Trương Nhất Phàm ở bên ngoài hút xong điếu thuốc, mới thấy Thôi Hồng Anh đỡ Đằng Phi đi ra.
- Tôi không đi xa được, tìm ở quanh đây có cái góc nào đi!
Đằng Phi nhìn Trương Nhất Phàm, vẫn ánh mắt không thể tin được như trước, người này là lãnh đạo Thành ủy ư? Mặc kệ dáng điệu của hắn, nhiều lắm cũng là cán bộ trưởng phòng linh tinh, không to hơn được.
Đối với lối mòn quan trường, Đằng Phi so với Thôi Hồng Anh cũng hiểu đôi chút.
Trương Nhất Phàm cũng không muốn đi quá xa, chỉ vào cái đình hóng mát trước mặt:
- Ngồi ở đây đi, cũng không lâu đâu.
Thôi Hồng Anh đỡ Đằng Phi tới, ba người ngồi xuống một cái ghế đá. Đầu mùa xuân, bàn ghế đá mang đến từng đợt lạnh lẽo, ngồi xuống cũng thấy lạnh hết cả mông.
Đằng Phi kể lại với Trương Nhất Phàm về cảnh ngộ của mình khi ứng tuyển vào vị trí thư ký chuyên trách của Bí thư Thành ủy.
Đằng Phi và Thôi Hồng Anh đều là những đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, cũng là một trong số ít sinh viên ở thôn. Bởi vì tham gia kỳ thi ứng tuyển vị trí Thư ký chuyên của Bí thư Thành ủy, không ngờ sau khi thi viết xong, Đằng Phi đứng thứ nhất.
Hai ngày trước, một người bạn học thời đại học với Đằng Phi đến tìm anh ta, mời Đằng Phi tới nhà hắn. Lúc ăn cơm, bố của người bạn học lấy ra hai mươi nghìn tệ, yêu cầu Đằng Phi rút lui trong vòng thi phỏng vấn.
Đằng Phi không đồng ý, kiên quyết rời khỏi nhà của thằng bạn học này. Không ngờ ngày hôm sau người của Bộ Công thương và Chi cục thuế tới cưỡng ép niêm phong hiệu chụp ảnh. Đằng Phi đương nhiên không phục, cãi nhau với bọn họ, kết quả sự việc xảy ra tiếp theo là Đằng Phi bị người ta đánh phải vào bệnh viện, hiệu chụp ảnh cuối cùng cũng bị bắt niêm phòng.
Theo Đằng Phi được biết kỳ thi viết lần này có tầm hơn hai mươi người thi đỗ, ít nhất một nửa số đó bị đe dọa bằng những thủ đoạn khác nhau, nhưng đại đa số đều dùng tiền dàn xếp ổn thỏa.
Đằng Phi vừa nói xong, Thôi Hồng Anh thấy Trương Nhất Phàm vẫn không nói gì, cô liền vội vàng nói:
- Bí thư Trương, chuyện của anh họ tôi, có phải là có rắc rối gì không? Nếu cả anh cũng không có cách nào tôi thấy hay là thôi vậy.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cứ yên tâm dưỡng thương, không phải suy nghĩ nhiều những chuyện khác.
Sau đó hắn đưa ra một tờ danh thiếp.
- Có chuyện gì, mọi người cứ gọi điện thoại cho tôi.
Đằng Phi cầm tấm danh thiếp, có chút hoài nghi nhìn Trương Nhất Phàm. Đợi Trương Nhất Phàm đi rồi, hắn liền nói thầm.
- Hồng Anh, quạ trên thế gian này đều đen như nhau. Em nói hắn có được không?
- Bây giờ chúng ta không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Thôi Hồng Anh nhìn theo Trương Nhất Phàm, trong lòng cũng thiếu tự tin.
Trời hoàn toàn tối đen, gió lạnh phơ phất, trên đường bật đèn sáng lấp lánh.
Ở một góc khác của Thành phố Vĩnh Lâm, Toàn Quyền của Phòng Nhân sự vội vàng ra khỏi cửa, lái một chiếc xe Lăng Chí mới tinh nhập khẩu từ Nhật Bản.
Chạy như bay trên đoạn đường đầy ánh đèn rực rỡ kia. Toàn Quyền vừa lái xe, vừa gọi điện thoại:
- Trưởng ban thư kí, buổi tối đến Tử Khí Đông làm một chầu nhé.
Dương Lăng Vân ở khu Vĩnh Lâm nhiệm kỳ trước, là trưởng ban thư ký duy nhất không được vào Uỷ viên thường vụ. Mấy năm nay ông ta vẫn luồn lên nhảy xuống, nhưng không đạt được nguyện vọng. Hiện giờ Trương Nhất Phàm vừa tới, hắn liền đem hy vọng này giao phó cho bí thư mới.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, hắn và Chu Bân biểu hiện vô cùng ân cần trước mặt Bí thư Trương.
Những người thân thuộc với Dương Lăng Vân đều biết rằng, hắn có hai sở thích. Đàn bà gì đó? Sai! Không phải đàn ông nào cũng có đam mê này. Dương Lăng Vân có hai sở thích đặc biệt là câu cá và chơi mạc chược sau giờ làm.
Thật ra câu cá cũng là một việc hắn thích làm nhất, chơi mạc chược chỉ là một phương thức giao tiếp, sự kì diệu ở trong đó không đủ để nói với người ngoài.
Toàn Quyền tìm hắn chơi mạt chược, Dương Lăng Vân không từ chối, vừa lúc có một phòng mới mở gần đây, tiền hơi thiếu. Hắn còn đang cân nhắc, làm sao để bù lại số tiền trang hoàng căn phòng kia đây.
Quân tử yêu tiền tài, mà nắm bắt lấy nó là việc nên làm. Dương Lăng Vân nhận tiền, đều có một bộ. Hắn tự lập cho mình một quy tắc, không nhận tiền riêng của tư nhân, nếu lấy thì lấy tiền của đơn vị.
Điểm thứ hai, tiền của người lạ không thèm. Tiền của người lạ thường thường chính là ngòi nổ khiến mình mất đi tiền đồ. Bởi vậy, về tài chính danh tiếng của Dương Lăng Vân cũng không tồi.
Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, Toàn Quyền tối nay tìm mình đánh bài, Dương Lăng Vân biết có người đưa phong bao đến cho mình.
Vì thế hắn trầm ngâm một hồi, không nhanh không chậm nói:
- Có những ai?
Toàn Quyền trả lời:
- Chủ nhiệm Chu, anh, tôi, còn có anh Bành.
Những người này đều là một hội. Bình thường cũng thường xuyên cùng nhau uống rượu, ăn cơm. Nhưng Dương Lăng Vân không ưa Bành Trường Niên. Người này đã năm mươi tuổi, nhưng vẫn còn thích ngâm mình ở ktv, ôm ấp tình chàng ý thiếp, nhìn mà thấy ghê tởm.
Bành Trường Niên không giống hắn, Bành Trường Niên biết mình đã năm mươi tuổi, những ngày sau không còn nhiều, nếu không phóng túng một chút trong những năm cuối cùng của tuổi thanh xuân đợi tới lúc không cứng được nữa, sợ rằng muốn trăng hoa cũng lực bất tòng tâm. Bởi vậy, kiểu người giống với Bành Trường Niên giờ không hiếm.
Bọn họ ở tuổi này, chơi càng điên cuồng. Bởi vậy, Bành Trường Niên trong chốn quan trường có tiếng là cục trưởng dê cụ. Dương Lăng Vân cố ý tránh xa người này. Gã cho rằng nguyên nhân không an toàn ở Bành Trường Niên quá nhiều, cứ tránh xa là tốt nhất.
Nghe Toàn Quyền nói như thế, hắn bèn nói:
- Anh Bành lớn tuổi như thế, không cần gọi anh ấy đâu.
Toàn Quyền sao có thể không hiểu rõ, hắn cười đáp:
- Vậy được, anh đến Tử Khí Đông trước đi, vẫn phòng cũ 8018.
Tử Khí Đông là khách sạn ba sao tốt nhất ở thành phố Vĩnh Lâm, còn phòng 8018 là phòng mà Toàn Quyền đã bao trọn gói nhiều năm nay. Thấy Dương Lăng Vân đồng ý, Toàn Quyền bèn hừm một tiếng nhỏ, lại gọi điện thoại:
- Mười phút sau tôi sẽ đến Tử Khí Đông, anh chuẩn bị cho tôi năm mươi nghìn tệ.
Lúc Toàn Quyền tới Tử Khí Đông, Lã Kiều Giám đốc Uỷ ban Quan hệ Công chúng hội Giám đốc đã sớm chờ gã ở trong phòng rồi. Sau khi hai người gặp nhau, Toàn Quyền ôm hôn cô ta một cái:
- Em yêu, đồ đã chuẩn bị xong chưa?
Lã Kiều chỉ chỉ cái túi bên cạnh:
- Em làm việc anh cứ yên tâm. Còn an toàn hơn cả đội mũ ấy chứ.
Toàn Quyền giơ tay sờ soạn ngực cô ta một hồi:
- Mặc gợi cảm như vậy, cũng không sợ người khác sờ soạn?
Lã Kiều nói:
- Có phải là ghen rồi không? Ghen thì cưới em đi, cả đời em chỉ cho mình anh xem thôi.
- Ấy không, kết hôn nhiều thủ tục lắm.
Toàn Quyền mở khóa kéo chiếc túi, nhìn bên trong năm kẹp tiền giấy xếp chỉnh tề, bèn lấy ra ba tệp cho vào ba cái túi khác nhau. Đưa túi tiền cho Lã Kiều.
- Tối nay Trưởng ban thư kí Dương muốn tới chơi mạt chược, ba thiếu một, em thêm vào đi. Còn một là Chu Bân, đều là người em quen. Nhớ kỹ…
Lã Kiều nói:
- Em biết rồi, chỉ được thua không được thắng.
Lã Kiều ngồi bên cạnh Toàn Quyền.
- Các anh làm quan thật chả có sự hăng hái gì, cái gì cũng mơ hồ cả.
- Ai nói mơ hồ, tình cảm của anh với em chẳng lẽ còn không thật sao?
Toàn Quyền cười ha hả, lại duỗi người ôm lấy eo Lã Kiều.
Lã Kiều phản bác lại:
- Ôi dào! Trừ cái thứ mà anh đưa vào trong em, em vẫn chưa phát hiện những thứ đồ thật khác.
Toàn Quyền cười hì hì rút tay khỏi ngực cô.
- Gần đến giờ rồi, đi thôi.
Hai người vào phòng, Chu Bân vừa mới tới. Nhìn thấy Toàn Quyền và Lã Kiều hắn cũng cười rất mờ ám.
- Vừa rồi ở dưới tầng hầm tôi nhìn thấy chiếc xe Lăng Chí, là của anh à?
Toàn Quyền gật đầu.
- Chỉ là chiếc Lăng Chí thôi mà, anh thích thì lấy về đi mấy ngày, nhưng vẫn chưa có giấy phép.
- Thôi đi, anh tặng tôi, tôi cũng chẳng dám nhận.
Ánh mắt Chu Bân nhìn váo cổ áo rộng của Lã Kiều, vừa rồi bàn tay của Toàn Quyền sờ vào đã để lộ ren cái áo ngực Bra màu đen.
Toàn Quyền nhìn thấy, vỗ mông Lã Kiều nói:
- Nếu em không thích xe thật, vậy em cho anh mượn chiếc BMW này về chạy mấy hôm.
Lã Kiều lườm hắn một cái, Chu Bân thì cười cười giơ cao tay lên.
- Không tiêu hóa nổi, gần đây tôi ăn chay bỏ sắc, chỉ chơi mạt chược thôi.
Toàn Quyền nói:
- Kiều Kiều, đến chỗ em lấy năm nghìn đưa cho anh Bân. Tối nay cứ chơi thoải mái đi, không cần làm lớn.
Lã Kiều lấy trong bao một xấp năm ngàn đưa cho Chu Bân, Chu Bân nói:
- Sao làm thế được, không phải nói là chơi sao, tôi có tiền mà.
- Ài, người anh em à, khách sáo làm gì? Coi như tôi cho anh mượn, không dùng trả lại.
Toàn Quyền độ lượng phất tay. Chu Bân liền hiểu ý nhận ngay không nói gì.
Thấy Chu Bân nhận tiền, Toàn Quyền liền hỏi:
- Anh Bân, việc tuyển thư ký chuyên trách cho Bí thư Thành ủy anh có biết nội tình gì không?
Chu Bân nhận tiền của Toàn Quyền, cũng ngượng ngùng giấu đi.
- Sao thế? Trưởng phòng nhân sự chẳng lẽ trong lòng còn thiếu tự tin ư? Cháu trai anh thế nào rồi?
- Vẫn ổn, thi đứng thứ hai.
Toàn Quyền cười quái dị. Chu Bân không phải là kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết ẩn ý sau nụ cười của Toàn Quyền. Cháu của hắn đứng thứ hai, chỉ sợ là cái mác giả.
Hắn liếc nhìn Toàn Quyền một cái, Toàn Quyền liền lặng lẽ nói:
- Lần này anh yên tâm, tuyệt đối không tìm ra sơ hở gì.
Chu Bân liền nhắc nhở một câu.
- Theo tôi được biết, bí thư Trương nhấn mạnh, người có quan hệ là không được. Việc này do Trưởng ban Thư ký Dương tự mình phụ trách, lát nữa anh hỏi anh ta xem.
- Cái này có chút phiền phức.
Toàn Quyền khẽ cắn môi, thầm mắng.
- Bí thư Trương này đúng là cáo già, có người đứng sau lưng thì không cần.
Toàn Quyền suy nghĩ trong lòng, mình vừa mới hủy bỏ mười tên trong kỳ thi trước cho công bằng, không ngờ Bí thư Trương lại ra chiêu như vậy, lẽ nào muốn tôi đi sửa hồ sơ của cháu trai? Đã đi đến nước này, không thể bỏ dở giữa chừng được.
Chu Bân khuyên một câu.
- Tôi thấy anh cũng vừa vùa thôi, cuối cùng còn phải được Bí thư Trương tự mình phỏng vấn, anh có thể chắc chắn nắm phần thắng không?
Dương Lăng Vân đến đây, thừa dịp Chu Bân vào nhà vệ sinh, Toàn Quyền nhét một kẹp tiền giấy vào. Dương Lăng Vân cũng không nhìn, thuận tay đút vào túi quần.