Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 646: Sao lại là cô ấy




Nhìn thấy tên kiêu ngạo kia ôm Kim Lan Châu đi, Tiền Trình tức đến mức hai mắt nhỏ máu, rút điện thoại ra gọi, sau đó hung hăng mắng mấy câu:

- Thằng ranh, mày cứ kiêu ngạo đi! Ông đây sẽ khiến mày chết mà không biết tại sao!



Kim Lan Châu đi làm ở nhà tắm từ hai giờ chiều đến mười hai giờ đêm. Hồ Lôi kéo cô ta đi ăn tối, cô ta còn từ chối. Hôm nay đúng là đen đủi, liên tiếp gặp phải tình nhân và bạn trai cũ của mình.



Hồ Lôi không hề để ý đến việc này, dù sao y căn bản không hề hy vọng Kim Lan Châu là một trinh nữ. Y chỉ thích sự điên cuồng và phóng túng của Kim Lan Châu ở trên giường, từ trên người cô ta nhận được sự thỏa mãn mà lâu nay không đạt được.



Nếu một cô gái như vậy mà không có mấy người tình thì mới thật kì lạ. Vì thế, y nói với Kim Lan Châu:

- Vậy em về trước đi, tối anh sẽ đến tìm em.



Kim Lan Châu vẫy tay, hôn một cái lên mặt Hồ Lôi:

- Tối gặp sau, bye bye.



Thấy Kim Lan Châu khom lưng chui vào một chiếc taxi, lúc này Hồ Lôi mới gọi điện thoại cho Đường Vũ:

- Các cậu đang ở đâu?



Sau khi liên hệ với Đường Vũ, Hồ Lôi đi thẳng đến quán cơm Dao Gia Thổ.



Ba người Liễu Hải đang chờ Hồ Lôi, thấy y đến, Liễu Hải nói:

- Anh, anh đã ở đâu thế?



- Sắc tím đến từ phía đông.

Hồ Lôi uống một ngụm trà:

- Anh Phàm sao vẫn chưa về? Chúng tôi đến Vĩnh Lâm thăm anh ta, còn anh ta thì tốt rồi, lại chạy đến tỉnh thành thăm vợ.



Liễu Hải lắc đầu:

- Anh ấy đi vay tiền, lên tỉnh vay tiền.



- Vay làm gì?

Hồ Lôi rất mẫn cảm với vấn đề kinh tế, Trương Nhất Phàm không phải là người không có tiền, hắn đi vay tiền chắc chắn để làm chuyện lớn. Hơn nữa hướng đi của một Bí thư Thành ủy, thường thường có chuyện cơ mật mà những thương nhân như bọn họ cần. Vì vậy, y không muốn bỏ qua bất cứ một cơ hội kinh doanh nào.



Liễu Hải cũng không giấu y, kể lại chuyện Trương Nhất Phàm đến huyện Sơn Lam thị sát. Hồ Lôi vừa nghe nói huyện Sơn Lam phải đem bán quặng mangan để lấy tiền xây dựng kinh tế cho huyện Sơn Lam thì mắt y liền sáng rực lên. Đây đúng là một phát hiện lớn!



Trời ơi, có chuyện tốt như vậy sao?



Tài nguyên khoáng sản của huyện Sơn Lam rất phong phú, Liễu Hải cũng đã từng nghe qua, nhưng vì thiếu tiền khai thác và xây dựng giao thông, cho nên vẫn chưa khai thác được. Lần này Trương Nhất Phàm ra tỉnh thành, chính là giúp bọn họ vay tiền, chuẩn bị tiền làm đường.



Đường Vũ nhìn thấy hai mắt y sáng rực, liền hỏi:

- Cậu lại có chủ ý gì thế?



Hồ Lôi cười ha hả nói:

- Nước phù sa không chảy ngoài ruộng, chuyện tốt như vậy, còn có thể rơi vào tay người khác được sao? Xem ra tôi phải đến huyện Sơn Lam một chuyến mới được.



Lý Trị Quốc nói:

- Người ở chỗ đó rất ngang tàng bạo ngược.



Hồ Lôi cười nói:

- Vậy bọn họ để làm gì?

Y chỉ Liễu Hải, có bọn Liễu Hải ở đó, chuyện này không sợ. Hơn nữa y sẽ đám phán với chính quyền, tranh thủ thu được lợi ích lớn nhất.





Đường Vũ nói:

- Đích thân cậu đến Sơn Lam sao?



Hồ Lôi cười một cách xảo quyệt nói:

- Mặt tôi chưa đủ lớn, phải tìm một người chịu tội thay. Đương nhiên, tôi muốn bọn họ phải đích thân đến đón, tôi tự đưa đến cửa thì còn ý nghĩa gì?



Lại nói đến Kim Lan Châu, sau khi về đến nhà mình, lúc mở cửa, đã có một người ngồi trong phòng khách. Kim Lan Châu sợ đến mức hét lên một tiếng, sau khi nhìn thấy rõ là Tiền Trình, lúc này cô ta mới vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.



Tiền Trình ngồi đó hút thuốc, trước mặt là một đống đầu mẩu thuốc lá:

- Em đã về!



Thấy Kim Lan Châu đi vào, gã chỉ nói một câu, rồi chỉ vào chiếc sofa trước mặt, Kim Lan Châu bình tĩnh gật đầu, ngồi xuống trước mặt Tiền Trình.



- Thằng ranh kia là ai ?

Tiền Trình nghiến răng nghiến lợi hỏi.




Kim Lan Châu lắc đầu, Tiền Trình đột nhiên quát lên hỏi:

- Rốt cuộc hắn là ai ?



- Không biết, chỉ là một người khách mà thôi.



- Con điếm này, mày đùa với bố mày đấy à?



- Bốp!

Tiền Trình hung hăng bóp nát điếu thuốc lá, đứng lên nắm tóc Kim Lan Châu, tát cho một bạt tai.



- Hắn có nhiều tiền, hắn kiêu ngạo, hắn mạnh hơn ông mày phải không?



Kim Lan Châu không nói gì, mặc cho Tiền Trình giày vò bản thân.



Sau khi Tiền Trình cho cô ta mấy cái bạt tai, giận dữ ngồi xuống ghế đối diện thở:

- Ông lấy tiền nuôi mày, không ngờ mày lại cắm sừng ông. Ông nhất định sẽ tìm được thằng súc vật kia, lột da nó ra!



Tiền Trình vẫn chưa hết giận, nhớ đến hình ảnh lúc nãy bị Hồ Lôi làm cho tức giận đến mức không nói được gì, gã liền muốn giết người. Lúc này, di động reo vang, Tiền Trình bắt máy tức giận alô một câu, đối phương vội vã nói:

- Cục trưởng Tiền, đã điều tra ra rồi.



- Bớt nói những lời thừa đi, lai lịch của hắn thế nào?



- Người này tên Hồ Lôi, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hồ Thị. Năm ngoái hắn đi Mỹ hơn nửa năm, không biết để làm gì, vừa về nước được vài ngày.



Tập đoàn Hồ Thị? Nghe thấy bốn chữ này, Tiền Trình ngẩn người ra, hóa ra là người có bối cảnh như vậy, chẳng trách kiêu ngạo như thế. Trong nháy mắt, sự tức giận trong lòng gã lúc nãy đã biến mất không còn tăm hơi.



Xưa nay Tập đoàn Hồ Thị và Lĩnh Nam của nhà họ Trương rất thân thiết, đây là sự thật mà ai cũng biết, xem ra lần này gã lại đụng vào Bí thư Trương rồi. Bí thư Trương này rất sắc bén! Lần trước trong hội nghị thường vụ, hắn đã đánh cho bên Ô trở tay không kịp, khiến Chủ tịch thành phố Ô cũng phải tức giận, xem ra mình thực sự không thể động vào tên Hồ Lôi này.



Chuyện Tả Thanh Lâm bị mất quyền lực rành rành ngay trước mắt, Củ tịch thành phố Ô là nhân vật tầm cỡ thế nào? Ai dám giở trò quỷ trước mắt ông ta? Nhưng Bí thư Trương lại cố tình lừa ông ta, khiến người ta không hiểu gì cả.



Đầu dây bên kia thấy Tiền Trình mãi không có phản ứng gì, gã vội hỏi:


- Cục trưởng Tiền, Cục trưởng Tiền, có cần ra tay không?



Tiền Trình thản nhiên nói:

- Thôi đi! Đi làm việc của cậu đi! Chuyện này cứ coi như chưa từng xảy ra.



Ánh mắt gã dừng lại trên người Kim Lan Châu vừa bị gã cho mấy cái bạt tai. Gương mặt Tiền Trình bỗng nhiên thoáng lên vẻ hung ác lúc nãy, ngồi xuống bên cạnh Kim Lan Châu, giơ tay ra ôm lấy vai cô ta:

- Anh hiểu lầm em rồi, Lan Châu!



Sự thay đổi đột ngột của gã khiến cho Kim Lan Châu không hiểu nổi. Tiền Trình ôm cô ta nhưng cô ta không dám cựa quậy.



Tiền Trình bắt đầu dụ dỗ Kim Lan Châu:

- Vừa rồi anh không tốt, nóng nảy quá. Hy vọng em hiểu, chỉ vì anh quá yêu em thôi, Lan Châu! Cả đời Tiền Trình anh, chỉ ghen vì một mình em, em nên cảm thấy vui mới đúng.



Thấy Kim Lan Châu không nói gì, gã liền tiếp tục:

- Nếu em thực sự thích thằng ranh đó, anh cũng không can thiệp vào chuyện của hai người nữa, dù sao sớm muộn gì em cũng phải kết hôn. Thế này đi, lúc em qua lại với hắn, chúng ta vẫn như trước kia, duy trì mối quan hệ người tình.



Kim Lan Châu nhìn gã, cảm thấy rất xa lạ. Đây là Tiền Trình trước kia sao?



Tiền Trình vỗ vỗ vai cô ta:

- Đi rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn tối. Sau đó đến tiệm trang sức chọn cho em một món quà, coi như là thành ý của anh để xin lỗi em.



Nhìn bóng dáng Kim Lan Châu đi vào nhà vệ sinh, Tiền Trình lộ ra một nụ cười không thể đoán nổi.



Sau khi Kim Lan Châu rửa mặt xong, trang điểm đi ra, Tiền Trình nhìn cô ta nói:

- Quả nhiên càng ngày em càng xinh đẹp, giống như là một tiểu yêu tinh vậy, chẳng trách luôn làm cho người ta nhớ mãi không quên. Ái chà, xem ra anh thực sự đã già rồi, không thể thỏa mãn được em.



Kim Lan Châu đỏ mặt, cũng không hiểu rốt cuộc gã muốn nói gì, chỉ thấy Tiền Trình chậm rãi nói:

- Lan Châu, có thời gian em hẹn hắn ra ngoài được không? Anh muốn nói chuyện với hắn.



Kim Lan Châu không tài nào hiểu nổi, có phải Tiền Trình lại nghĩ ra cách gì để đối phó với Hồ Lôi hay không? Hai người tình gặp mặt nhau, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt. Cô ta cắn môi, không nói gì.



Tiền Trình nói:


- Đừng lo, anh sẽ không làm càn đâu.



Lúc này Kim Lan Châu mới nói:

- Vậy để em thử xem, xem anh ấy có thời gian không đã. Lúc nào?



- Ngay tối nay đi, chuyện này anh không muốn kéo dài quá lâu:

Nói xong, gã lại kéo tay Kim Lan Châu, nghĩ một đằng nói một nẻo :

- Ai bảo trong lòng anh không từ bỏ nổi em cơ chứ! Đi thôi, chúng ta đi ăn!



Trương Nhất Phàm ở lại tỉnh hai ngày, không gặp được Hồ Lôi, lại để vợ chồng Hồ Chí Minh giữ lại, ăn một bữa cơm tối. Hỏi Hồ Lôi đã đi đâu, trong nhà không ai biết. Băng Băng nói y đi cùng Đường Vũ có việc.



Đi cùng Đường Vũ, Trương Nhất Phàm vẫn tương đối yên tâm, hắn đâu có ngờ mấy tên tiểu tử này lại chạy đến Vĩnh Lâm chơi bời?



Khó khăn lắm mới khai thông được điểm mấu chốt, xử lý xong khoản vay ngân hàng, Trương Nhất Phàm liền vội vã quay về Vĩnh Lâm.



Nhưng Đổng Tiểu Phàm đâu có đồng ý? Ép hắn ở lại một đêm, kéo dài đến chiều hôm sau, lúc Trương Nhất Phàm chuẩn bị về Vĩnh Lâm thì Thẩm Hoành Quốc lại gọi điện thoại cho hắn, vậy là lại ở tỉnh thêm một buổi chiều nữa.




Chớp mắt trời đã tối đen, Trương Nhất Phàm quyết định đi suốt đêm về Vĩnh Lâm.



Chuyện vay vốn làm đường ở huyện Sơn Lam, nhất định phải mau chóng thu xếp, đến lúc đó xem có thể tìm một nhà đầu tư nào đó, bán quặng mangan ở huyện Sơn Lam đi để thực hiện ý tưởng kích hoạt nền kinh tế.



Lần này hắn phải nói hết lời mới vay được bốn mươi triệu, rõ ràng số tiền này còn lâu mới đủ. Trương Nhất Phàm cũng chẳng còn cách nào khác. Dựa vào thu nhập tài chính của huyện Sơn Lam, có thể vay được số tiền này đã là tốt lắm rồi, bốn mươi triệu là thu nhập thuế mấy năm của bọn họ.



Hơn nữa ít nhiều cũng vì nể mặt nhà họ Trương nên người ta mới chấp nhận cho vay khoản tiền đó.



Hiện giờ điều Trương Nhất Phàm sốt ruột chính là: nhanh chóng làm thí điểm ở huyện Sơn Lam, khai thông giao thông với tỉnh Quảng. Chỉ cần sửa xong đường, rất nhiều thị trấn ở địa khu Vĩnh Lâm, đều có thể trực tiếp thông qua con đường này đi vào tỉnh Quảng, không cần vòng qua thành phố Vĩnh Lâm rồi đi vào đường quốc lộ.



Người lái xe là một đồng chí hơn bốn mươi tuổi, Chu Bân nói kĩ năng lái xe của anh ta tốt, còn rất trung thành, bởi vậy mới cố ý điều anh ta từ bộ phận hậu cần đến phối hợp với y.



Đường đi Vĩnh Lâm không có đường cao tốc. Hôm nay trời lại có mưa phùn, lão Trần nhớ rằng Bí thư Trương muốn mau chóng về Vĩnh Lâm, cho nên tốc độ hơi nhanh.



Trương Nhất Phàm hô một câu:

- Lão Trần, trời mưa thế này, đi chậm một chút!



Lão Trần gật đầu:

- Được rồi, Bí thư Trương cứ yên tâm, tôi sẽ về đến thành phố trước khi trời tối.



Từ tỉnh thành đến Vĩnh Lâm, tối thiểu cần ba tiếng đi xe. Không có đường cao tốc, đường lại khó đi, hơn nữa trời mưa khiến bánh xe trơn trượt.



Đã hơn năm giờ, vì trời mưa nên tối khá nhanh. Trời mưa phùn mang đến rất nhiều sự bất tiện cho lái xe.



Lão Trần thầm mắng một câu:

- Thời tiết quái quỷ gì thế này!



Ai ngờ, lúc chuẩn bị rẽ, gương chiếu hậu thấy một chiếc xe màu đỏ lao tới với tốc độ nhanh, hình như đối phương muốn vượt xe. Khi chiếc xe đỏ này đến gần, lão Trần mới nhận ra là một chiếc Porsche thể thao màu đỏ.



Mặt đường như thế này, thời tiết như thế này, còn lái nhanh như vậy, vượt xe vào lúc rẽ, muốn chết à!



Đang định mắng người ta, xe của đối phương vọt lên, sau đó một tiếng xoẹt vang lên, chiếc xe liền trượt tới rìa đường. May mà đối phương thông minh, phản ứng nhanh, giẫm mạnh để phanh gấp.



Mặc dù như vậy nhưng bánh trước vẫn trượt ra, rơi xuống rìa đường.



Trong xe phát ra một tiếng kêu sợ hãi, đê-xi-ben vẫn rất cao. Lão Trần toát mồ hôi lạnh, kịp thời phanh gấp cho nên mới không đâm vào, nếu không thì chiếc Porsche kia không rơi xuống con kênh ven đường mới lạ.



Trương Nhất Phàm vốn đang lơ mơ ngủ, nghe thấy tiếng kêu liền hỏi lão Trần:

- Đã xảy ra chuyện gì thế?



- Cô gái điên kia muốn vượt xe ở đây, muốn chết mà! Nếu tôi không phanh kịp thì chắc cô ấy đã rơi xuống kênh rồi.

Lão Trần oán trách đáp.



- Anh nhìn xem!

Trương Nhất Phàm nhìn xuyên qua cửa kính xe, ánh mắt dừng trên chiếc xe Porsche màu đỏ vô cùng bắt mắt:

- Sao lại là cô ấy?