Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 615: Chúng ta chính là nguyên lão




Đổng Tiều Phàm ở Vĩnh Lâm ba ngày, khi đi, cô còn lo nhắc những tấm ảnh chụp của mình, nhắc đi nhắc lại với Trương Nhất Phàm, lấy ảnh rồi, phải nói cho cô, có đẹp hay không?



Trương Nhất Phàm nhéo mặt cô một chút, hai người chia tay ở trên đường rất ngọt ngào.



Trong văn phòng, Trương Nhất Phàm xem tài liệu, vì không có thư kí, Chu Bân cũng rất chu đáo, tạm thời thay thế chức vụ thư kí. Một chủ nhiệm của Thành ủy có thể tự nguyện làm thư ký cho mình, có thể thấy Chu Bân nỗ lực rất nhiều.



Trương Nhất Phàm trong lòng hiểu được, hắn cũng nghiên cứu qua hồ sơ Chu Bân, sau khi xem qua lý lịch anh ta, không phát biểu bất kì ý kiến nào. Cho nên hắn bảo Chu Bân đến giúp tìm hồ sơ vài cán bộ Cục Y tế.



Bí thư muốn xem hồ sơ của lãnh đạo Cục Y tế? ? Chu Bân thầm suy nghĩ, đột nhiên, anh ta hiểu, đem hồ sơ đưa đến văn phòng bí thư, liền lén lút gọi Bành Trường Niên.



- Cục trưởng Bành, chúc mừng chúc mừng.

Chu Bân cười cười ngồi trở lại phòng làm việc của mình, đóng cửa, vắt chân lên bàn, sửa vẻ khiêm tốn ban nãy, rất có khí thế lãnh đạo tán gẫu với Bành Trường Niên Cục Y tế



- Chu chủ nhiệm, tin vui từ đâu đến?

Quan hệ giữ Chu Bân và Bành Trường Niên không tồi, nói chuyện cũng không cần khách khí. Chu Bân ở văn phòng Thành ủy, tin tức luôn luôn khá linh thông, nhận được điện thoại của anh ta, lông mi Bành Trường Niên liền nháy nháy.



Người ta nói mí mắt nháy, trái tài phải tai, da mắt trái nháy nháy vận may sắp đến, không phải ái tình đến mà là sắp phát tài rồi. Ở tuổi ông ta, ái tình không trông cậy được rồi, chỉ chờ vào thăng quan tiến chức.



Nhưng qua tuổi năm mươi, Bành Trường Niên cũng không trông cậy vào mình còn có thể thăng quan cái gì, cho nên ông ta chuyển hứng thú sang việc phát tài. Chu Bân gọi điện thoại tới, tuyệt đối liên quan gì đó đến việc phát tài.



Chả lẽ thời mình đến rồi, chết đến nơi còn có thể nhảy nhót vài cái? Ồ, nói sai rồi, phỉ phỉ phỉ, mồm quạ đen, đang đương đương, nói chết đến nơi cái gì. Bành Trường Niên thầm mắng chính mình vài câu, liền cười ha hả kéo nói với Chu Bân



- Vừa rồi tôi đem hồ sơ của anh đưa đến Bí thư văn phòng. Ha ha...

Chu Bân cũng không nói quá, điểm đến mới thôi. Bí thư Trương mới tới muốn hồ sơ của mình làm gì?



Hắn không thể vô duyên vô cớ tìm một hồ sơ cán bộ, chẳng lẽ thực sự có cơ hội thăng quan? Không thể ngẫu nhiên thế được? Mình trước đó còn cùng làm chuyện đó vớivới một nhân viên công ty bảo hiểm nhân thọ, lẽ nào là cô ta mang vận may đến cho mình



Bành Trường Niên một mực gật đầu.

- Cảm ơn Chu chủ nhiệm, buổi tối ăn cơm cùng nhau, sau đó đi uống một ca thế nào?



Chu Bân vừa rồi đưa ông ta tin này, Bành Trường Niên trong tâm hiểu, cho nên nhiệt tình mời bản thân, không cần nói, lời nói ra, nhất định là chốn ăn chơi đàng điếm. Tuy nhiên, Chu Bân vừa không đồng ý, cũng không cự tuyệt, chỉ nói:

-Nhìn đi! Ôi! Gần đây bận quá, Bí thư mới tới không có thư kí, tôi liền thành chân chạy, sợ không rảnh à!



Chu Bân cảm thán một trận, thật ra có hương vị khoe ra, lăn lộn trong quan trường, ai thân cận với Bí thư, đó chính là người tâm phúc, người khác hâm mộ còn không kịp? Bành Trường Niên thậm chí nghĩ, nếu có thể, ông ta nguyện xách túi cho Bí thư, đáng tiếc ông ta không có cơ hội.



Bành Trường Niên ngưỡng mộ nói:

-Còn ai không biết anh bây giờ là người tâm phúc bên Bí thư, nghe nói Bí thư mới đến nền tảng không tồi, về sau phát đạt, ngàn vạn lần chớ quên huynh đệ chúng ta.



Chu Bân có chút đắc ý cười cười:


-Cho dù đã quên người khác, còn có thể đã quên cục trưởng Bành?



-Đúng vậy,đúng vậy!

Bành Trường Niên vẻ mặt cười quyến rũ. Hai người kéo co một trận, sau khi gác điện thoại, Chu Bân quen tính lấy ra một gói thuốc trên người.



Cắt! Thuận tay ném một phát, lại mở ngăn kéo, cầm ra một vốc cực phẩm phù dung vương.



Điếu này anh ta chỉ rút một điếu, lại ném vào ngăn kéo, rút cái này, vẫn là rút cái thoải mái. Sau đó anh ta lại bỏ Kim bạch sa vào túi quần áo.



Túi Chu Bân, bây giờ chứa vài loại thuốc, thuốc Kim bạch sa vài tệ này, đây là cố ý chuẩn bị cho Bí thư Trương mới tới. Khi Bí thư Trương ở, anh ta liền rút ra, khi Bí thư Trương không ở, anh ta liền rút ra Phù dung vương.



Bình thường, Chu Bân cũng cất Phù dung vương cất vào hộp thuốc Bạch sa, như vậy lúc rút ra khá yên tâm.



Trương Nhất Phàm xem hết hồ sơ Bành Trường Niên, bề mặt chỉ lộ ra ít thông tin cơ bản, ngoại trừ tuổi, tính, quê quán ở ngoài, có lẽ đều là giả .



Bởi vậy, Trương Nhất Phàm xem hồ sơ cán bộ, nếu không phải người quá quan trọng, hắn bình thường chỉ xem vài tiếng. Về những công trạng gì gì đằng sau, chuyện nửa thật nửa giả, toàn bộ dựa vào chính mình đi phân tích.



Từ biểu hiện của Bành Trường Niên trưa qua, trực giác Trương Nhất Phàm nhắc nhở bản thân, người này sợ là chả phải loại tốt đẹp gì. Việc này để đó đã, đem việc của thư kí chứng thực rồi nói sau.



Đang muốn tìm Dương Lăng Vân, Chu Bân liền chờ bên ngoài, anh ta vào tiếp trà cho Bí thư Trương. Mới một tuần, Chu Bân phát hiện Bí thư mới tới tuy trẻ tuổi, nhưng rất thích uống trà, cho nên, anh ta liền quan tâm.




Khi Chu Bân tiếp trà, Trương Nhất Phàm nói:

- Chủ nhiệm Chu, anh cũng có việc của mình, không cần đích thân chạy tới chạy lui. Gọi người khác giúp là được.



Chu Bân khiêm tốn nói:

-Không hề gì, vì lãnh đạo phục vụ, đó là bổn phận của tôi. Trước khi Bí thư Trương tuyển được thư kí, Chu Bân nguyện theo ngài cống hiến sức lực, vì ngài cống hiến sức lực.



Trương Nhất Phàm có chút không kìm nổi muốn cười. Người như Chu Bân rất giống một người trên ti vi, mọi người đoán là ai.



Một khi đã như vậy, Trương Nhất Phàm cũng không khách khí:

-Vậy anh liền giúp tôi kêu Trưởng ban thư ký Dương đến.



Chu Bân hơi cúi người, khiêm tốn nói:

-Tôi đây đi gọi, Tôi đây đi gọi.



Vừa mới ra khỏi văn phòng bí thư, Chu Bân liền khá ưỡn ngực, thở một hơi thật dài, lau mồ hôi trên trán lẩm bẩm:

-Ôi, phải đóng giả một nô tài tốt, thật là có chút khó khăn. ôi, thật không phải việc người làm.



Vốn là việc một cú điện thoại có thể gọi điện thoại, Chu Bân lại tự mình chạy một chuyến,

- Trưởng ban thư ký, ứng cử viên chuyên trách thư ký cho bí thư có chưa?



Dương Lăng Vân:

-Anh đừng trộn lẫn, không biết bao nhiêu người muốn vị trí này. Chỉ cần anh tôi có thể lăn lộn ở trên vị trí này, khi Bí thư Trương cần, ngẫu nhiên một hai lần nghĩ tới anh tôi, coi như không trắng tay rồi.



Chu Bân nói:

-Cũng phải.



Dương Lăng Vân nói:

-Bí thư Trương có phải tìm tôi có việc?




-Ồ, ông ta muốn anh qua, không chừng là thảo luận việc chọn thư kí.



Dương Văn Lăng đến văn phòng Bí thư Trương, Chu Bân quả nhiên có bổn phận thay thế vị trí thư kí, rót trà cho hai người xong lui ra. Trương Nhất Phàm nhìn Dương Lăng Vân nói:

- Trưởng ban Dương, về chuyện thư ký chuyên trách, anh chứng thực nhanh một chút, ngay cuối tháng này. Nếu chọn không ra người thích hợp, Chủ nhiệm Chu mệt lắm rồi. Đó là trách nhiệm của anh.



Dương Lăng Vân cười cười,

-Vâng, vâng, thi viết phòng Nhân sự đã qua rồi, tôi đang sàng lọc. Không chừng hai ba ngày, cơ bản có thể quyết định.



Trương Nhất Phàm nhấn mạnh,

-Nhớ kĩ, cần một người không có nền tảng gì, ý tôi anh hiểu chứ?



Dương Lăng Vân nói:

-Tôi sẽ nhớ, xin Bí thư yên tâm.



Ra khỏi văn phòng, Dương Lăng Vân thấy Chu Bân đứng cạnh cửa, ánh mắt gặp nhau, hai người cùng vào văn phòng Trưởng ban thu kí. Dương Lăng Vân nói:

-Bí thư Trường đánh giá anh không tồi!



Chu Bân trên mặt có chút đắc ý, ngoài miệng lại nói, đâu có đâu có?



-Ông ta còn nói gì?



Dương Lăng Vân cười cười, bí hiểm nói:

-Nghe tôi nói không sai, Bí thư Trương mới đến Vĩnh Lâm, bọn họ cần mua lòng người, chỉ cần hai người chúng ta hết lòng hết sức, về sau đợi Bí thư Trương đứng vững gót ở Vĩnh Lâm, chúng ta chính là nguyên lão.



-Hiểu,hiểu!

Hai người thầm hiểu mỉm cười.