.
Lý Hồng đánh cô một cái:
- Trẻ con thì biết cái gì? Con gái không lạnh lùng một chút, rất dễ bị những người có ý xấu dòm ngó.
Đây là lời nói đùa của Lý Hồng với Viện Viện, nhưng Trương Nhất Phàm cảm thấy sự lạnh lùng trong lời nói của Lý Hồng, dường như còn cố ý nữa.
Lý Hồng muốn đi thuê phòng, nhưng Trương Nhất Phàm nói:
- Không cần đâu, em và Viện Viện ở một phòng đi. Cô ấy cũng vừa lấy phòng xong.
Trương Nhất Phàm hiển nhiên không phải vì tiết kiệm tiền, mà là vì lo lắng cho cô bé Viện Viện không hiền lành này, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, có quỷ mới biết phải chạy đi đâu tìm cô.
Lý Hồng bình thường thật ra không thích ngủ chung cùng người khác, nhưng hôm nay lại rất nghe lời, lập tức đồng ý với lời đề nghị của Trương Nhất Phàm:
- Cũng tốt, đỡ được chút tiền. Vậy đi thôi! Tầng mấy?
Viện Viện nhìn hai người, khá uất ức nói:
- Thật kỳ lạ nha, hai người không để ý chút nào đến ý kiến của em sao?
- Trẻ con thì có thể có ý kiến gì?
Hai người đồng thanh đáp. Nói xong, Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Sao anh lại bắt chước cách nói của tôi thế?
- Ồ!
Trương Nhất Phàm bất thình lình hô lên:
- Cô bé, có biết cái này người ta gọi là tâm đầu ý hợp không, ai học theo cô chứ?
Lý Hồng trừng mắt nhìn hắn:
- Đồ thô bỉ!
Trương Nhất Phàm chỉ cười cười, không nói gì.
Ba người đi vào trong thang máy, đi lên tầng mười chín.
Bước vào phòng vừa đặt cho Viện Viện, bên trong có hai cái giường, Trương Nhất Phàm vừa ngồi xuống bên cạnh, Lý Hồng liền ném cái túi xuống:
- Đàn ông tránh đi, tôi muốn đi tắm.
Trương Nhất Phàm giống như con gà chọi bị thua, không nói gì đi ra.
Trở lại phòng của mình, Trương Nhất Phàm vừa mới nằm trên sô pha muốn nghỉ ngơi một chút thì Hồ Lôi gõ cửa,
- Lý Hồng đâu?
- Đang tắm!
Trương Nhất Phàm trả lời, rồi châm điếu thuốc.
Hồ Lôi tiến vào phòng tắm ngó nghiêng:
- Làm gì có?
Trương Nhất Phàm ném cái bật lửa sang:
- Đồ điên!
Hồ Lôi cười cười hứng lấy, đi đến bên cạnh Trương Nhất Phàm:
- Ê, nói cho anh biết, con bé Lý Hồng kia thật không tồi, chỉ là rất lạnh lùng, có biện pháp nào trị không?
- Em tự xưng là đệ nhất công tử chơi hoa, sao tự dưng lại hỏi anh câu hỏi ngây thơ thế hả?
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn:
- Chi bằng nghĩ xem Lý Hồng vì sao đến đây đi?
Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy. Hồ Lôi liền căng thẳng:
- Chẳng lẽ cô ta không phải là tới chúc thọ Lý lão tiên sinh sao?
- Sợ rằng không chỉ là đơn giản như thế!
Trương Nhất Phàm chậm rãi nói.
Tình hình ở thành phố Song Giang, không ai hiểu rõ hơn hắn, sự phát triển hiện tại của Song Giang đang gặp chút khó khăn, có lẽ nguyên nhân Lý Hồng đến đây cũng giống chúng ta, chính là tìm sự đột phá.
Hồ Lôi nghe xong liền nóng nảy:
- Vậy thì phải làm sao bây giờ?
- Không biết!
Trương Nhất Phàm tựa vào sô pha, nhìn lên trần nhà.
Hạ Vi Nhi đã tới rồi, còn có cả hai chị em sinh đôi mà Trương Mạnh Phàm lôi được từ chỗ Lý Tông Huy.
Trương Mạnh Phàm sắp xếp cho hai cô ở một phòng, Hạ Vi Nhi một mình một phòng.
Sau đó anh ta sẽ đến chỗ Trương Nhất Phàm:
- Mọi người đến đông đủ rồi chỉ chờ vợ chồng đại ca nữa thôi.
- Bọn họ không chừng ngày mai mới đến. Đi xuống dưới ăn cơm trước rồi nói sau!
Nhà ăn ở tầng hai của khách sạn, Trương Nhất Phàm lại một lần nữa gặp Hạ Vi Nhi. Cô vẫn điềm tĩnh dịu dàng thế, không có chút vẻ thô tục nào cả. Hạ Vi Nhi trong đời thực khác xa với trong ti vi, thậm chí rất ít nói.
Viện Viện nhìn thấy Hạ Vi Nhi, liền giống như một con rắn nước nhỏ, cứ bám giết lấy cô không rời, gọi chị thế này chị thế nọ suốt.
Một chốc lại đòi xin chữ ký, một chốc lại muốn chụp ảnh chung gì gì đó, giống như một fan hâm mộ điện ảnh đích thực vậy.
Khi Hạ Vi Nhi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, gật đầu mỉm cười rồi sau đó ngồi vào chỗ mà Trương Mạnh Phàm đã sắp xếp sẵn, không hề tỏ vẻ kiêu ngạo của người nổi tiếng. Lý Hồng tới khá muộn, sau khi phát hiện ra Hạ Vi Nhi cũng ở đây thì không khỏi kinh ngạc.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, nếu Trương Mạnh Phàm là lão đại của đoàn kịch thì sự xuất hiện của Hạ Vi Nhi cũng không có gì là lạ cả. Trong lòng cô đã sớm coi Hạ Vi Nhi là chiếm lợi phẩm riêng của Trương Mạnh Phàm.
Một người như cô có thể thành công như thế không thể không nói đến công lao của tập đoàn Dương thị và đoàn kịch. Tập đoàn Dương thị đã dùng khá nhiều tiền ở phương diện này để tạo ra hình tượng một minh tinh hoàn toàn mới.
Ở cả Hồng Kông, Đài Loan, Ma Cao và đại lục, hiện tại Hạ Vi Nhi cũng gần dẫn đầu, một nhân vật nổi lên nhất thời. Chỉ có điều sự nghiệp trong giới nghệ sĩ lâu nay ngược lại lại khiến cho cô trở nên nho nhã, điều này làm cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.
Ngược lại là hai chị em song sinh kia, giống như yêu tinh mê hoặc lòng người lại không có một chút đoan trang, chú ý đến thân phận của mấy người này, Trương Mạnh Phàm cũng không gọi các cô cùng đi ăn cơm.
Chuyện làm cho Lý Hồng không ngờ tới chính là, ở trong nhà ăn lại gặp một người quá giống Lưu Hiểu Hiên, tuy rằng đối phương đeo kính râm, còn đội mũ che đi hơn nửa khuôn mặt, nhưng Lý Hồng vẫn hơi nghi ngờ, ngoại hình của người này khá giống Lưu Hiểu Hiên, chỉ có điều với tính tình của Lý Hồng, cho dù là nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên thật, cô cũng không chủ động tiến đến chào hỏi, huống chi lại là giống nhau mà thôi.
Ngâm nga đến mười rưỡi, Trương Chấn Nam và Dương Lam Lam mới tới.
Trương Chấn Nam xin nghỉ phép ba ngày để tới Hồng Kông. Chỉ vì muốn hoàn thành lời dặn dò của cha. Chị dâu vẫn như thế, luôn giữ gìn hình ảnh thiếu phụ thướt tha, cử chỉ mang vẻ cao quý khiến người ta không dám đến gần.
Cô và Lý Hồng không thân, hai người chỉ gật đầu chào nhau, ánh mắt mang vẻ tán thưởng.
Đại thọ bảy mươi của ông Lý Gia Minh, ngoài Trương gia ra đến cả Lý Hồng cũng tới. Ngoài những người này ra chắc chắn là còn một vài nhân vật quan trọng khác mấy ngày tới cũng sẽ đến. Trương Nhất Phàm liền suy tính xem nên tìm cách nào để nói chuyện với Lý lão tiên sinh.
Mà suy nghĩ của Trương Nhất Phàm cũng là điều mà Lý Hồng đang nghĩ tới, mục đích đến Hồng Kông lần này của cô cũng giống với Trương Nhất Phàm. Sự phát triển của thành phố Song Giang chính là tạm thời gặp phải chút khó khăn Lý Hồng tới đây chính là để vượt qua khó khăn này.