Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 610: Xa nhau còn hơn cả tân hôn




Đổng Tiểu Phàm nằm đó:

- Em mệt lắm, không muốn động đậy gì cả.



Trương Nhất Phàm cười hì hì nhào tới:

- Anh thì hoàn toàn tự động, bảo đảm làm em hài lòng.



Đổng Tiểu Phàm tức quá đấm cho hắn một cái, bàn tay nhỏ mềm mại không có tí sức lực nào bị Trương Nhất Phàm nắm chặt lấy. Hai tay cô bị hắn giữ chặt giơ lên cao trong tư thế đầu hàng.



Hai chân vốn được khép chặt, nhưng dưới sự xâm nhập mạnh mẽ của Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm không khánh cự, tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Đến khi Trương Nhất Phàm tiến thẳng vào thì mặt cô đã đỏ bừng lên rồi.



Cô vừa định nói là em vẫn chưa chuẩn bị xong thì Trương Nhất Phàm đã đẩy nó vào trong, đau đến mức Đổng Tiểu Phàm không chịu được kêu lên một tiếng, nhưng cơn đau đớn của cô ngay lập tức được thay thế bằng một cảm giác khác.



Khi Trương Nhất Phàm di chuyển nó với mức độ nhỏ, ra ra vào vào thường xuyên, cây súng trường đó như được bôi trơn trở nên linh hoạt vô cùng. Chiêu thức đơn giản này cách mà hai người đã sử dụng nhiều nên vô cùng quen thuộc rồi.



Hai tay Đổng Tiểu Phàm bị hắn giữ chặt ấn trên gối, Đổng Tiểu Phàm cắn chặt răng thẹn thùng nhìn hắn. Không khí trong phòng trở nên ấm áp. Trương Nhất Phàm giống như một con sư tử không biết mệt mỏi làm việc không ngừng nghỉ.



Có đến hai mươi phút thì Trương Nhất Phàm nói anh mệt rồi, đến lượt em lên nhé.



Đổng Tiểu Phàm mặc kệ. Cô thường cảm thấy tư thế nam dưới nữ trên rất phóng túng, hai người sống cùng nhau lâu như vậy rồi mà Đổng Tiểu Phàm chưa bao giờ chịu xuất trận, cưỡi trên người chồng.



Lần nào cũng là Trương Nhất Phàm thay đổi chiến thuật làm cô cảm nhận hết khoái lạc của làm tình.



Trương Nhất Phàm không còn cách nào khác, đành phải rút lui, vỗ vỗ cặp mông trắng như tuyết của vợ, đợi khi Đổng Tiểu Phàm quay người lại hắn liền thình lình xâm nhập vào, những âm thanh cổ quái phát ra từ cổ họng Đổng Tiểu Phàm.



- Muốn chết à? Sao toàn tập kích người ta thế? Anh thật là nhàm chán.

Đổng Tiểu Phàm liên tiếp phản kháng, Trương Nhất Phàm nói:

- Phải hành động khi người ta không đề phòng, bất ngờ đánh úp đây chính là đạo dùng binh.



- Lại còn đạo dùng binh nữa cơ đấy, thì ra anh luôn coi em là kẻ thù à. Oan uổng quá.

Đổng Tiểu Phàm mâm mê đôi môi nhỏ xinh:

- Thật không ngờ, chuyện vợ chồng cũng giống như đánh trận vậy, em không chơi nữa.



- Giờ không chơi nữa e rằng không thể thuận theo ý em được. Ngoan ngoãn đầu hàng đi. Giữa nam và nữ vốn là một trận chiến anh tranh tôi cướp, không phải anh chinh phục em thì là em chinh phục anh, luôn là như vậy cho đến khi một bên ngoan ngoãn đầu hàng.



Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn buồn rầu:

- Anh luôn coi em là đối tượng cần chinh phục à? Giờ em hiểu rồi nhé. Có phải đàn ông các anh nhìn thấy gái đẹp đều muốn chinh phục không?





- Cái này chỉ có thể lĩnh hội không thể truyền thụ.

Trương Nhất Phàm cười hì hì. Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm vẫn còn muốn nói tiếp hắn liền gia tăng tốc độ hành động thô lỗ hơn.



Lúc này, Đổng Tiểu Phàm dưới sức công phá mang tính bạo lực của hắn không còn sức lực để nói chuyện nữa. Trong phòng ngoài tiếng va đập vào nhau ra thì là tiếng rên rỉ chịu đựng của Đổng Tiểu Phàm.



Lần này Trương Nhất Phàm phát huy hơn mức bình thường, dày vò đến tầm bốn năm mươi phút vẫn chưa có ý định giao hàng, làm Đổng Tiểu Phàm liên tục cầu xin:

- Không được rồi, không được rồi, em chết đây.



Trương Nhất Phàm lại dồn lực, cố gắng đến mấy chục cái nữa mới chịu thôi.



Khoảnh khắc bộc phát ấy hắn cảm nhận được một khoái cảm mà trước nay chưa hề có. Sau đó hắn giống như một quả bóng cao su hết hơi mềm nhũn trên người Đổng Tiểu Phàm.



Dưới ánh đèn, hai thân thể một trắng một vàng quấn lấy nhau. Trương Nhất Phàm thở hổn hển, mặt Đổng Tiểu Phàm sáng lên, toàn thân nóng bỏng.



Do Trương Nhất Phàm quá nặng, Đổng Tiểu Phàm không chịu nổi sức nặng của hắn, lấy hết sức bình sinh đẩy hắn ra. Lúc Trương Nhất Phàm trở mình khỏi người cô, nòng súng mềm ra, chất dịch cũng theo đó mà tuôn ra giữa hai đùi Đổng Tiểu Phàm.



Đổng Tiểu Phàm ngồi bật dậy, kéo cái khăn trên đầu giường kẹp ở dưới rồi vội vàng chạy vào nhà tắm.



Điều hòa trong phòng khá tốt. Đổng Tiểu Phàm không mặc gì mà cũng không thấy lạnh. Cô kẹp chặt hai chân, điều chỉnh nước nóng ngâm mình trong bồn tắm một lúc.



Đến lúc cô đi ra Trương Nhất Phàm đã ngủ như chết rồi. Không nhúc nhích gì nằm yên tại đó.



Lấy một cái khăn vệ sinh sạch sẽ cho chồng xong, Đổng Tiểu Phàm cũng không mặc áo ngủ vào nữa, cứ nằm yên như thế bên cạnh hắn.



Bị giày vò như vừa rồi làm cô hết cả buồn ngủ. Mở trừng mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu suy nghĩ một vấn đề khác là mình có nên xin nghỉ việc không. Để Trương Nhất Phàm một mình ở đây, ăn uống ngủ nghỉ không ai chăm sóc cả.



Nghe nói môi trường ở thành phố Vĩnh Lâm này không ra sao cả. Áp lực của Trương Nhất Phàm chắc chắn là rất lớn. Bản thân là vợ hắn có nên hy sinh một chút không? Nhưng ông cụ đã lên tiếng trước rồi, không cho phép bất kỳ ai đến thành phố Vĩnh Lâm giúp hắn. Đổng Tiểu Phàm đương nhiên là biết rõ thâm ý của ông cụ.



Một là đánh cho tên không thành thật này một cái, hai là để Trương Nhất Phàm ở đây rèn luyện một chút. Là một Bí thư Thành ủy trẻ tuổi hắn cần phải có nhiều trải nghiệm hơn nữa.



Trong lúc Đổng Tiểu Phàm nghĩ vơ nghĩ vẩn thì Trương Nhất Phàm tỉnh dậy:

- Sao em vẫn chưa ngủ?



Đổng Tiểu Phàm chìa tay vuốt má hắn:


- Không ngủ được, chồng này, em muốn nói với chồng một việc, em nghỉ việc đến đây với anh nhé?



- Anh cũng muốn, nhưng em đừng quên quy định của ông cụ. Nếu để ông biết, thì lại bị mắng cho một trận đấy.

Trương Nhất Phàm giơ tay kéo vợ lại gần, vuốt ve tấm thân trắng như ngọc của cô

- Nếu em có thời gian thì đến đây với anh, như vậy có khi lại hay hơn đấy. Xa cách còn hơn cả tân hôn mà.



- Không được, kiểu tạm thời xa nhau một thời gian như anh em sợ không ổn.

Nói đến việc này, Đổng Tiểu Phàm cảm thấy vừa rồi mặc dù thoải mái nhưng thời gian quá lâu cô không chịu nổi.



Trước kia khi hai người ở Song Giang, hai người suốt ngày ở với nhau cũng không thấy Trương Nhất Phàm mạnh mẽ như vậy. Mỗi lần xa nhau lâu, Trương Nhất Phàm liền giống như uống thêm thần dược vậy, đánh mãi không thôi làm Đổng Tiểu Phàm có phần run sợ.



Trương Nhất Phàm hỏi:

- Giờ em đã có cảm giác bị chinh phục chưa?



Đổng Tiểu Phàm đáp:

- Em chỉ có cảm giác bị đánh bại, nói xem, thế này là sao?



- Không nói nữa, ngủ đây.



Trương Nhất Phàm kéo chăn chuẩn bị ngủ thì điện thoại reo lên.



Là Hà Tiêu Tiêu gọi cho Đổng Tiểu Phàm, Đổng Tiểu Phàm quay người, lưng hướng vào mặt Trương Nhất Phàm, ánh đèn hồng nhạt chiếu rọi thân hình trơn bóng của cô, ánh mắt Trương Nhất Phàm nhìn trừng trừng vào cặp mông đầy đặn phía dưới lưng cô.




Hưng phấn nhất thời hắn liền nhẹ nhàng nhào tới.



Đổng Tiểu Phàm đang nói chuyện điện thoại với Hà Tiêu Tiêu:

- Chị à, có chuyện gì thế?



- Tiểu Phàm, em đi đâu đấy? Chị vừa từ Giang Đông về, có ít đồ cho em.

Giọng Hà Tiêu Tiêu nhỏ nhẹ, nhưng Trương Nhất Phàm nghe rất rõ.



Đổng Tiểu Phàm trả lời:

- Em ở bên ngoài rồi, vài ngày nữa mới về cơ chị à.



Lúc cô vừa nói “chị” thì Trương Nhất Phàm đột nhiên đánh úp từ sau lưng, Đổng Tiểu Phàm á một tiếng, điện thoại rơi xuống, cô quay đầu lại, trừng mắt giận dữ nhìn Trương Nhất Phàm.




- Tiểu Phàm em sao vậy? Không việc gì chứ?

Hà Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô liền hốt hoảng hỏi.



Đổng Tiểu Phàm tát cho hắn một cái rồi mới cầm điện thoại lên:

- Không sao, suýt bị chó chắn thôi chị à.



Hà Tiêu Tiêu không nghe thấy chỉ nói một cách quan tâm:

- Em cẩn thận một chút nhé. Lúc nào về đến nơi gọi cho chị.



Cúp máy xong, Đổng Tiểu Phàm quay người lại liều mạng với Trương Nhất Phàm:

- Anh thật quá thể. Tức chết đi được. Mai em về.



- Đừng náo loạn lên nữa, ngủ đi.

Trương Nhất Phàm vừa hôn vừa nựng cô, cuối cũng cũng dỗ được cô. Hai người nằm trên giường, Đổng Tiểu Phàm hơi lo lắng cho hoàn cảnh của Trương Nhất Phàm ở thành phố Vĩnh Lâm này:

- Hay anh tìm một người giúp việc đi. Một mình anh ở đây dù sao cũng cần có người giặt đồ nấu ăn dọn dẹp vệ sinh chứ.



Đổng Tiểu Phàm nhắc tới việc này Trương Nhất Phàm liền nhớ tới cô Thôi Hồng Anh vừa gặp ở nhà hàng ban tối:

- Văn phòng vốn đã tìm một người giúp việc cho anh rồi, nhưng anh cho người ta nghỉ việc rồi.



- Ồ, người như thế nào?

Đổng Tiểu Phàm hỏi



- Một sinh viên đang học đại học muốn tranh thủ làm thêm ngoài giờ.



Đổng Tiểu Phàm cười cười:

- Chắc là quá xinh, anh không dám thu nhận chứ gì?

Nói xong, cô thở dài:

- Thuộc hạ ngày nay hay nhỉ ai cũng muốn tìm mọi cách tiếp cận với lãnh đạo, kể cả cách lệch lạc. Việc tìm giúp việc cho anh, anh phải để ý đấy nhé không lại trúng kế của người ta. Rất nhiều lãnh đạo chính vì gặp những thủ hạ như bọn họ nên bị giáng chức. Nhưng không có ai chăm sóc anh cũng không ổn, hay là để em tìm người cho?



Trương Nhất Phàm nhìn vẻ mặt cảnh giác của Đổng Tiểu Phàm gật đầu:

- Yên tâm đi, anh đã từng trải qua nhiều việc, biết nặng nhẹ, anh lại không nắm được sao? Không ngờ em có suy nghĩ sâu sắc về trốn quan trường này đến vậy. Ngủ thôi. Việc tìm bảo mẫu sau này hãy nói. Một người đàn ông trưởng thành chẳng lẽ lại chết vì ba cái chuyện này sao?