Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 656: Hóa ra là hiểu lầm




Lúc Chu Bân tới nơi, Thôi Hồng Anh trên lưng vác một cái túi vừa đi vừa khóc tới hai mắt đỏ ngàu.



- Hồng Anh , sao lại thế này?

Nhìn đôi mắt đỏ ngàu của Hồng Anh, Chu Bân kinh hãi.



Khi Chu Bân vội vàng dừng xe kêu Hồng Anh lên xe, y đã nhanh chóng tìm kiếm tám vạn đồng đã bị rơi. Nhìn thấy số tiền vẫn còn vẻn vẹn trong túi y mới thở phào nhẹ nhõm.



Sau khi hỏi lại tỉ mỉ sự tình đã xảy ra, Chu Bân bình tĩnh nói:

- Đi, anh cùng với em đi về nhà em nói chuyện cho rõ ràng.



Thôi Hồng Anh có chút lo lắng:

- Được không?



Chu Bân nói:

- Được hay không thì cũng phải đi, chuyện này hẳn là do anh, anh không giúp em thì ai giúp đây?

Chu Bân vỗ vai cô :

- Đừng khóc nữa, đi thôi, việc gì cuối cùng cũng phải giải quyết.



Chiếc xe ô tô lượn trên mặt đường gồ ghề, long sòng sọc, Châu Bân phải đỗ xe lại đến mấy lần, mới dám đi tiếp.



Xe ô tô con vào thôn không nhiều lắm, nhiều người nhìn thấy chiếc xe màu đen này đi vào, đều dừng chân xem rồi thì thào sau lưng. Mọi người đều không biết là hãng xe gì, chỉ biết là một chiếc xe bình thường của bọn nhà quan.



Có người nói, ông thì biết gì, bọn làm quan thì đâu cần lái xe, họ có tài xế riêng.



Chiếc xe dừng lại cách nhà Thôi Hồng Anh khoảng 300m, khi Thôi Hồng Anh và Châu Bân xuống xe, rất nhiều người trong thôn chạy đến vây quanh.



- Ai , kia không phải là Hồng Anh sao?



- Đúng vậy, tôi vừa mới nhìn thây cô ta khóc sướt mướt chạy ra đi, mà giờ đã trở lại rồi.



- Cô không phải được người ta bao nuôi rồi sao? Có phải gã này không? Thoạt nhìn thì già, mà có mới 40 tuổi hả?



- Có thể là vậy. Y có vẻ rất đĩnh đạc. Các ông xem y liệu có phải làm quan không?



-Khẳng định là y, nghe nói Hồng Anh được một ông lãnh đạo bao.



- Đi , đi xem một chút.







Một vài người vẫn thì thào to nhỏ, Chu Bân châm điếu thuốc rồi nói với Thôi Hồng Anh:



- Đi thôi, cây ngay không sợ chết đứng, em sợ gì chứ?



Chu Bân thầm nhủ trong lòng: bản thân chăm sóc cô chu đáo như vậy, không phải chính là vì mục đích này sao?



Nhưng khi y nhìn bộ dạng đáng thương của Thôi Hồng Anh lại cảm thấy thương tiếc. Bản thân mình làm như vậy, có phải là đẩy cô ấy vào hố lửa hay không?



Đồng thời, cũng lại thầm nói trong lòng:

“Nếu anh không làm như vậy không tranh thủ sự tín nhiệm của Bí thư Trương, không phối hợp công tác với chủ tịch thành phố Ô, kết cục sẽ rất thảm hại”.



Ô Dật Long là ai, anh cũng không phải không biết. Mấy năm nay số người bị y đá ngã cũng không ít? Chu Bân, nếu một người đàn ông không có quyền lực, không có thân phận địa vị thì sống không bằng chết. Những thứ hiện tại mà anh có được sẽ tiêu tan thành bọt nước.



Chu Bân khẽ cắn môi, nhìn Thôi Hồng Anh, dù thế nào, vẫn phải theo kế hoạch mà tiến hành. Cùng lắm là anh đợi em tốt nghiệp, sắp xếp một công việc tốt cho em , cũng xem như là anh đã hết lòng quan tâm giúp đỡ em.



Hơn nữa, con gái ai không phải qua một cửa này?



- Ba, mẹ, chị đã về rồi.



Lúc này là buổi trưa, đám người ngồi nói chuyện ở cửa chính đã giải tán, hai người vừa mới về tới cửa, cu cậu em liền kêu lên.



Ông Thôi ngồi trong nhà với dáng vẻ sầu muộn, mẹ Hồng Anh cũng không có lòng dạ nào nấu cơm. Vẻ mặt ai nấy đều buồn bã.



Nghe nói Thôi Hồng Anh trở về, Ông Thôi cầm một cái đòn gánh:

- Tao đi đánh chết đứa con không biết xấu hổ vẫn còn mặt mũi trở về.



Nói xong, ông cầm ngay cái đòn gánh lao ra khỏi nhà, mẹ Hồng Anh thấy ông phát điên lên vội chạy ra khuyên can.



Chu Bân đang muốn đi vào, không hề nghĩ tới một cơn mãnh ngưu từ trong nhà lao ra, hai người đụng phải nhau, chiếc kính của Chu Bân bị rơi xuống đất. Ông Thôi không ngờ con gái ông lại mang về một thằng đàn ông, điều này khiến ông càng tức giận.



Giơ chiếc đòn gánh lên:

- Tao đánh chết mày, cái giống không biết xấu hổ này.



Mẹ Hồng Anh lập tức lao tới. Che đỡ đòn cho gã đàn ông:

- Cậu tới đây làm chi, muốn đánh chết con gái tôi hay sao?



Chu Bân nhặt kính lên nói:

- Thưa bác, bác à, bác hãy nghe cháu nói.



- Nói cái rắm à! Mày cũng không phải cái thứ tốt đẹp gì.

Ông Thôi rất tức giận, không ngờ chính y lại làm hư hỏng con gái ông. Ông lại cầm đòn gánh lên đánh thì Chu Bân quát:

- Dừng tay!




Quả nhiên, gã Chu Bân này quát to, khiến ông Thôi ngẩn cả người.



Nghe thấy trong nhà Thôi Hồng Anh có tiếng ồn ào, một vài người hàng xóm chạy đến xem:

- Mọi người xem kìa, gã đàn ông kia đến tận nhà đây đấy, thật không biết xấu hổ.



- Bác à, bác đừng kích động như vậy, hãy nghe cháu nói... thưa bà con..



-Mày gọi tao là bác, tao thấy mày chẳng kém tao được mấy tuổi.

Ông thôi tức giận bất bình nói.



Chu Bân hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói:

- Đúng thế, thì đúng là như vậy, nhưng bác không nên kích động như vậy, cháu đến là để nói rõ ràng sự tình, mọi người đừng nghĩ oan cho Hồng Anh. Cô ấy là một cô gái tốt.



- Mày là ai?

Ông Thôi thấy Chu Bân ăn mặc rất chỉnh tề, mái tóc bôi dầu bóng loáng, chưa đến bốn mươi, nhìn qua có vẻ như người làm quan.



Chu Bân cũng không vội vàng, lấy thẻ công tác ra.

- Cháu là Chu Bân chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, hôm nay cháu đến là vì chuyện của tiểu Thôi, mọi người đã thực sự hiểu lầm cô ấy, chuyện của cô ấy cháu biết rất rõ.



Ông Thôi cũng không biết Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy là cái thứ gì? Lão chỉ biết đến Chủ nhiệm tín dụng xã là khá lắm rồi, nghĩ lại tâm trạng kích động vừa rồi, lão chột dạ lẳng lặng nhìn:

- Mày nói cái gì?



- Cháu là Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Chu Bân, công việc của tiểu Thôi tạm thời chính là do cháu sắp đặt. Gia đình bác có chuyện gì có thể hỏi cháu, không nên mù quáng nghe theo những lời đồn đại nhảm nhí.



Mẹ Hồng Anh vốn nhát gan, nghe nói quan lớn từ trên thành phố tới bà càng sợ tới mức đứng ngồi không yên , vừa rồi chồng bà như một kẻ điên vừa gọi vừa rống lên, có phải nhà ta đã đắc tội gì không?




Rồi lại nhìn con gái , bà lặng lẽ chạy đến kéo tay con gái:

- Hồng Anh, y nói thật phải không?



Thôi Hồng Anh gật đầu, mặt đẫm lệ.



Chu Bân vốn là người lăn lộn trên chốn quan trường, có chút tài năng, y lẳng lặng lấy bao thuốc Bạch Sa, mời mỗi người một điếu. Lúc này hắn mới có khí thế để nói:

- Thưa bác, à không, thưa anh, chuyện là thế này, chuyện ngày hôm này thực ra là một hiểu lầm. Con gái bác là sinh viên giỏi. Em thấy cô bé trung thực hiếu học, phẩm hạnh tốt. Đây mới là trong mấy ngàn sinh viên mới tìm thấy một người. Cháu sắp đặt cho cô bé công việc này. Mặc dù đây là công việc tạm thời nhưng điểm khởi đầu như thế là tuyệt đối tốt. Nếu anh chị không tin có thể gọi điện trực tiếp cho Đằng Phi. Đằng Phi không phải là người rất có danh tiếng của thôn này sao? Em cũng rất thân với anh ta. Không tin? Giờ em gọi điện luôn cho anh ta hỏi xem.



Chu Bân lấy di động ra, mới phát hiện ra ở đây không có sóng, cười nhăn nhó:

- Ở đây sóng điện thoại yếu quá. Như thế này, ngày mai em kêu Đằng Phi lên đây giải thích mọi chuyện, xem xem Hồng Anh có giống như tất cả nhưng lời mọi người nói không, chỉ dựa vào những lời nói bâng quơ bên ngoài làm sao đánh giá sự thật bên trong.



Ông Thôi thật ra đã nghe nói, Đằng Phi là thư ký của Bí thu Thành ủy, bao nhiêu quan lớn bé ông không rõ, chỉ là lần trước Đằng Phi trở về, Chủ tịch huyện Lưu cũng cùng tới đây, trông thật oai phong, còn có cảnh sát của cục Công an, bốn năm chiếc xe ô tô đi vào.



Lần trước, bọn họ còn tưởng cục Công an đến đây để bắt người sau đó lại nghe nói là bảo vệ hình ảnh của Chủ tịch huyện và Đằng Phi. Bọn họ liền vui mừng, hóa ra chức quan thư ký của Bí thư Thành ủy lớn như vậy, không ngờ Chủ tịch huyện Lưu cũng đích thân đi đón tiếp.



Đương nhiên, lần đó là sự trùng hợp, không ngờ lại đụng phải Chủ tịch huyện Lưu trên đường ghé qua. Nhưng điều đó đã làm gia tăng uy phong cho Đằng Phi.



Đằng Phi lợi hại như vậy, không ngờ ở đây trước mặt Chủ nhiêm Chu, dường như cũng không là gì. Nhìn thần sắc của Chủ nhiêm Chu thì biết, chức quan của Chu Bân hẳn là cao hơn Đăng Phi, bởi vậy, ông Thôi còn có chút sợ.



Vừa rồi không mạo phạm y chứ, thảm rồi. Bản thân không phân biệt người tốt kẻ xấu, đắc tội với y thì đừng nghĩ nếu hắn ghi tạc trong lòng, làm mất công việc của Đằng Phi thì chính mình chẳng phải là tên ác nhân sao.



Nghĩ đến đây, ông Thôi trong lòng sợ hãi muốn chết.



Con người này là như vậy, khi nổi nóng là không sợ trời không sợ đất, nhưng khi cơn thịnh nộ qua rồi thì hối không kịp.



Chu Bân là ai? Đó là một tay cáo già, nhìn sắc mặt mà đoán được lòng người. Y chỉ liếc mắt một cái là biết ông Thôi bắt đầu nể phục. Chu Bân nói:

- Em chỉ là có ý tốt. Thấy Thôi Hồng Anh vừa học vừa làm cần cù chịu khó, phẩm chất tốt, lại thêm là em họ của Đằng Phi mới sắp xếp cho cô lên làm công việc tạm thời, nếu hai anh chị có ý kiến thì em sẽ trở về bảo cô ấy thôi việc.



Chu Bân dường như có tức giận.

- Bình thường rất nhiều người đến tìm van xin, cầu giúp đỡ, đút phong bao, em cũng không nể. Không ngờ hôm nay mình có lòng tốt lại thành làm việc xấu. Hai anh chị cũng không nghĩ xem, giống như Thôi Hồng Anh trước kia, ăn mặc quê mùa như thế không chỉ là làm mất mặt gia đình mà là làm mất mặt chính quyền, vì cô ấy làm việc phục vụ chính quyền, lãnh đạo. Hình ảnh của cô ấy chính là đại diện cho hình tượng của chính quyền , của thành ủy. Anh chị nói xem, anh chị đi ăn tại một nhà hàng, nhìn thấy một vài nhân viên phục vụ ăn mặc như kẻ ăn mày, liệu anh chị ăn cơm có thấy ngon miệng không?



Hình ảnh của nhân viên phục vụ chính là hình tượng của nhà hàng, do đó hình tượng của công nhân viên trong chính quyền chúng ta càng quan trọng hơn. Mọi người không cần trông mặt mà bắt hình rong, không được nhìn người ta ăn mặc đẹp, trang điểm đẹp hơn một chút là cho rằng người ta làm không được việc, tôi nói cho anh chị biết đó là sự đố kị! Là ghen tị không chấp nhận sự tiến bộ của người khác. Tôi nói cho anh chị biết, Hông Anh chỉ là nhận viên làm thêm, đợi cô ấy tốt nghiệp, tôi dám nói khẳng định cô ấy sẽ thăng chức lên làm cán bộ, nhân viên công vụ quốc gia, nhân viên công cụ quốc gia anh chị có biết không ?Biết không?



Có người chêm vào một câu:

- Biết, thì giống như Đằng Phi, làm cán bộ.



- Đúng!

Chu Bân rít một hơi thuốc rồi cười với người đó,

- xem ra anh cũng có chút hiểu biết đấy.



Chu Bân nói với mẹ Hồng Anh:

- Anh chị làm cha làm mẹ càng phải tin tưởng vào con gái mình, không được nghe tiếng gió bảo là bảo mưa. Thôi Hồng Anh ở bên ngoài tranh thủ học hành, cần cù làm việc, cực khổ lắm mới kiến được hai phân tiền nuôi sống bản thân.



Chu Bân giơ tay lên thề:

- Tôi nói cho anh chị biết, bịa chuyện là phạm pháp, nếu điều tra ra sự việc này, là ai gây ra, tôi sẽ đem hắn ra chịu trách nhiệm trước pháp luật. Đây là vụ đánh người, là vụ giết người! Thôi bỏ đi ! Em cũng không muốn nói nhiều. Bác à, à quên, anh ạ, chị ạ, anh chị thấy thế nào, nếu không muốn em giúp Hồng Anh, ngày mai em sẽ bảo cô ấy về trường, tiếp tục đi làm rửa bát đĩa ở quán ăn . sau khi học xong đại học trở về quê mà làm ruộng! Nói mãi cũng vô ích. Thôi em về đây.



Chu Bân nói đi là đi thật, chỉ là đi được hai bước, y lại quay lại:

- Còn nữa, những lời em nói, anh chị có thể tìm Đằng Phi để chứng thực, kẻo lại nghĩ em là kẻ lừa đảo!



Một câu nói này, đã hoàn toàn làm tiêu đi mối hoài nghi của những người này.