Đằng Phi được nhận làm, Thứ hai tuần sau đến Thành ủy báo danh. Việc đầu tiên mà gã làm sau khi ra khỏi Thành ủy là báo tin vui này cho em họ.
Giấc mơ của gã rốt cục thành hiện thực rồi, có thể mở mày mở mặt với thiên hạ rồi.
Đằng Phi ngồi trong taxi, suy nghĩ lan man.
Gã rốt cục đã cảm nhận được cái vui sướng của việc thành danh trong thiên hạ sau mười năm gian khổ đèn sách không người hỏi han. Đường đường là Thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy, không thường đâu.
Từ nay về sau vùng sơn cước của ta có thể sản sinh ra Kim Phượng Hoàng rồi.
Đằng Phi quá xúc động đi thẳng đến quán ăn người Dao, sau khi xuống xe, đem hai mươi đồng cuối cùng trên người ném cho lái taxi:
- Không cần trả lại.
Lái xe taxi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của gã nghĩ đứa nhỏ này không phải có bệnh chứ? Chờ ông tìm tiền trả lại xong thì Đằng Phi đã đi như bay thẳng đến nhà hàng rồi.
- Hông Anh đâu? Thôi Hồng Anh đâu?
Đằng Phi đứng ở cửa, hướng về phía nhà hàng hô lớn.
Lúc này là giờ ăn cơm, người ra vào tấp nập. Rất nhiều người đều nhìn về phía Đằng Phi, Đằng Phi đều phớt lờ ánh mắt của những người này. Thôi Hồng Anh đang truyền đồ ăn từ tầng hai, nhìn thấy Đằng Phi đứng ở cửa.
- Anh họ.
- Anh gì mà anh, đi với anh! Đằng Phi không nói thêm câu nào, lôi tay em họ, vội vã đi về phía đường cái. Thôi Hồng Anh nóng nảy:
- Anh họ hôm nay bị hâm à? Em vẫn còn đang trong giờ làm mà?
- Làm gì mà làm? Sau này anh nuôi em!
- Anh nói bậy bạ gì vậy?
Thôi Hồng Anh dùng sức gạt tay hắn ra, trên mặt đỏ ửng.
Đằng Phi biết là cô thẹn thùng, đứng ở giữa đường cái, không kìm chế được tâm trạng, kéo tay em họ.
- Anh nhi, anh thành công rồi, anh thành công rồi, anh bây giờ là Thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy, anh được nhận vào làm rồi.
Đằng Phi vui sướng không ngừng, mặt mày hớn hở.
Thôi Hồng Anh ngạc nhiên vui mừng.
- Anh nói thật không? Anh họ!
Đằng Phi gật đầu lia lịa.
- Thật mà, anh vừa qua buổi phỏng vấn của Bí thư Trương. Anh thành công rồi, về sau anh sẽ là Thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy.
- Bí thư Trương? Ai là Bí thư Trương?
Thôi Hồng Anh trong lòng cũng vui mừng cho anh họ, rốt cục cũng có ngày mở mày mở mặt. Cô nghe thấy cái tên Bí thư Trương, trong lòng liền có chút lo lắng.
Đằng Phi lúc này mới phản ứng lại:
- Ồ, anh đã quên một chuyện, hóa ra Bí thư Trương chính là Bí thư Thành ủy. Anh ta là nhân vật số một của thành phố Vĩnh Lâm chúng ta, Thanh thiên đại lão gia.
- Thật ư?
- Ừ!
Nhớ tới Bí thư Trương dáng điệu uy nghiêm, Đằng Phi đến lúc này vẫn còn có chút hưng phấn. Thật không ngờ được, người bình dị gần gũi, người cán bộ trẻ tuổi đích thân đến bệnh viện thăm mình, không ngờ chính là Bí thư Trương.
Thôi Hồng Anh khẽ cắn môi, trong lòng hơi khó chịu. Bản thân mình có cơ hội trở thành bảo mẫu của nhà Bí thư Trương, nhưng do một chút sai sót nên lỡ mất.Tuy nhiên, anh họ cuối cùng cũng được như ý nguyện, trong lòng cô cũng vui mừng thay cho anh.
Thấy Đằng Phi kéo tay mình, Thôi Hồng Anh cố gắng rút ra:
- Anh họ, chúc mừng anh, cơ hội uối cùng cũng đến, anh phải cố gắng nắm lấy. Em còn trong giờ làm, đi trước đây.
Đúng lúc này, giám đốc khách sạn gọi.
- Thôi Hồng Anh, hôm nay có đi làm nữa không? Không đi thì gạch tên.
Thôi Hồng Anh đang muốn nói, Đằng Phi bèn cướp lời:
- Không đi, không đi. Không cần lương nữa. Anh Nhi, chúng ta đi.
Nói xong, gã không cần phân bua, lôi tay em họ hướng về phía trước. Thôi Hồng Anh nóng nảy:
- Không được, em đã làm một tuần rồi.
Một tuần tiền lương có mấy chục tệ, có lúc ông chủ để mắt, hoặc là khách hàng cho chút tiền phí, cô làm hai ba tháng ở đây cũng có thể dành dụm được hơn nghìn tệ thu nhập.
- Anh nhi, sao em cố chấp như vậy? Anh nói với em bao nhiêu lần rồi. Ở nơi này có thể làm ăn tốt được không? Nếu để những người ở quê nhà biết được em làm nhân viên phục vụ ở đây, bọn họ còn không biết sẽ nói như thế nào về em. Đi với anh đi, anh nói rồi mà, nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, anh nuôi em!
- Trước kia anh không có năng lực này, hiện tại thì có, anh là Thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy. Anh có thể kiếm tiền nuôi em.
Đằng Phi thổ lộ với Thôi Hồng Anh, càng ngày càng thẳng thắn, Thôi Hồng Anh nghe xong không khỏi có chút đỏ mặt.
- Anh họ, anh nghe em nói, Hồng Anh không muốn ai nuôi cả, anh có lý tưởng của mình, khát vọng của mình. Nếu Bí thư Trương cho anh cơ hội này, anh nhất định phải công tác tốt, em nghe nói thư ký cũng có thử việc. Nếu anh làm không tốt đồng nghĩa với bị sa thải.
- Cái này anh biết, khó khăn lắm mới có cơ hội này, anh có thể không nỗ lực sao? Thế này đi, em nghe anh, bỏ công việc này đi. Chúng ta nghĩ cách khác được không? Nhân viên phục vụ không phải là một công việc tốt.
Thôi Hồng Anh không lay chuyển được hắn, chỉ đành phải theo Đằng Phi đi, Đằng Phi nói:
- Hiện tại cửa hàng không còn nữa, nhưng trong thẻ ngân hàng của anh còn mấy trăm ngàn, anh rút ra chúng ta đi ăn mừng một chút. Sau đó anh dẫn em đi xem cái này hay lắm.
- Đồ hay hay gì?
Thôi Hồng Anh hỏi.
- Đến lúc đó em sẽ biết. Đi thôi!
Hai người đang đi, một chiếc Audi màu đen dừng ở phía trước mặt. Chủ nhiệm Chu Bân ở văn phòng Thành ủy ở trên xe vẫy tay.
- Thôi Hồng Anh, sao cô lại ở đây, để tôi tìm mãi.
Biết được Bí thư Trương đồng ý Thôi Hồng Anh làm người giúp việc theo giờ cho hắn, đống tro tàn trong lòng Chu Bân lại được khơi cháy lên.
- Chủ nhiệm Chu, anh tìm tôi có chuyện gì?
Đằng Phi cũng vừa mới quen vị văn phòng chủ nhiệm này, nhìn thấy Chu Bân xuống xe, hắn liền lễ phép chào một câu.
- Chủ nhiệm Chu.
Chu Bân dường như bây giờ mới nhìn thấy Đằng Phi, dùng một ánh mắt khả nghi nhìn gã:
- Đằng Phi, sao cậu lại ở đây?
Thôi Hồng Anh giải thích.
- Anh ấy là anh họ tôi.
- Ồ.
Chu Bân còn có chút hoài nghi, ánh mắt đảo qua sắc mặt hai người, trong lòng thầm nhủ. Mẹ nó chứ. Mình vất vả tìm một người giúp việc sinh viên cho bí thư Trương như vậy, không thể để tên tiểu tử này chà đạp được.
Lão nhìn thấy Đằng Phi kéo tay Thôi Hồng Anh, trong lòng có chút nóng nảy. Giống như Đằng Phi kéo bà xã của Chu Bân vậy. Bà nó chớ. Đây là ông hao tổn tâm trí chuẩn bị lễ vật cho Bí thư Trương.
Lão nói với Thôi Hồng Anh.
- Hồng Anh à. Bí thư Trương muốn tôi nói với cô, anh ấy trên nguyên tắc đồng ý cho cô làm người giúp việc. Chỉ là làm bán thời gian thôi, cô giúp anh ấy dọn dẹp quét tước, giặt quần áo. Cũng không có gì khác, trở về trước sáu giờ. Cô thấy thế nào?
Chu Bân sở dĩ nói rõ ràng như vậy, hoàn toàn là để cho Đằng Phi nghe thấy.
Đằng Phi trước kia nghe nói qua chuyện này, sau lại nghe Bí thư Trương không đồng ý, việc này liền thất bại. Thời điểm đó, hắn không có năng lực, hiện tại nghe em họ tiếp tục làm người giúp việc cho người ta, trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng đối phương là Bí thư Trương, hắn liền nghĩ chuyện hôm Trương Nhất Phàm và bà xã đi chụp ảnh.
Bạn gái của Bí thư Trương xinh đẹp như vậy, chắc chắc không thích em họ mình được. Hơn nữa tan làm trước sáu giờ. Đằng Phi đứng bên cạnh nghĩ ngợi không nói gì.
Chu Bân nói:
- Tôi có thể xem cô là người làm thêm ngoài giờ, tư tưởng và đạo đức tốt mới đề cử cô với Bí thư Trương đợi cô tốt nghiệp đại học. Nói không chừng Bí thư Trương vui vẻ thưởng cho cô một công việc, cô cần phải nắm chắc.
Thôi Hồng Anh đương nhiên biết đạo lý gần quan được ban lộc, cô gật đầu:
- Cảm ơn chủ nhiệm Chu quan tâm, Hồng Anh nhất định ghi nhớ ở trong lòng.
Chu Bân lại nhìn Đằng Phi.
- Cậu theo tôi một chút.
Đằng Phi đi theo sau Chu Bân, hai người đi ra xa tầm mười mét. Chu Bân bèn nói với Đằng Phi:
- Lần này cậu được Bí thư Trương chọn lọc, làm chức Thư ký chuyên trách cho Bí thư Thành ủy. Cậu cần phải linh hoạt, có gì không hiểu cứ việc đến tìm tôi.
Hắn vỗ vỗ bả vai của Đằng Phi:
- Chức trách của cậu và chức trách của tôi đều là giống nhau, đều là hầu cận bên lãnh đạo.
Đằng Phi gật đầu:
- Cảm ơn chủ nhiệm Chu dạy bảo, Đằng Phi nhất định tận tâm tận lực.
Chu Bân nhìn hắn một cái:
- Tốt nhất đừng để bí thư Trương biết, cậu và Hồng Anh là anh em họ. Cô ta làm giúp việc theo giờ cho Bí thư Trương, cậu ít đi tìm cô ấy thôi.
Đằng Phi đổ mồ hồi, chính mình vì em họ mới quen biết bí thư Trương. Chỉ có điều hắn không dám biểu lộ trước mặt Chu Bân. Chỉ cẩn thận nói:
- Tôi biết nên làm thế nào, cảm ơn Chủ nhiệm Chu nhắc nhở.
Đợi Chu Bân rời khỏi rồi, Đằng Phi cũng không nhớ tới việc đi ăn mừng nữa, lôi Thôi Hồng Anh chạy về cửa hàng.
Không ngờ trước cửa hiệu nhiều người đến thế, trong đó còn có mấy ngưởi phòng thuế vụ công thương, mấy ngày trước đem tấm biển cửa hiệu chụp ảnh đập đi. Bọn họ đến đây làm gì?
Đằng Phi vừa mới đi qua, một trưởng phòng Sở thuế vụ liền đi tới:
- Đằng Phi, thật xin lỗi, lần trước có mấy người hiểu nhầm. Cậu xem, tôi đem bọn họ đến xin lỗi cậu.
Trưởng phòng đưa một điếu thuốc, loại thuốc phù dung cao cấp.
Đằng Phi ngăn lại.
- Tôi không hút thuốc.
Trưởng phòng cười cười.
- Không sao, cửa hàng của cậu sau này mở lại được miễn toàn bộ thuế.
Nhìn Trưởng phòng vẻ mặt tươi cười. Đằng Phi nhớ lại sắc mặt hung ác mấy ngày trước, trong lòng không khỏi cảm thấy ghê tởm. Đằng Phi thản nhiên nói:
- Không cần đâu, tôi cũng không mở cửa hiệu nữa.
- Cũng đúng, cũng đúng, cậu đã là thư ký chuyên trách của Bí thư Trương, cửa hàng này chính xác không cần mở lại nữa, ha ha.
Trưởng phòng lại một trận cười mỉa, tự giễu cợt.
Đằng Phi hiện tại là Thư ký chuyên trách của Bí thư Trương, bọn họ nhận được điện thoại, ngay lập tức tới nhận lỗi. Nhưng Đằng Phi dường như không thể nào vui được, Trưởng phòng trong lòng âm thầm mắng:
- Thần kỳ con khỉ, làm thư ký có gì đặc biệt.
Chẳng qua, hôm nay là phụng mệnh cấp trên đến nhận lỗi, y đành phải nhẫn nhịn chịu đựng cười cho qua chuyện.
Đằng Phi không để ý tới bọn họ, đi thẳng vào cửa hàng, mấy người bọn họ được một trận xấu hổ, cuối cùng Trưởng phòng nói với Đằng Phi:
- Thư ký Đằng, về sau có chuyện gì chỉ bảo một tiếng là được. Nếu không có chuyện gì bọn tôi đi trước đây.
Đằng Phi không để ý tới y, đi thẳng lên tầng hai.
Trong phòng làm việc ở hiệu chụp ảnh, Đằng Phi dành hơn tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tìm thấy bức ảnh của bạn gái Bí thư Trương. Bức ảnh đó vốn đã rửa xong, chờ Trương Nhất Phàm tới lấy, không ngờ cửa hiệu vô lý bị người ta niêm phong mất.
- Đây là ai vậy? Xinh thế.
Thôi Hồng Anh nhìn tới choáng váng, trên thế giới còn có cô gái xinh đẹp như thế ư.
Đằng Phi nhìn cô một cái:
- Đây là bạn gái của Bí thư Trương, tiên nữ trong tranh.
Thôi Hồng Anh nhìn ảnh chụp của Đổng Tiểu Phàm, liền lắp bắp, quá đẹp!
Đằng Phi lấy ảnh chụp, đi thẳng vào lan can triển lãm trước mặt, ánh mắt dừng ở bức ảnh chụp Lưu Hiểu Hiên, ngẫm nghĩ một chút liền giơ tay gỡ xuống, đặt cùng chỗ với bức ảnh chụp Đổng Tiểu Phàm.