Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 627: Hai vấn đề quan trọng




Khi hai nhân vật số một nói chuyện, người khác căn bản không có quyền lên tiếng. Bọn họ cũng không dám nói xen vào, bởi vì trong bầu không khí căng thẳng, ai cũng không muốn rước họa vào thân.



Ô Dật Long dựa vào căn cơ thâm hậu ở địa khu Vĩnh Lâm, hơn nữa ông ta lại là người mạnh mẽ, do đó trong lòng trên dưới cũng có khí thế. Trương Nhất Phàm xuất thân từ gia đình gia thế, bối cảnh càng làm người ta không thể lường được, nghe nói Thủ tướng Chu cũng đối xử với hắn với con mắt hoàn toàn khác, Ô Dật Long cũng không dám trở mặt cùng hắn.



Ô Dật Long nói:

- Phương châm chính sách của Đảng ta là trị bệnh cứu người, giáo dục là chính, hy vọng Bí thư Trương đừng vơ đũa cả nắm. Vấn đề cá biệt có đối đãi cá biệt, ổn định vượt qua tất cả.



Bao nhiêu người nghe được câu nói này của Ô Dật Long, âm thầm thở nhẹ ra. Nói thật một câu, bọn họ trong những người này có người nào không có tật? Nếu thực sự điều tra, nhất định là chấn động một hồi quan trường địa khu Vĩnh Lâm.



Hơn nữa chiêu rung cây dọa khỉ vừa rồi của Trương Nhất Phàm làm kinh sợ rất nhiều người. Bởi vì bọn họ không ai biết bản thân mình có bị Bí thư Trương nắm nhược điểm trong tay hay không. Nếu chẳng may không cẩn thận, chính mình liền thành Bành Trường Niên tiếp theo.



Nếu biện bạch của Ô Dật Long thành công, Bí thư Trương sẽ dừng ở điểm này, không mở rộng làm như lời nói, hàng ngày mọi người sẽ dễ dàng hơn một chút. Nhưng một số người thông minh đã đoán được, trận đọ sức này Bí thư Trương là muốn giết gà dọa khỉ, hù dọa một số người quá tham lam kênh kiệu, trục lợi cho bản thân.



Nếu như hắn thật sự có suy nghĩ này, chỉ sợ mục tiêu sẽ không phải là nhân vật nhỏ Bành Trường Niên. Ô Dật Long tự nhiên biết điểm ấy, nhưng y suy xét vấn đề càng phải thận trọng một chút, toàn diện một chút. Bất kể Trương Nhất Phàm là thật sự làm hay là muốn dọa mọi người một chút, ông ta đều phải bảo vệ quyền lợi của những người này, nếu không sau này còn có ai nghe ông ta?



Khi Trương Nhất Phàm rung cây dọa khỉ cũng đang động đến thế lực và quyền uy của ông ta.



Ông ta cũng biết, dựa vào quan hệ và bối cảnh của Trương Nhất Phàm ở tỉnh ủy, muốn thay một Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là chuyện rất dễ dàng. Chủ nhiệm Cam đã cảm thấy hối hận vì sự sơ ý của bản thân.



Ngoại trừ gã ra, vẫn còn có một người khác, chính là Trưởng ban Quách của Ban tuyên giáo. Mấy ngày trước anh ta coi thường Đằng Phi. Bây giờ Trương Nhất Phàm đang nhìn anh ta như hổ rình mồi, dường như muốn nói cho dù anh là ai muốn ở vùng đất Vĩnh Lâm này thì phải có quy củ chút cho lão ta.



Sau khi sống ở Vĩnh Lâm gần một tháng, Trương Nhất Phàm cuối cùng tìm được cửa đột phá. Hắn một lòng xé rách tấm lưới này, mà Ô Dật Long thì muốn một lòng giữ gìn tấm lưới này.



Nhìn bề ngoài Trương Nhất Phàm ở vào thế bị động, thế đơn lực bạc.





Trên thực tế, hắn hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.



Đọ sức giữa hai người giống như là một trận quyết liệt của hai bên ta địch. Ô Dật Long giống như tiểu Nhật Bản mạnh mẽ vô cùng triển khai mấy trăm nghìn binh lực nhằm vây quét đội quân Bát Bộ sức yếu lực mỏng.



Tuy rằng tiểu Nhật Bản chiếm ưu thế về binh lực và vũ khí nhưng đội quân Bát Bộ lại thông thuộc địa hình vùng núi, tập trung binh lực, lựa chọn mắt xích yếu nhất của địch, phá vỡ lưới mà ra.



Mà Ô Dật Long gặp phải chính là tình huống này. Ông ta tuy rằng thế mạnh, nhưng ông ta mãi mãi không biết Trương Nhất Phàm lựa chọn chỗ đột phá khi nào, địa điểm nào, từ chỗ nào.



Bành Trường Niên và Toàn Quyền chỉ là một cán bộ chẳng có sức hút gì, một người cấp cục và một người cấp phòng mà thôi. Trương Nhất Phàm lại đánh bất ngờ kéo hai người xuống ngựa. Nếu tiếp tục như vậy, mục tiêu tiếp theo là ai? Chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn đều không thể tưởng tượng.



Một không khí khủng hoảng mờ nhạt bao trùm trong lòng những người này. Sự mạnh mẽ và sát khí của Trương Nhất Phàm thật lớn, rất nhiều người đều biết. Bởi vậy, bọn họ chỉ âm thầm lo lắng trong lòng kết quả của hội nghị.



Sự thay đổi trạng thái tâm lý làm cho hội nghị thường vụ này dường như lập tức đảo ngược tình thế. Vốn Trương Nhất Phàm thế đơn lực bạc dường như biến thành một con chim ưng bay lượn trên chín tầng mây, mà Ô Dật Long lại thành gà mẹ che chở gà con.



Bây giờ không phải là bọn họ vây đánh Trương Nhất Phàm, mà là Trương Nhất Phàm chủ động khiêu chiến toàn bộ Ô phái. May mắn Trương Nhất Phàm không có vướng mắc vấn đề này, lập tức thảo luận vấn đề tiếp theo.



Trương Nhất Phàm đề nghị, trong vòng một năm phải giải quyết vấn đề khó khăn của dân chúng địa khu Vĩnh Lâm, đây là vấn đề thứ nhất. Thứ hai, phải làm cho dân chúng cảm nhận được sự quan tâm và sự chăm sóc của Chính quyền.



Điểm này đáng phải nghiên cứu, làm cho dân chúng cảm nhận được sự quan tâm và sự ấm áp của chính quyền, cái này vốn không có giới hạn mà còn là một nhiệm vụ kiên trì bền bỉ, lâu dài, gian khổ.



Ô Dật Long nói:

- Đối với hai điểm Bí thư Trương nhắc tới, bộ máy chính quyền chúng ta thấy được trách nhiệm to lớn, kỳ thật đây cũng là trách nhiệm chúng ta phải làm. Chỉ có điều muốn làm được hai điểm này, chỉ sợ đầu tiên là liên quan đến vấn đề tài chính. Hiện tại thu nhập tài chính từ thuế ở khu Vĩnh Lâm cơ bản không bằng một phần ba của nơi khác, thậm chí còn ít hơn.




Trương Nhất Phàm liền cười lạnh một tiếng:

- Thu nhập tài chính thấp, chẳng lẽ là vấn đề của dân chúng? Hay là vấn đề của Tỉnh ủy, của trung ương? Làm quan một lần, tạo phúc một phương, câu nói này các vị ngồi ở đây nhất định chưa quên. Hiện tại địa khu Vĩnh Lâm hàng năm xin tiền ở tỉnh mà không phải nộp thu nhập từ thuế, đây là vì sao? Chỉ vì nơi này nghèo nàn lạc hậu chăng? Tôi xem chưa chắc.



- Để giải quyết được vấn đề này tôi thấy chúng ta không ai được giống như hai người Bành, Toàn, cả ngày ăn chơi đàn đúm, sống mơ mơ màng màng, tiêu dao khoái hoạt, thành tích từ đâu tới? Thu nhập từ thuế từ đâu tới? Vấn đề của quần chúng giải quyết như thế nào?



- Tôi đã xem báo cáo năm năm trước của các anh, một thị trấn ở huyện Đạo An đã tám năm xin phí xây dựng cầu, gần bốn trăm nghìn tệ, đến bây giờ cũng chưa thực hiện. Hiện tại, người dân địa phương vẫn phải dựa vào leo núi lội nước để ra vào thôn xóm. Trẻ em ở nơi đó vì đến trường, ngày ngày phải lội sông mà đi. Mà đơn vị nào đó năm ngoái phí tiếp khách một năm là hơn tám trăm ngàn tệ, còn chưa bao gồm các chi phí đủ kiểu khác, nơi này tôi sẽ không chỉ đích danh.



- Ngoài ra, địa khu Vĩnh Lâm kỳ thực hàng năm đều xin trên tỉnh tiền cho các dự án khác nhau. Nhưng đợi đến khi tiền về thì những dự án này và người làm dự án đều không thấy bóng dáng, sau đó số tiền này đi đâu, chắc hẳn các vị càng hiểu rõ hơn. Hơn nữa, mỗi lần làm làm việc liền muốn tổ chức một bộ máy, muốn xe, phòng ở, tiền bạc? Làm một việc liền muốn phát tiền thưởng, phát trợ cấp, vốn chính là chuyện trong nội dung công việc của ngành. Nếu các anh lĩnh lương, tại sao lại đòi tiền?



- Những việc này, mọi người trong lòng biết rõ, tôi Trương Nhất Phàm đã đến Vĩnh Lâm, vẫn là hai câu đó. Từ giờ trở đi, một là nắm bắt vấn đề đời sống của dân, hai là tác phong cán bộ, tôi mong mọi người tự giải quyết cho tốt. Vĩnh Lâm nhất định phải lên một bậc trong năm nay, nếu không những người ngồi đây như chúng ta đều có tội, tội nhân của xã hội, tội nhân của quốc gia.



Ô Dật Long không ngờ Trương Nhất Phàm lại có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy trong hội nghị lần này. Hơn nữa lại có chứng cứ, ông ta liền biết mặt mũi chính mình hôm nay coi như mất hết rồi.



Vì thế ông ta cũng không nói nữa, hằn học hút thuốc. Trương Nhất Phàm nhìn ông ta.

- Chủ tịch thành phố Ô, vấn đề tiền tôi sẽ nghĩ cách, có thể giành được nhất định sẽ giành, nhưng tiền nhất định phải dùng đúng chỗ, ai xảy ra vấn đề, người đó chịu trách nhiệm.



Nghe nói Trương Nhất Phàm đi lấy tiền, có ngươi tư tưởng lung lay, cũng có người có thái độ xem diễn kịch, xem xem hắn có nói khoác hay không, có thể lấy được tiền hay không. Trên mặt Ô Dật Long hiện lên một tia xấu hổ, trả lời:

- Chính quyền nhất định sẽ làm hết sức, làm tốt chức trách của mình.



Lúc tan họp, Đằng Phi nhìn ánh mắt của Trương Nhất Phàm liền có chút ngưỡng mộ. Trời ơi, vừa rồi Bí thư Trương ở trong hội nghị kia quả thực chính là uy phong, có khí thế làm cho Ô Dật Long cũng không thể nói được lời nào.



Nghe nói ở Vĩnh Lâm, chẳng có người dám đắc tội Ô Dật Long, Trương Nhất Phàm đắc tội với ông ta như vậy liệu có làm ông ta bất mãn hay không? Đằng Phi ôm chặt tài liệu đi về phía phòng làm việc của mình.




Cảnh tượng trên hội nghị vừa rồi làm anh ta cảm động sâu sắc, Bí thư Trương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đích thực là hả hê lòng người.



Mà Trưởng ban Quách còn có chút đau đầu, nội dung cuộc họp hôm nay nên tuyên truyền như thế nào? Anh ta phải đi xin chỉ thị của Chủ tịch thành phố Ô.



Chu Bân ở trong phòng làm việc biết được tin. Cái gì? Bí thư Trương muốn xử lý Bành Trường Niên?



Phịch – Cái cốc trong tay Chu Bân rơi trên mặt đất, vỡ thành bốn năm mảnh.



Gã rất lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, hóa ra Bí thư Trương để bản thân mình tự lấy hồ sơ chỉ là vì xử lý Bành Trường Niên, tôi còn tưởng rằng lão ta muốn thăng chức chứ?



Chu Bân vỗ vỗ đầu, mẹ ơi, ta còn tự mình gọi điện thoại chúc mừng ông ta, không ngờ là một tai họa ngấm ngầm. Tâm tư của Bí thư Trương, làm sao làm cho người ta khó nắm bắt như thế?



Đang nghĩ tới báo tin cho Bành Trường Niên, Chu Bân nghĩ đi nghĩ lại, thôi đi, để cho ông ta đi chết đi, mặc kệ ông ta.



Tuy nhiên, sau khi sự việc xảy ra gã nhớ lại, cảm thấy bản thân vẫn chưa đoán đúng tâm tư của Bí thư Trương. Loại người giống như Bành Trường Niên, một Cục trưởng như vậy, nếu như cũng từng bước thăng chức, vậy thật là ông trời không có mắt rồi.



Lúc Chu Bân đang tự mình hối hận có tin tức truyền đến. Bành Trường Niên đã bị bắt giam vừa ngay lúc nãy.



Lần này Ủy ban Kỷ luật hành động thật nhanh. Chu Bân thè lưỡi, lập tức chạy đến chỗ Dương Lăng Vân.