Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 653: Về quê




Sáng sớm, Thôi Hồng Anh đến gọi cửa :

- Bí thư Trương, tôi muốn xin nghỉ hai ngày.



- Ồ!

Trương Nhất Phàm đang rửa mặt.

- Thi xong rồi à?



- Chưa, tôi định về nhà một chuyến, ngày mai tôi sẽ trở lại.



Thật ra, Trương Nhất Phàm không thật sự tin lời cô ấy, trước đây thuê cô ấy vào cũng vì Thôi Hồng Anh vừa làm vừa học, gia cảnh nghèo khó, cũng chỉ nghĩ là giúp đỡ một sinh viên khó khăn thôi.



Nhưng có một điều Trương Nhất Phàm không ngờ tới, đó là Thôi Hồng Anh càng ngày càng tiến bộ, sớm trở thành một người giúp việc đạt tiêu chuẩn, chỉ trong vòng mấy tháng đã thay đổi rất nhiều, khiến Trương Nhất Phàm phải nhìn cô bằng con mắt khác.



Lúc Thôi Hồng Anh nói phải về nhà, Trương Nhất Phàm liền nhớ tới mấy món đồ để ở phòng trong :

- Tiểu Thôi, hãy vào trong này một lát.



Chu Bân khiến Thôi Hồng Anh biết ăn mặc hơn, còn thoa chút phấn trang điểm, khác hẳn với bộ dạng quê mùa lúc trước, Tiểu Thôi giờ đây duyên dáng yêu kiều, tựa như một đóa hoa sen mới nở.



Cô nhìn Trương Nhất Phàm cười thẹn thùng, hàm răng trắng đẹp làm nụ cười thêm rạng rỡ, khiến cho Trương Nhất Phàm bất giác nhớ đền lần đầu tiên gặp mặt. Cô buộc gọn lại hai búi tóc, nghẹn ngào cười thầm với chính mình.



Chỉ có điều do bộ quần áo không thể cũ kĩ hơn, trông cô cứ như một nha đầu vào những năm 60. Lúc này Trương Nhất Phàm thật không dám tin rằng, cô ấy đã sắp tốt nghiệp rồi.



Nhìn thấy hai hàm răng trắng của Thôi Hồng Anh, Trương Nhất Phàm có chút lặng đi, Thôi Hồng Anh ngạc nhiên nhìn Trương Nhất Phàm, hỏi :

- Bí Thư Trương, anh làm sao vậy?



Trương Nhất Phàm định thần lại,nói :

- Ồ không có gì, cô mang theo mấy thứ này về đi.



Đồ đạc trong kho còn rất nhiều, tới mười mấy cái túi to. Thôi Hồng Anh tự nhiên cảm thấy ngại không dám nhận, mím môi lắc đầu mấy cái. Trương Nhất Phàm biết cô ngại, liền nói :

- Mấy thứ này đã ở đây hai tháng rồi, để đây cũng hết hạn mất, tốt hơn hết là cô cứ mang về. Không cần phải làm khách với tôi.



Thôi Hồng Anh vẫn do dự, Trương Nhất Phàm nói tiếp:

- Nghe nói cô còn có em gái và em trai đang đi học?



Thôi Hồng Anh cắn môi, nói:

- Em gái tôi năm ngoái đã bỏ học rồi, chỉ có em trai tôi vừa lên cấp hai.



Trương Nhất Phàm lấy từ trong túi ra 2000 đồng,nói :

- Số tiền này cô mang về đóng tiền học cho em trai đi! Ở chỗ tôi mấy tháng nay mà tôi chưa có thời gian quan tâm đến cô.



Thôi Hồng Anh đâu dám nhận. Trương Nhất Phàm thừa biết tính cô, cầm tiền dúi vào tay cô, rồi xách túi đi ra ngoài. Trước khi đi, anh còn dặn :

- Đồ đạc trong này, cô thích gì thì cứ cầm về.



Ở cửa tò vò dưới nhà, Đằng Phi và ông Trần đang chờ anh.



Trương Nhất Phàm ngồi lên xe, nói với Đằng Phi đang cầm tay lái :

- Hôm nay có cuộc họp nào không?



- Hôm nay không có lịch họp, ngày mai mới có.

Đằng Phi trả lời.



Vừa bước vào văn phòng, Chu Bân liền cười hì hì bước đến chào :

- Bí thư Trương, suốt ngày ngồi rịt trong văn phòng rồi, đi ra ngoài một chút đi.



Trương Nhất Phàm biết Chu Bân không vô cớ mà tới, bèn hỏi :

- Anh có “chương trình” gì mới à?



Chu Bân cười xòa :

- Có gì đâu, chẳng qua mấy hôm trước tìm thấy một ao cá rất tuyệt, chẳng hay Bí thư Trương có thích hay không thôi.



Nói đến câu cá, Trương Nhất Phàm chẳng thích thú gì, cũng do hắn chưa đến tuổi cho thú vui này. Dạo này vì phải tiếp đón cấp trên, bất đắc dĩ mới phải vậy thôi.



Tuy nhiên lời Chu Bân hôm nay, tự nhiên khiến hắn nổi hứng. Câu cá là một trò giải trí rất tuyệt, phải chăng mình nên xả hơi một chút? Hắn nói :

- Gọi thêm Trưởng ban thư ký Dương đi.



Chu Bân thấy Bí thư Trương đồng ý, hởn hở chạy ra ngoài.



Đích danh Bí thư Trương gọi đi câu cá cùng, Dương Lăng Vân tự nhiên không dám chối từ, gã vội đuổi mấy người đang ngồi ở văn phòng của mình, tức tốc cùng Chu Bân chạy tới.



Trương Nhất Phàm gọi thêm Đằng Phi, ba xe bốn người lập tức lên đường.



Thôi Hồng Anh nhìn qua một lượt căn phòng, lời Bí thư Trương không hề sai, mấy thứ này để ở đây đã lâu rồi, e rằng sẽ hỏng mất, đã vậy mang về cho rồi.



Mấy món đặc sản địa phương này, nhìn chẳng bắt mắt chút nào, nhưng nếu mua ở siêu thị ít nhất cũng phải hơn 1000 đồng, còn có hai bình rượu dị xà, và hai bình rượu Đông an đấu, cũng cho Thôi Hồng Anh mang hết về.



Thôi Hồng Anh tuy sinh ra và lớn lên ở Vĩnh Lâm, trước giờ chưa từng thấy mấy thứ đắt tiền như vậy trong nhà. Nghe nói rượu dị xà rất đắt, cô không dám lấy, chỉ lấy hai rượu bình Đông an đấu và vài thứ khác.



Đây là lần đầu tiên Thôi Hồng Anh về nhà từ khi cô làm người giúp việc cho Bí thư Trương, trong lòng có chút hồi hộp. Nhất là lúc này đây, cầm về túi lớn túi bé, trang điểm xinh đẹp như thế, tựa như áo gấm hoàn hương vậy.



Đã thế, Bí thư Trương còn cho mình 2000 đồng. Thôi Hồng Anh trong lòng bứt rứt không yên, Bí thư Trương vì sao lại tốt với mình như vậy? Còn Chủ nhiệm Chu nữa. Họ càng tốt với mình, mình lại càng không biết phải trả ơn họ thế nào.



Chủ nhiệm Chu cũng đã nói, cho dù có khó khăn thế nào, chỉ cần nói ra, anh ta nhất định sẽ giải quyết giúp cô. Đằng Phi tuy đã là thư ký, nhưng anh ta chưa đạt được thành tích gì ở đây, Chu Bân làm ở Thành ủy ngần ý năm, đương nhiên hơn gấp trăm lần cái chức thư kí bé tẹo của Đằng Phi.



Thôi Hồng Anh càng nghĩ càng thấy mắc nợ Chu Bân, nếu không có sự giúp đỡ của Chu Bân, vừa chu cấp tiền bạc vừa giúp đỡ mình học cái này cái kia, thì mình cũng không thể có ngày hôm nay. Xem ra khả năng của mình đã được Bí thư Trương chú ý, Thôi Hồng Anh đang cố gắng nỗ lực học hành, không ngừng vươn lên.



Thôi Hồng Anh của bây giờ đã hoàn toàn tự tin vào tương lai của chính mình.



Xưa nay người vui thì tinh thần sảng khoái, Thôi Hồng Anh hôm nay xinh đẹp lạ thường, sắc mặt hồng hào, tựa như một đóa hoa kiều diễm đang khẽ nở đón mùa xuân về.



Không ngờ là lúc lên xe, lại gặp lại một người bạn cũ thời trung học.



- Hồng Anh.

Một cô gái với khuôn mặt có chút tàn nhang, vừa bước lên xe vừa gọi Thôi Hồng Anh.



Thôi Hồng Anh chào lại :

- Lập Thu ! Sao lại là cậu?



Hai người ngồi cùng một ghế, cô gái này tên là Lập Thu, với ánh mắt đầy ngưỡng mộ ngắm nhìn Thôi Hồng Anh. Mấy tháng không gặp, Thôi Hồng Anh sắc mặt hồng hào, đẫy đà hẳn lên, ngày càng căng tràn sức sống, đúng là gái đôi mươi.



Rồi nhìn thấy mấy thứ trên tay cô, trợn cả mắt lên hỏi:

- Hồng Anh, chẳng phải cậu đi học sao? Sao lại mua về nhiều đồ như vậy?



Thôi Hồng Anh cười xòa

- Ừ, sang năm mình tốt nghiệp rồi.

Nhìn thấy ánh mắt đầy ngưỡng mộ của Lập Thu, Thôi Hồng Anh trong lòng cảm thấy có chút tự hào.



Thời đi học trước kia, Lập Thu học cùng lớp với mình, thành tích học cũng rất tốt. Có điều mồm miệng đanh đá, rất giỏi cái khoản chì chiết người khác. Cái cá tính này cô ấy có từ nhỏ, giờ lớn lên rồi, trong thôn cũng không có chàng nào dám theo đuổi cô.



Nghe nói có mấy chỗ mai mối cho cô, nhưng bên nhà trai cứ nghe thấy tên Lập Thu, đều sợ cô gái này quá ghê gớm, dạy bảo không được.



Lập Thu biết vậy mới lên thành phố làm việc.



Làm được vài năm, học hỏi được không ít kinh nghiệm, Lập Thu bèn thay đổi bản thân. Khi thấy những người già, bậc cha chú hay trẻ con trong thôn, cô đã tỏ ra dịu dàng hơn. Bây giờ đã có chỗ hỏi cưới, cô lại cành cao. Đã thấy được chốn thành thị sầm uất, cô không hề muốn an phận tại vùng quê này.




Giờ đây Lập Thu cũng trở thành người có tiếng tăm trong thôn, vừa giỏi giang lại kiếm nhiều tiền. Nhưng dù gì cũng là đi làm công, thì kiếm được bao nhiêu là nhiều? Chẳng qua so với mức sống ở nông thôn là cao, chứ thực ra cũng chả kiếm được nhiều lắm.



Giờ thấy Thôi Hồng Anh ăn mặc đẹp như vậy, cô tự thấy ganh tị. Quần áo Thôi Hồng Anh mặc càng ngày càng xịn, trước là đồ tạp hóa mười mấy đồng, rồi sau cũng chỉ là đồ bình thường mấy chục đồng, dần dần, đã lên đến đồ hiệu hơn trăm đồng.



Chính Chu Bân dùng cách này thay đổi và hoàn thiện cô từ trong suy nghĩ, quần áo Thôi Hồng Anh mặc bây giờ, là bộ đắt nhất Chu Bân mua cho cô, giá hơn 300 đồng.



Ba trăm đồng là tiền lương cả tháng của Thôi Hồng Anh trước đây, phàm là người khá giả cũng không dám bỏ tiền mua. Thôi Hồng Anh thật ra không hề biết, nhưng Lập Thu đã nhận ra, đây là một bộ đồ hàng hiệu.



Cô đã thấy giám đốc của mình từng mặc bộ quần áo hãng này, trước mặt xuýt xoa, trong lòng hâm mộ đến mức ghen tị. Cô liền hỏi Thôi Hồng Anh :

- Giờ cậu làm gì thế? Trông cứ như một bà lớn ý !



Rồi lại nhìn thấy mấy đồ lấy ở nhà kho của Hồng Anh, nhẩm tính một lát, cũng phải đến hơn một ngàn đồng, có khi Thôi Hồng Anh lại là tình nhân của gã lắm tiền nào chăng? Càng nghĩ càng thấy nghi ngờ.



Chỉ là một sinh viên nghèo, lấy đâu ra tiền mua nhiều quà mang về vậy?

Lập Thu nhìn lại mấy món đồ rẻ mạt mình mua về, trong lòng vô cùng ghen tị.



Thôi Hồng Anh hơi ngượng ngùng:

- Tớ chỉ tranh thủ đi làm thêm sau giờ học, làm giúp việc cho một vị cán bộ thôi.



Lập Thu đương nhiên không tin, nhìn chằm chằm vào bộ đồ hiệu trên người Thôi Hồng Anh, giúp việc mà kiếm được nhiều tiền thế sao? Định lừa ai chứ!

Thấy Thôi Hồng Anh sắc mặc hồng hào, người thì càng ngày càng đầy đặn, Lập Thu cứ vậy cuốn theo ý nghĩ kia.



Nghe nói phụ nữ sau khi chung đụng với đàn ông, sẽ phát tướng rất nhanh, Thôi Hồng Anh làm cho cô ta cảm thấy vậy. Chẳng hạn cái bộ ngực của mình, trước giờ mình luôn đầy đặn hơn cô ấy, cớ sao giờ lại nhỏ hơn cô ấy rồi? Đây chính là hậu quả của việc thiếu sự “nhào nặn”.



Lòng mà khó chịu sẽ ngay lập tức thể hiện trên khuôn mặt, Lập Thu khục khoặc hỏi:

- Nghe nói anh họ Đằng Phi của cậu được làm thư kí à?



Trong thôn rất nhiều người đều biết Đằng Phi làm thư kí, bởi vì ở thôn cha Đằng Phi đã làm cơm đãi mọi người một bữa, cho nên tin này ai ai cũng biết.



Thôi Hồng Anh liền gật đầu :

- Ừ!



Lập Thu hỏi :

- Cậu với anh họ yêu nhau à?



Thôi Hồng Anh lắc đầu :

- Người trong họ kết hôn không tốt. Hơn nữa anh ấy còn đang làm thư kí ở thành ủy, tớ nào dám trèo cao.

Nghe câu này, Lập Thu càng chắc chắn rằng, cô được người khác “bao”. Giờ đây sinh viên được người ta “bao” đã là một chuyện quá bình thường.



Lập Thu tập phân tích như Sherlock Holmes, Thôi Hồng Anh nếu không qua lại với Đằng Phi, vậy cái dáng người đủ đầy kia, chắc chắn không phải do Đằng Phi. Một sinh viên nghèo, chỉ làm thêm giúp việc, sao mà nuột nà như vậy được?



Hai người đang nói chuyện, phụ xe đến kiểm vé, Lập Thu nói :

- Để tớ trả cho.

Sau đó cô thò tay vào túi, nhưng mãi không lấy được tiền ra. Thôi Hồng Anh liền đưa ra một tờ một trăm đồng.

- Cho hai vé về Đạo An.



Lập Thu thôi không móc tiền từ trong túi nữa, ngại ngùng nói:

- Thật ngại quá, cuối cùng lại bắt cậu trả tiền.



- Người nhà mà, chúng ta ở với nhau từ nhỏ. Đừng khách sáo vậy chứ.

Thôi Hồng Anh vốn rất tốt tính, càng khiến Lập Thu cảm thấy kém cạnh. Thua kém người ta tức chết đi mất! Trước đây cô ấy học kém xa mình, không ngờ giờ lại đỗ đại học.



Ôi! Lập Thu thở dài ngao ngán, nếu như bố mình kiên trì hơn thì mình cũng được học đại học, đáng tiếc. Nghĩ vậy, cô lại nghĩ đến Thôi Hồng Anh. Xí ! Làm vợ bé để kiếm tiền, có gì mà kênh kiệu.