Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn Thôi Hồng Anh, ánh mắt dồn vào vòng eo của cô. Dáng vẻ của cô làm Trương Nhất Phàm nghĩ đến Liễu Hồng. Mỗi khi mọi người trong nhà tập trung lại với nhau thì đều là do Liễu Hồng làm cơm.
Không biết từ lúc nào Thôi Hồng Anh đang là một sinh viên đại học lại trở thành bảo mẫu trong nhà. Thôi Hồng Anh thấy bí thư Trương nhìn mình như vậy, trong lòng có chút chột dạ.
Đây là biểu hiện bình thường của người phụ nữ, vì họ mãi mãi không biết lúc đàn ông nhìn họ sẽ chú ý vào bộ phận nào. Nghe nói nhiều lúc những vụ án hiếp dâm xảy ra đều vì những lúc thế này mà nảy sinh.
Đàn ông nhìn phụ nữ, cứ nhìn mãi nhìn mãi ắt sẽ dẫn đến ý đồ đen tối, rồi kết quả biến thành bi kịch.
Thôi Hồng Anh bị Trương Nhất Phàm nhìn nên có chút lo lắng, dường như chiếc quần lót xinh xắn của cô đã bị lộ ra, trong lòng không yên. Hai tay cô không ngừng chà sát nhau để che dấu nỗi bất an trong lòng.
Trương Nhất Phàm nói:
- Sao lại thất thần vậy? Mau ăn đi, ăn cùng tôi.
Thôi Hồng Anh nghe nói bảo mẫu không được ngồi ăn cơm với ông chủ, cô do dự nói:
- Em....em...
- Em cái gì? Mau ngồi xuống ăn đi.
Bí thư Trương tức giận, Thôi Hồng Anh bưng cơm lên thật cẩn trọng ngồi phía đối diện hắn.
Đồ ăn tối này thật là phong phú, Thôi Hồng Anh làm 4 món kèm canh, hương vị không tồi. Trương Nhất Phàm vừa ăn cơm vừa nói:
- Đừng tập trung quá vào nấu ăn, con người tôi dễ ăn ăn gì cũng được, cô không cần vì tôi mà đi học.
Nghe được những lời quan tâm của Bí thư Trương ,Thôi Hồng Anh cảm thấy bất an, mình mới chỉ làm việc nho nhỏ cũng chỉ vì nghĩa vụ. Thôi Hồng Anh trong lòng nghĩ con người Bí thư Trương cũng được, không biết tại cơ quan thì điệu bộ như thế nào?
Nhưng cô nghe anh kết nghĩa nói, anh ta rất nghiêm túc nhưng trong nhà thì lại khác.
Thôi Hồng Anh nghĩ ngợi đột nhiên nhớ ra một chuyện:
- Bí thư Trương, anh uống rượu không? Để em đi lấy cho anh.
Cô nghe nói những người làm quan, trong mỗi bữa ăn đều uống rượu, Thôi Hồng Anh vừa nói vừa chạy, lấy lên một chai rượu Mao Đài.
Trương Nhất Phàm nhớ rõ rằng trong nhà mình không có để rượu, anh liền hỏi Thôi Hồng Anh:
- Cái này ở đâu ra vậy?
Thôi Hồng Anh nói:
- Chủ nhiệm Chu nói là công ty phát, đây là chai của anh nên bảo em mang về.
Tên Chu Bân này, rốt cuộc là hắn muốn gì đây?
Trương Nhất Phàm nhíu mày:
- Tiền mua đồ ăn hôm nay là do cô trả à?
Thôi Hồng Anh lắc đầu:
- Chủ nhiệm Chu cho em 500 tệ, nói là tiền trợ cấp thêm, nếu dùng hết thì nói với anh ấy.
Chủ nhiệm Chu thật là chu đáo. Việc gì cũng nghĩ giúp mình, trong đầu Trương Nhất Phàm hiện lên hình dáng Chu Bân, đột nhiên cười:
- Cái tên này!
Hắn nhìn Thôi Hồng Anh đứng cầm rượu ngơ ngác, hôm nay vốn mệt rồi nhưng vẫn muốn vài cốc để dễ ngủ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại bỏ qua ý nghĩ này, hắn nói với Thôi Hồng Anh:
- Để rượu vào chỗ cũ rồi lên đây ăn cơm.
Thôi Hồng Anh rất nghe lời, liền đem rượu về chỗ cũ rồi ngồi ăn cơm.
Cô nhìn Trương Nhất Phàm, một cái nhìn rất ngây thơ , thuần khiết nhưng mơ hồ:
- Bí thư Trương, có phải em làm sai gì không? Nếu có điều gì sai anh cứ nói với em đi!
Trương Nhất Phàm cười ngượng nói:
- Không việc gì đâu, ăn cơm đi. Chỉ là từ nay về sau có người đưa cô đồ gì thì cô đừng có nhận kể cả là của Chu Bân.
Thôi Hồng Anh không hiểu nhưng cũng chẳng dám hỏi đành nói:
- Em biết rồi.
Khi ăn cơm xong, Trương Nhất Phàm lầy 1000 tệ từ trong cặp ra:
- Tiểu Thôi, cô lại đây.
Thôi Hồng Anh ngoan ngoãn ngồi xuống:
- Bí thư Trương.
- Cô cầm lấy số tiền này, về sau Chu Bân mà đưa cô tiền, cô đừng có lấy. Từ bây giờ trở đi, lương của cô với tiền thức ăn đều do tôi trả.
- Cái này?
Thôi Hồng Anh do dự vì không rõ tại sao Bí thư Trương lại làm như vậy.
Trương Nhất Phàm để tiền vào tay cô:
- Cầm lấy đi, tôi mệt rồi, tôi tắm xong rồi đi ngủ. Cô cũng về sớm đi!
Đợi lúc Trương Nhất Phàm tắm rửa rồi đi ngủ, Thôi Hồng Anh mới dọn dẹp rồi vội vàng đi về.
Chu Bân ở dưới đợi đón cô, lúc nhìn thấy Thôi Hồng Anh anh liền vẫy tay, Thôi Hồng Anh lên xe anh ta liền cho xe chạy. Nghe nói Bí thư Trương ăn các món ăn Thôi Hồng Anh làm rồi còn đưa cho cô 1000 tệ, Chu Bân rất vui.
Thôi Hồng Anh không dám nói hết những lời Bí thư Trương nói với cô cho Chu Bân nghe, Chu Bân vui vẻ đáp:
- Hôm nay anh sẽ thưởng cho em, nói đi! Em thích đi đâu chơi hay thích quà gì?
Thôi Hồng Anh lắc đầu
- Em đã có đủ rồi, anh Chu, thật sự em không cần đâu.
Chu Bân suy nghĩ một lúc:
- Như thế này đi! Bây giờ em đi uống rượu với anh, hôm khác anh tặng em cái laptop.
Laptop, trời ơi, laptop cũng phải hơn vạn tệ!
Thôi Hồng Anh luống cuống, lắc đầu liên tục:
- Không, không, em thật sự không cần đâu.
Sắc mặt Chu Bân trầm xuống:
- Thôi Hồng Anh, đây là mệnh lệnh!
Thôi Hồng Anh đỏ mặt nói:
- Anh Chu, anh tốt với em quá, em không dám nhận.
Chu Bân hung hăng trừng mắt nhìn cô:
- Em là người anh mời đến đảm nhiệm việc bảo mẫu, Bí thư Trương rất bận, anh ta phải chăm lo cho hơn triệu dân ở thành phố Vĩnh Lâm, nhiệm vụ của chúng ta là giúp Bí thư Trương sống khỏe, để có thời gian và sinh lực cống hiến cho thành phố Vĩnh Lâm. Nếu Bí thư Trương sống không thoải mái thì chúng ta sẽ mất việc. Em đã nhận nhiệm vụ rồi thì chúng ta không thể làm nửa vời, nhất định phải làm cho tốt. Em cũng biết đó, anh làm tất cả cũng là vì Bí thư Trương. Tặng thưởng cho em để em yên tâm làm công việc phục vụ cho Bí thư Trương.
- Nhất định phải làm cho tốt, nhưng anh cũng không bạc đãi em? Nếu không về sau ai còn dám theo Chu Bân kiếm cơm? Những lời anh nói với em, em phải nhớ cho kĩ.
Chu Bân nhìn vẻ mặt của cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Đi thôi, anh đưa em đến quán bar thư giãn một chút.
Đằng Phi cũng đang cùng vài người bạn uống rượu trong bar, hai ngày nay Bí thư Trương không có mặt, Đằng Phi Chính thoải mái nhiều. Đang vừa đi ra từ phòng vệ sinh anh ta nhìn thấy bóng dáng rất quen thuộc, hình như là cô em họ.
Ủa? Sao nó lại đi cùng với Chu Bân?
Đằng Phi Chính thấy Thôi Hồng Anh trong thời gian ngắn đã thay đổi nhiều, đã biết trang điểm làm cô xinh đẹp lên biết bao nhiêu. Lúc đó anh ta nghĩ chắc do là làm bảo mẫu cho Bí thư Trương nên phải ăn mặc đẹp một chút, nếu không cứ giữ mãi bộ dạng nhà quê như trước thì chỉ làm người ta chê cười mà thôi.
Nhưng, nó đi cùng Chu Bân đến chỗ này làm gì?
Thấy hai người đang tìm chỗ ngồi, Đằng Phi đứng ngay cạnh nhìn. Hồi trước nó đâu có uống rượu, biết uống rượu từ lúc nào thế này? Cô em họ thay đổi thật nhiều làm Đằng Phi cảm thấy bất an.
Nhìn em họ ngoan ngoãn ngồi, Chu Bân nói gì với nó, Đằng Phi đoán, có phải Chu Bân đang chỉ bảo cho nó chú ý vài việc, nghĩ đến đây anh ta liền lặng lẽ rút lui, giả vờ không nhìn thấy.
Trương Nhất Phàm nằm trên giường nghĩ ra quên mất một chuyện.
Tên tiểu tử Hồ Lôi không phải đi cùng Đường Vũ sao? Vừa mới từ Mỹ về lại chạy đi đâu ăn chơi rồi? Trương Nhất Phàm biết rõ tính tình Hồ Lôi, liền gọi điện thoại cho Đường Vũ, hỏi bọn hắn đang uống rượu ở đâu.
Đường Vũ giả ngây giả ngô, Trương Nhất Phàm liền mắng hắn:
- Có việc gì mà không thế nói, giả ngây giả ngô cái đầu mày!
Lúc này Đường Vũ mới nói, bọn họ đi đến Vĩnh Lâm, không ngờ rằng đại ca không có ở đấy, bọn họ đang ngồi đó uống rượu.
Trương Nhất Phàm liền nói:
- Ngày mai đến gặp tôi.
Bọn họ không có việc gì thì cũng không cần quản họ, hai ngày hôm nay đã mệt lắm rồi, ngủ đã tính sau.
Nhưng hắn ta đâu biết rằng, tên tiểu tử Hồ Lôi không ở cùng với Đường Vũ uống rượu, mà lại đi đến buổi hẹn khác rồi.
Kim Lan Châu gọi điện cho gã, nói có người muốn gặp nói chuyện, Hồ Lồi sợ cái gì? Trải qua chuyện kia Hồ Lôi đã tỉnh táo khôn ngoan ra nhiều, đối phương muốn được gặp, Hồ Lôi liền đáp:
- Gặp thì gặp, ai sợ ai?
Gã biết việc này là do ý muốn của Cục trưởng Tiền, chắc chắn là muốn nói chuyện về Kim Lan Châu, do vậy gã nói vài câu với Đường Vũ rồi một mình đi đến chỗ hẹn.
Hai người đàn ông ngồi nói chuyện, Kim Lan Châu cũng xin nghỉ việc, đặt một phòng tại hộp đêm Vương miện. Trong phòng này Tiền Trình đã đến từ sớm, vì ông ta là người chủ động hẹn gặp Hồ Lôi, ông ta bỏ qua vị thế của mình mà đến ngồi trong phòng đợi Hồ Lôi.
Kim Lan Châu cùng Hồ Lôi đã tới, lúc đi vào Tiền Trình nhìn Kim Lan Châu rồi nhìn Hồ Lôi:
- Chàng trai trẻ, mời ngồi!
Hồ Lôi cũng không khách sáo liền ngồi xuống châm điếu thuốc. Rít một hơi rồi nói.
- Ông muốn nói gì thì nói ra đi, tôi không có nhiều thời gian ngồi chơi với ông.
Tiền Trình không hề tỏ ra tức giận, liền nói với Kim Lân Châu:
- Cô ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với Hồ Lôi.
Kìm Lân Châu nhìn Hồ Lôi vài lần rồi mới từ từ đi ra.
Tiền Trình nói:
- Lan Châu là cô gái tôi rất yêu quí, Hồ Lôi cậu có thể nhường đươc không, cho tôi cái giá đi. Việc trước kia coi như cho qua.
Hồ Lôi cười nhạt:
- Cục trường Tiền, tôi không thiếu gì tiền, ông nghĩ sai rồi. Mới hôm qua tôi mới gặp cô ấy, thật là xin lỗi tôi cũng thích cô ấy nên tôi không thể nhường cho ông được.
Tiền Trình có chút tiếc nuối:
- Nếu như vậy chúng ta đều thích cô ấy, hay cho cô ấy làm tình nhân cho hai ta, thứ 2,4,6 là cậu; 3,5,7 là tôi còn chủ nhật là do cô ấy quyết định.
- hahahah....
Ông Tiền Trình này thật là, đến việc này còn có thể nghĩ ra được. Hai người đàn ông chơi một người phụ nữ, thật là giỏi. 2,4,6 cho tôi; 3,5,7 cho ông; chủ nhật do cô ấy quyết định.
Hahaha...người như thế này mà không đi làm Trưởng ban thư kí Liên hợp quốc thật là đã bỏ phí nhân tài rồi? Hồ Lôi chợt cười, cười lớn đến nỗi chảy cả nước mắt.
Tiền Trình nhìn gã cười, nhíu nhíu mày:
- Cái này đáng cười sao? Nếu mọi người đều không nhường thì đây là cách tối ưu nhất.
Hồ Lôi biết những thứ âm thanh của Kim Lan Châu phát ra khi ở trên giường rất tự nhiên, muốn người khác quên rất khó, Tiền Trình nghĩ ra cách này thì cũng khó xử cho hắn.
Có lẽ ông ta biết thân phận của mình, nên mới mặt dày như vậy.
Hồ Lôi vuốt đầu:
- Không thể! Tôi không có thói quen dùng chung một người phụ nữ với người khác.
Mặt Tiền Trình thay đổi, đột nhiên đứng dậy:
- Hồ Lôi, cậu đừng có quá đáng như vậy.