Ngày hôm sau trên báo xuất hiện tin tức, cuối cùng cũng có người đem tin tức này đăng lên.
Trương Nhất Phàm lệnh cho Đằng Phi gọi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tới, sau đó ném tờ báo kia ra.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cầm báo lên đọc, không ngừng được mà lau mồ hôi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Hôm nay là đụng tới Trương Nhất Phàm tôi, nếu đụng tới một người dân bình thường thì việc này sẽ có kết quả như nào? Một Trưởng phòng nho nhỏ đã kiêu ngạo như vậy rồi, Ủy ban Kỷ luật đều đang làm cái gì? Một Trưởng phòng như anh ta, bỏ ra mấy chục vạn mua một chiếc xe mang về, tôi không tin, các anh không nhận được phản ứng trách cứ từ phía quần chúng? Tôi cho anh thời gian ba ngày, nếu không giải quyết được vấn đề của anh ta thì sẽ giải quyết vấn đề của anh.
- Bịch ---
Trương Nhất Phàm đập tay xuống bàn,
- Tôi không cần biết hậu phương của anh ta thế nào, cũng không quan tâm anh ta có bao nhiêu mánh khóe gì, ba ngày, ba ngày sau tôi muốn thấy kết quả. Nếu không làm được, tôi sẽ đến Tỉnh ủy yêu cầu đổi anh, đổi một người được việc. Trung Quốc có một điều duy nhất không thiếu là nhân tài.
Trương Nhất Phàm lời nói rất nặng, dường như hắn ta đang nhớ tới thời gian oai phong lẫm liệt ở Thành phố Song Giang. Ở Vĩnh lâm hơn nửa tháng, chưa từng có động tĩnh gì, lúc này lại đột nhiên hét lớn, giống như là sấm sét giữa trời quang, chấn động hai màng nhĩ tai.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật sau khi từ văn phòng của Trương Nhất Phàm đi ra, lập tức gọi điện cho Ô Dật Long nói qua về việc này. Ô Dật Long cũng từng nghe qua con người Toàn Quyền bình thường khá kiêu ngạo. Chẳng qua, anh ta đường đường là một Chủ tịch Thành phố nên không quan tâm đến tên tiểu tử như vậy.
Vậy mà một Bí thư Thành ủy như Trương Nhất Phàm lại muốn xử lý một Trưởng phòng đơn giản như việc bóp chết một con kiến. Đây là chiều hướng phát triển vận mệnh mà ai cũng không thay đổi được.
Ô Dật Long cười cười, xem ra Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm, cuối cùng cũng không kìm nổi mà phát ra tiếng nói của bản thân. Anh ta suy xét,
- Cứ xử lý theo lệnh của cấp trên.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật giống như một nắm gạo nếp, nắn thế nào cũng được.
Anh ta ở Thành phố Vĩnh Lâm hoàn toàn là dựa vào Ô Dật Long, Ô Dật Long nói phải xử lý anh ta mới suy nghĩ xem xử lý như thế nào, Ô Dật Long nói không xử lý anh ta tuyệt đối không nhiều lời.
Lúc này, phe của Ô Dật Long đang giữ lấy vị trí rất trọng yếu, hơn nữa lực lượng của bọn họ ở Vĩnh Lâm càng ngày càng mạnh.
Ô Dật Long không nghĩ tới một việc nhỏ này mà lại phảigiằng co với Trương Nhất Phàm, lại nói tới một Trưởng phòng nho nhỏ thật không đáng để anh ta ra mặt nói chuyện. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lập tức theo chỉ thị mà làm việc.
Vào ban đêm, Toàn Quyền đã bị Viện kiểm sát mang đi.
Ở trong phòng thẩm vấn, Toàn Quyền vẫn mạnh mẽ cứng rắn như cũ, dáng vẻ của một con lợn không sợ hương vị của chết vì bỏng nước sôi. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tự mình đi vào hiện trường, phất phất tay ra hiệu những người khác lui ra.
Toàn Quyền nhìn anh ta, trên mặt hiện ra tia cười lạnh,
- Anh rốt cục cũng đồng ý ra mặt.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nói:
- Toàn Quyền, nhận đi! Đây là mệnh lệnh. Đem vấn đề của mình giải thích rõ ràng.
Toàn Quyền cười lạnh nói:
- Làm vậy thì tôi có lợi ích gì?
Trong phòng thẩm vấn không có ai, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thở ra khói thuốc, không chút để ý đánh giá liếc anh ta,
- Làm người hẳn là biết nên tiến thoái như nào, thời điểm nên kiềm chế thì phải kiềm chế một chút. Tôi sẽ không nói về quy củ, cái chính là trong lòng cậu hiểu được. Tôi nói lại lần nữa, cậu tự đem vấn đề của mình giải quyết rõ ràng.
- Tôi muốn lập công chuộc tôi! Tôi muốn phản ánh tình hình.
Toàn Quyền vẫn còn đang mặc cả.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nói:
- Nếu như vậy thì coi như tôi chưa nói gì.
Nói xong, anh ta xoay người bước đi.
- Từ từ!
Toàn Quyền thấy chiêu của mình thất bại, chỉ có thể thỏa hiệp, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đứng ở nơi đó,
- Cậu tự mình nghĩ kỹ, vấn đề của mình nên giải thích cho tốt! Tôi không muốn nhiều lời.
Toàn Quyền nhụt chí nói:
- Tôi nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nói với hai người đứng phía đối diện:
- Có thể bắt đầu rồi, hai người nhất định phải khiến anh ta giải thích vấn đề rõ ràng, nếu không chúng ta sẽ có lỗi với tổ chức.
Hai người gật gật đầu, nhìn Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật rời đi.
Trong phòng thẩm vấn, Toàn Quyền bắt đầu khai báo. Ngoại trừ việc của mình ra anh ta tuyệt đối không nhắc đến việc của người khác. Hai người lấy xong khẩu cung của Toàn Quyền, lập tức tìm đến Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật sau khi xem qua, vừa lòng mà gật gật đầu,
- Tiểu tử này coi như còn biết điều.
Trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, hai người không ngừng rít ra khói thuốc, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn vẻ mặt của hắn một cái
Trương Nhất Phàm sau khi xem xong, đương nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra.
Đây là điển hình của chế độ quan liêu bảo hộ chủ nghĩa! Sự việc của Toàn Quyền, làm sao có thể chỉ liên quan đến một mình anh ta? Ở trên không có ai là chỗ dựa cho anh ta, một Trưởng phòng nho nhỏ, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy?
Trương Nhất Phàm liền nghĩ tới tình cảnh ngày đó ở quán cơm dân tộc Dao, lúc ấy Toàn Quyền đã ở đó, trừ lần đó ra còn có cục trưởng Cục Y tế Bành Trường Niên. Bành Trường Niên này nhất định cũng có vấn đề, Trương Nhất Phàm trầm ngâm:
- Được, tôi có thể nhịn một chút, xem các anh có thể hoành hành đến bao giờ.
Lúc này, trong lòng Trương Nhất Phàm đã có ý tưởng đổi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này.
Rời khỏi văn phòng Bí thư Trương, anh ta lại đến bên Chủ tịch Ô. Chủ tịch Ô ưu tiên tiếp kiến Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này. Trước mặt Ô Dật Long rất ít người dám cùng ngồi ăn với anh ta, người bình thường nhìn thấy anh ta cũng phải tự hạ mình vài lần.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này cũng là biết điều, vẫn tự hạ thấp mình một chút, đều nghe theo lệnh của anh ta.
Bởi vậy, quan hệ giữa hai người khá hòa hợp.
Nghe Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nói, việc của Toàn Quyền xử lý hoàn toàn xong xuôi, anh ta đã thẳng thắn nhận vấn đề của chính mình. Kỳ thật, Toàn Quyền đối với vấn đề của mình cũng có chút giấu diếm, chỉ có điều Ủy ban Kỷ luật dường như dung túng cho anh ta một chút, mở một mắt nhắm một mắt. Hoàn toàn là thái độ qua loa.
Ô Dật Long hỏi:
- Anh ta có ý kiến gì không?
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật nói:
- Bí thư Trương cái gì cũng không nói, dường như là rất cam chịu.
- Sai, hắn trầm mặc không phải là cam chịu, cậu quá coi thường hắn.
Ô Dật Long trả lời.
Những lời này khiến cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật hoảng sợ,
- Vậy làm sao bây giờ, làm lại lần nữa?
- Nếu làm lại, thì không phải là cậu không đánh đã khai sao, lừa mình dối người.
Ô Dật Long hút điếu thuốc,
- Nói sau đi, để xem phản ứng của hắn như thế nào.
Lời nói của Ô Dật Long khiến cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật kinh hoảng, anh ta lại nghĩ tới lời cảnh cáo của Trương Nhất Phàm,
- Chỉ hạn cho anh ba ngày, nếu không giải quyết được vấn đề của anh ta thì sẽ giải quyết vấn đề của anh.
- Ba ngày, ba ngày sau tôi muốn kết quả. Nếu không làm được, tôi sẽ đi Tỉnh ủy yêu cầu thay ngươi, đổi lấy một người được việc. Trung Quốc có một thứ duy nhất không thiếu chính là nhân tài.
Nghĩ đến giọng nói và vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, trong lòng hắn bồn chồn. Tuy rằng mấy năm nay bản thân và Ô Dật Long đều đứng chung một chỗ, trên lưng viết to hai chữ Ô phái. Hiện tại Bí thư Trương đến Thành phố Vĩnh Lâm, hắn có bối cảnh mạnh hơn Chủ tịch Ô, bản thân nên quyết định như thế nào?
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật có chút mờ mịt. Anh ta ở Thành phố Vĩnh Lâm nhiều năm như vậy, biết rõ tính các của Ô Dật Long. Anh ta là loại người khá cực đoan, trong mắt chứa không nổi một hạt cát.
Mà Bí thư Trương đến Vĩnh Lâm, nếu như thực sự muốn tìm mạng quan hệ, nói không nên, bản thân sẽ không về phe nào. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trong lòng thở dài:
- Ôi, làm một cây cỏ bám trên tường khó vậy sao?