- Em chắc chắn?
Hắn như cười như không nhìn cô, trong phòng không đèn bất đắc dĩ Lưu Hiểu Hiên thở dài:
- Bản thân cùng với người mình yêu mến kết hôn, là giấc mơ lớn nhất trong cuộc đời mỗi người đàn bà. Em biết đời mình đã vĩnh viễn mất đi cơ hội cơ hội này, tuy nhiên, em còn hy vọng, có thể cùng anh vĩnh viễn ở một chỗ.
- Chúng ta rất nhanh có thể ở cùng một chỗ vĩnh viễn.
Hắn đột nhiên ôm chặt Lưu Hiểu Hiên, dùng môi mình che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, đồng thời giơ tay cởi quần lót của cô. Trong bóng tối. đột nhiên tiến quân thần tốc.
Lưu Hiểu Hiên phát ra một tiếng kêu thật dài thân, cảm xúc mãnh liệt rất nhanh đã bao phủ lấy hai người.
Trong bóng tối thăm dò, làm khơi dậy sức lực vô hạn của hắn, gần hai tháng áp lực ở Vĩnh Lâm rốt cục bộc phát hoàn toàn.
Tình hình ở Vĩnh Lâm, lấy Ô Dật Long làm trung tâm cường thế, mạnh mẽ mà gây áp lực lên sự phát triển của cán bộ khác, mọi thứ nơi đó, dường như chính là một vực sâu đen tối không thấy đáy, hắn ở trong đó, đang ngược xuôi làm việc, cố gắng đột phá.
Lúc này cơ thể hắn đang như một con ngựa hoang không thể khống chế, nhiệt tình trào ra, mãnh liệt tràn đầy. Lưu Hiểu Hiên rất nhanh tại đây nhận đợt tấn công xuống, nhất tiết ngàn dặm.
Thành phố Vĩnh Lâm có rất nhiều cán bộ nơi khác, giống như người Âu Dương Mạc kia, người vùi lấp trong đó, chỉ có thể cảm giác được trước mắt một mảnh tối đen, không có đường ra, cuối cùng bị suy bại.
Hắn dựa vào bản thân mình trời sinh ngang ngạnh, mạnh mẽ, bối cảnh vững vàng, bắt đầu xé rách mảng tối tăm này, chờ mong ánh rạng đông đến. Lúc này, tâm trạng của hắn vô cùng kích động, cả người sung mãn bộc phát một loại sức mạnh.
Ở trước ngực Lưu Hiểu Hiên, phía sau, toàn thân, không một chỗ nào không để lại dấu vết. Hắn thì như một dã thú nguy hiểm không biết mệt mỏi, điên cuồng, một lần lại một lần ở trên người cô lao nhanh, gào thét.
Hắn như một chiến sĩ trong bóng đêm, vượt mọi chông gai, giết địch như ma. Một loại khoái cảm chinh phục đối thủ, khiến hắn dần dần mà trở nên điên cuồng.
Lần đầu Lưu Hiểu Hiên cảm nhận được dã tính chà đạp bạo lực nguyên thủy này. Bắt đầu là thích thú, sau đó là sợ hãi. Nhìn đến hắn giống như vĩnh viễn không muốn ngừng, đến chết không ngừng tiến lên, cô đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, không kìm nổi giơ tay mở ngọn đèn ở đầu giường.
Khoảnh khắc kia, ánh sáng dịu dàng tràn ngập toàn bộ căn phòng, trước mặt hắn sáng ngời. Mới phát hiện cơ thể tuyệt diệu dưới thân mình, không ngờ đang bị chính mình tàn phá ở phía dưới, tựa như một đóa hoa tiều tụy, mang theo vài phần khổ sở đáng thương.
Lúc này hắn mới chậm rãi dừng lại, ghé vào trên người Lưu Hiểu Hiển, đột nhiên bất động.
Một luồng khí ấm nóng lan vào người mình. Lưu Hiểu Hiển liền như một tòa thành bị đánh hạ, tuyên bố đầu hàng vô điều kiện.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người ôm thật chặt, trong anh có em, trong em có anh, mãi mãi cũng không muốn muốn lại tách ra. Hắn trở mình một cái, để Lưu Hiểu Hiên đè trên người mình.
Lưu Hiểu Hiên chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, không có một chút sức lực.
Cô lẩm bẩm:
- Em không được, em muốn chết. Em bị anh giết chết…
Hắn giơ tay mơn trớn mặt cô, vừa hôn một cái ở trán của cô, sau đó vỗ vỗ mông cô nói:
- Cô bé ngốc, em không sao chứ?
Lưu Hiểu Hiên càng không ngừng lắc đầu, nói ỉu xìu:
- Anh hôm nay làm sao thế? Sao em thấy có chút không bình thường?
Hắn không nói gì, Lưu Hiểu Hiên nói:
- Rất xin lỗi, Nhất Phàm. Em không phải cố ý.
Hắn nhìn mắt cô, không phải mới vừa nói muốn kết hôn sao?
Hắn nghĩ muốn thăm dò một chút suy nghĩ thật của Lưu Hiểu Hiên, vì thế hai tay ôm mặt cô:
- Em quyết định thật rồi chứ? Chúng ta kết hôn nhé?
Nhắc tới kết hôn, sắc mặt Lưu Hiểu Hiên có chút ảm đạm, lại lắc lắc đầu:
- Anh hay nói giỡn, em kết hôn với ai? Chỉ cần anh có thể ở bên em thì tốt rồi.
Qua một lát, cô lại nói:
- Hôm nay lúc em thấy anh nhìn chằm chằm người cô gái, em thật sự có một cảm giác sợ hãi, sợ hãi anh sẽ thích cô gái khác, không cần em.
Hắn nhéo mặt cô một phen:
- Khi nào thì trở nên yếu ớt như thế? Em không phải muốn vào đài truyền hình trung ương, là người phát thanh viên ưu tú nổi tiếng cả nước sao? Đột nhiên lại giống nữ nhân tình thường như thế, tại sao?
Lưu Hiểu Hiên ôm lấy hai má
- Em thật sự không biết, vì sao đột nhiên có loại ý nghĩ đáng sợ này. Có lẽ là hôm nay cô gái ở suối nước nóng đã làm cho em chấn động quá lớn, không ngờ đánh tan niềm tin của em từ nhiều năm nay.
Hắn không thể tin nổi mà lắc đầu:
- Nếu như vậy, vậy kẻ thù của em cũng nhiều lắm. Cô ta mạnh mẽ hơn so với em sao? Sao anh không phát hiện cô ta ưu tú hơn so với em? Tuổi trẻ thì chung quy lại cũng sẽ có ngày già đi, không hiểu trong đầu em đang suy nghĩ cái gì?
Nói xong, hắn rời giường, Lưu Hiểu Hiên ôm chặt lấy hắn:
- Không nên cử động, lại ôm em một cái.
Sau đó cô áp mặt vào ngực hắn:
- Có nguy cơ lắm, nói rõ em để ý anh, Nhất Phàm, tháng sau em đi Vĩnh Lâm xem anh sống tốt không?
Hắn không hề nghĩ ngợi:
- Tốt!
Hai người nằm ở trên giường rất lâu, hắn đã đói bụng, hôm nay vì tiếp Giám đốc Sở Thương, còn không có ăn cơm chiều. Lưu Hiểu Hiên nghe được tiếng kêu ọc ọc trong bụng hắn, hơi ngước đầu:
- Anh đã đói bụng?
- Tiếp Giám đốc Sở Thương, chưa có ăn cơm.
- Em đi làm đồ ăn khuya cho anh!
Lưu Hiểu Hiên trở mình đứng lên, quấn khăn quanh thân mình, mở tủ quần áo, lấy ra áo khoác tắm mặc vào trên người. Lúc này hắn mới phát hiện, ở trong đùi cô, có một đóa kiều nghiên hoa hồng đỏ tươi chói mắt.
Hắn cũng mặc quần áo, ngồi trên sô pha xem TV. Đột nhiên hắn nhớ tới Liễu Hồng, đồng ý với cô trở về ăn cơm, lúc này, cô hẳn là đã đi rồi đi!
Chờ Lưu Hiểu Hiên làm xong bữa ăn khuya, hắn đã đói lắm nhai nuốt ngấu nghiến. Lưu Hiểu Hiên rót cho hắn ly nước:
- Chậm một chút, còn sớm lắm!
Mắt hắn nhìn đồng hồ trên tường, điểm mười hai giờ, vừa rồi hai người đùa có chút quá…, không ngờ nhoáng một cái đã hơn hai giờ. Chờ hắn cơm ăn no, liền ngồi trên sô pha, nhàn nhã ngồi hút thuốc, nhìn Lưu Hiểu Hiên vẫy tay.
Cô nghĩ đến hắn phải đi, đây là an ủi cuối cùng, trong lòng có chút không muốn.
Hắn ôm bả vai cô:
- Để cho em có chút cảm giác an toàn, tối nay không đi.
Trong lòng cô cả kinh, vui vẻ nói:
- Thật chứ? Sẽ không lừa gạt cho em vui vẻ đi?
Hắn còn thật sự gật gật đầu:
- Anh thì lúc nào lừa gạt em?
Cô liền vui vẻ hào hứng đi dọn dẹp chén bát trong phòng bếp nói:
- Sớm biết vậy vừa rồi không cần phải nóng nảy như vậy, còn có cả một buổi tối.
Hắn dụi điếu thuốc, đi vào trong phòng bếp.
Từ phía sau ôm thắt lưng của cô, cô không mặc nội y, trong thân thể mềm nhũn. Cảm nhận được hắn thâm nhập, cô cố gắng nâng cổ lên, quay lại quá mức… hôn hắn một chút. Hai tay hắn thì vuốt ve thân thể của cô:s
- Hiểu Hiên, như vậy đi, về sau nếu em có thời gian, chúng ta mỗi tháng gặp mặt một lần.
Cô liền như một người vợ hiền lành, vừa rửa bát, vừa gật đầu:
- Ừ!
Rửa bát xong, cô lau tay, cười hì hì nói với hắn:
- Có phải hay không thật sự em đã già rồi?
Hắn ôm cô:
- Lại như thế nào nữa rồi?
Cô nói:
- Em càng ngày càng có cảm giác lưu luyến gia đình. Trước kia thì không phải như thế, xem ra đã già rồi, mất đi động lực làm việc.
- Vậy em cố lên, vào đài truyền hình trung ương đi.
Cô nói:
- Em còn có thời gian hai năm hoàng kim,qua ba mươi, phỏng chừng sẽ thấy khó tiến bộ. Em ở đây hai năm cố gắng tốt một phen.
- Anh nghe nói, sau khi vào đài truyền hình trung ương, chỉ sợ em lại phải cố gắng một lần nữa thôi, thực sự phải buông hết thành tựu hiện giờ?
Thật ra hắn đối với quy tắc của đài truyền hình trung ương có biết một phần.
Cô khẽ cắn môi, bọn họ nói học như đi ngược dòng nước, không tiến tức là lùi. Công việc và sự nghiệp cũng là giống nhau, nếu ngừng tiến về phía trước, sẽ bị thụt lùi về phía sau, ta còn là quyết định liều mạng đấu.
- Thời điểm em quyết định, nói với anh một tiếng, anh xem xem bên kia có thể giúp đỡ được hay không.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, nếu cô có ý nghĩ này, không hẳn không phải chuyện tốt, để cô thử một chút. Cùng lắm thì chính mình giúp cô tìm quan hệ.
Cô khá ngượng ngùng nói:
- Có phải em gây phiền toái cho anh không?
Hắn cười nói:
- Anh sợ em phiền toái sao?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thầmmỉm cười.
Trong phòng, một mảnh yên lặng, cô tựa trên người hắn, thầm nói:
- Anh biết không? Em vẫn đem nơi này trở thành nhà hai chúng ta, đáng tiếc nam chủ nhân luôn không ở đây.
Cô chỉ vào căn phòng rộng bên canh phòng khách:
- Anh có thấy chỗ này còn thiếu nhiều đồ không?
Hắn nói:
- Anh nhìn không ra, thiếu cái gì?
Cô nhếch miệng:
- Thật là anh không biết hoặc giả không biết? Giả bộ hồ đồ nữa?
Hắn nói:
- Anh thật không biết, em cứ việc nói thẳng đi! Em cũng biết, con người của anh có chỉ số cảm xúc (EQ) thấp, có khi chỉ số thông minh (IQ) cũng thấp.
Cô thầm thở dài:
- Em vẫn chờ mong, trên trường ở đây treo một tấm ảnh hai chúng ta chụp chung.
Sau đó cô xoay cổ lại:
- Nhất Phàm, tuy hai chúng ta không thể thật sự kết hôn, anh cùng em đi chụp hình được không?
- Việc này…
Hắn gãi gãi đầu, cùng cô chụp ảnh, suy nghĩ nên không, hắn nhìn vẻ mặt chờ mong của cô, tâm không đành lòng, chỉ ứng phó nói:
- Khi nào thuận tiện, chúng ta đi chụp một tấm.
- Anh nói!
Cô lập tức hôn mặt hắn, thỏa mãn nằm xuống, kéo tay hắn lên, đặt ở nơi mềm mại của mình.
Hắn sững sờ nhìn vách tường, hết thảy nơi này, đều là tự tay cô thiết kế bố trí, bắt đầu từ đêm hôm đó ở huyện Sa, hai người cũng đã có ba năm. Cô vẫn xinh đẹp mê hoặc như vậy, ở trong lòng hắn, cơ bản không có gì thay đổi.
Hắn không hiểu tâm tư của phụ nữ, vì sao thích lưu luyến gia đình, nhớ tới yêu cầu của cô, hắn làm sao còn có thể nhẫn tâm từ chối được? Cho cô cảm giác thỏa mãn cũng tốt.
Có lẽ mỗi người đàn bà đều giống nhau, mỗi khi nhìn người khác kết hôn, cùng một nửa của mình nắm tay nhau đi vào Thánh đường, lòng các cô đều không thể bình tĩnh lại.
Kết hôncó lẽ là giấc mơ đẹp nhất trong cuộc đời một người con gái. Trong lòng hắn liền nói: mẹ ơi, vì sao chính mình không sinh ra ở Ả rập. Nếu không, mình có hết các cô!
- Luật hôn nhân chết tiệt!
Hắn tức giận bất bình mà mắng một cậu.