Trương Nhất Phàm luôn là một người rất bình tĩnh, hắn không giống những người trẻ tuổi hết sức lông bong, ăn chơi trác táng. Và khi Lý Hồng đang uống một cách khoái chí, đột nhiên chui ra một người như vậy, khiến hắn rất khó chịu.
Hắn liếc mắt nhìn đối phương một cái, đối với loại người kiêu ngạo này, không ngờ cười lạnh lùng chống lại, gạt tay của đối phương ra, không xem ai ra gì nâng ly rượu lên, cụng với Lý Hồng một cái uống cạn.
Từ đầu đến cuối trên mặt Lý Hồng đều mang một nụ cười mỉm không thể hiểu nổi, nhưng trong mắt của người mới đến, đây là một nụ cười khinh nhạo. Chỉ thấy cô nâng ly lên, lại một lần nữa rót nửa ly rượu cho Trương Nhất Phàm, động tác nhẹ nhàng rất nữ tính.
Đây cũng là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm nhìn thấy vẻ dịu dàng như vậy của Lý Hồng, khi cô rót rượu, trong mắt mang đầy ý cười. Người mới đến có chút thẹn quá hóa giận, chưa bao giờ mình được cô đối xử như vậy?
Ngoài vài vị trưởng bối, Lý Hồng đối với những người đàn ông luôn với một vẻ mặt, đó chính là lạnh lùng. Thậm chí nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô cũng là một thứ xa xỉ, nhưng tối nay, cô lại có vẻ rất rộng lượng, dịu dàng với người đàn ông trước mặt này, vì thế, một sự tức giận không lý do từ trong lòng nổi lên.
Ở Bắc Kinh, Lý Hồng luôn là một đóa hoa khiến cho người khác không dám chạm đến, lạnh lùng, cách người hàng nghìn dặm. Đến cả Thẩm Kế Văn một thiếu gia nổi tiếng của Bắc Kinh cũng chỉ có thể ngắm cô từ xa.
Người trước mắt này trông có vẻ có cấp bậc cao, phải cao hơn Thẩm Kế Văn. Trương Nhất Phàm cũng biết rằng, người đàn ông dám vì Lý Hồng mà ghen tuông ở trong chốn đông người này, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.
Chỉ tiếc là hôm nay anh thật không may, gặp đúng lúc mình đang tâm trạng mình không tốt, cũng không màng đến nhiều như vậy. Đối phương đến giành, làm hoen ố ly rượu trong tay Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cũng không khách sáo tiện tay tạt ngay vào mặt anh ta.
Phụt ——
Nửa ly rượu Lý Hồng vừa rót cho hắn, đã không chút tiếc rẻ gì tạt ngay vào mặt anh ta. Rượu rơi như mưa, từng giọt từng giọt rơi xuống, đối phương vẫn với khuôn mặt tuấn tú, lập tức nhăn nhó, sự tức giận và khó coi viết ngay trên mặt anh ta.
Lý Hồng nhìn Trương Nhất Phàm với một ánh mắt khâm phục, được lắm, dám tạt rượu vào anh ta!
Trong quán rượu, một vài người quen với anh ta toát mồ hôi, dồn dập nhìn về phía Trương Nhất Phàm, người trẻ tuổi này là ai? Không ngờ dám tạt rượu vào mặt anh ta. Trong ánh mắt thông cảm của họ, có chút trách Trương Nhất Phàm không biết trời cao đất dày là gì.
Người mới đến nắm chặt nắm đấm, nhìn vẻ mặt Lý Hồng không có vẻ gì dịu dàng, cố nén cục tức này trong lòng.
Anh ta không quen biết người trẻ tuổi khoảng ba mươi tuổi đang đứng trước mặt, nhưng trong mắt anh ta, ngay đến loại người như Lý Tông Huy, Thẩm Kế Văn cũng không xem là gì, cái tên khốn kiếp này là ai? Ai mà không cung kính với thiếu gia nổi tiếng cả Bắc Kinh như mình chứ.
Cho dù trong lòng có bất mãn gì cũng không dám để lộ ra mặt. Bởi vì với thân phận anh ta dù ở nơi nào cũng đã có vẻ cao quý trời sinh, tài trí hơn người. Hơn nữa anh ta cũng tự cho rằng, có những thứ từ khi sinh ra đã như vậy, người khác mãi mãi không thể so sánh được.
Nhưng hôm nay đứng trước tên lông mày rậm này, vẻ ưu việt của anh ta đã biến mất không thấy bóng dáng nữa. Anh ta đang muốn ra tay, Lý Hồng lạnh lùng quát một tiếng:
- Tống Hạo Thiên, đừng có quá đáng như vậy!
Lý Hồng biết rằng, nếu như mình không ra mặt ngăn cản, e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn. Với tính tình và cách đối nhân xử thế của Tống Hạo Thiên, chuyện gì cũng có thể làm được. Nếu vì mình mà xảy ra chuyện tranh giành tình nhân này, Lý Hồng thật rất mất mặt.
Tống Hạo Thiên?
Trương Nhất Phàm nghe thấy cái tên này, gần như tỉnh rượu. Sao lại là anh ta? Nghe nói người này rât nổi tiếng ở Bắc Kinh, thậm chí hơn bốn thiếu gia của Bắc Kinh, Trương Nhất Phàm cũng thường nghe thấy, chẳng qua là chưa từng gặp mặt mà thôi.
Nói đến Tống Hạo Thiên này, cũng có mấy phần lai lịch. Anh ta với ưu thế là sinh ra đã có tất cả, nhưng cũng không giống kẻ ăn chơi trác táng. Nhưng anh ta không giống bọn Lý Tông Huy, Phương Tấn Bằng, ở Bắc Kinh tác quai tác quái.
Chỉ là một nhân vật như vậy, ngay đến bốn thiếu gia của Bắc Kinh cũng phải nể mặt anh ta, tiếp đãi long trọng. Ly rượu ban nãy của Trương Nhất Phàm, tạt ngay vào khuôn mặt của anh ta, rượu từ trên khuôn mặt tuấn tú vẫn cứ chảy xuống bộ vest lịch lãm. Chiếc áo sơ mi màu trắng hơn một nữa đã bị nhuộm đỏ.
Khuôn mặt vốn rất đẹp cũng vì vậy mà nhăn nhó rất khó coi, có một cảm giác rất hung dữ không nói được. Tống Hạo Thiên vốn muốn ra tay, Lý Hồng vừa quát một câu, anh ta liền thu lại vẻ tức giận trên khuôn mặt, những gân xanh trên tay vẫn lộ ra rất rõ ràng.
Tống Hạo Thiên tức giận rồi!
Ông chủ của quán rượu kèm theo nụ cười đi đến:
- Tống thiếu gia, ngài ——
Chưa dứt lời, Tống Hạo Thiên thuận tay vung nắm đấm nắm chặt đến ra máu lên, ông chủ của quán rượu lập tức văng ra ngoài mấy mét:
- Cút ——
Cũng không biết câu nói này là anh ta nói với ai, dù sao thì những người gần xa ở đó đều run lên như cầy sấy. Một vài người nhát gan đã lẻn đi ra ngoài rồi.
Vì Bắc Kinh có câu nói nổi tiếng là, nếu muốn sống với Diêm vương, chớ gặp phải Tống Hạo Thiên. Đây cũng không phải nói Tống Hạo Thiên là một người thích gây chuyện, mà là người như anh ta cũng không thể gây được. Bốn thiếu gia của Bắc Kinh cũng vì đắc tội với Tống Hạo Thiên mà bây giờ trở thành ba thiếu gia của Bắc Kinh.
Cái người đắc tội với Tống Hạo Thiên, đã sớm rời khỏi thế gian này. Càng đáng buồn hơn là, gia tộc của họ cũng vì vậy mà từ từ biến mất, đã bị mọi người lãng quên.
Cái tên sống với Diêm vương Tống Hạo Thiên, cũng bắt đầu từ lúc ấy. Tống Hạo Thiên đã kết hôn hai lần, nhưng cả hai lần đều chấm dứt một cách thất bại. Những cô gái từng theo hắn, bà vợ đầu tiên do tai nạn giao thông mà qua đời, bà vợ thứ hai sau khi ly hôn cũng không tái giá.
Không biết từ lúc nào, anh ta đã thích Lý Hồng, nhưng với thân phận và hoàn cảnh của Lý Hồng, anh ta có mạnh mẽ như thế nào, cũng không dám mạnh tay với Lý Hồng. Chỉ có điều ử Bắc Kinh, từ sau khi Tống Họa Thiên nói ra, không còn một người đàn ông nào dám tiếp cận Lý Hồng.
Nói về tuổi tác, anh ta và Trương Nhất Phàm cũng không cách nhau bao nhiêu tuổi, nói về tướng mạo, anh ta còn đẹp trai, phong độ hơn Trương Nhất Phàm, nói về thân phận và địa vị, anh ta lại càng có ưu thế mà không ai có thể so sánh được.
Anh ta rống lên một tiếng, làm rất nhiều người giật mình, từ sớm đã chuồn đi thật xa. Lý Hồng liếc mắt nhìn anh ta, rất không vui nói:
- Thôi gây chuyện ở đây đi, hôm nay tâm trạng của bà đây không tốt.
Tống Hạo Thiên không những không đi, ngược lại ngồi xuống, nhìn Trương Nhất Phàm, tức giận nói:
- Mày được lắm, dám tạt rượu vào mặt ông đây, ông đây từng này tuổi, mày là người đầu tiên.
Anh ta nhìn Lý Hồng nói:
- Cô ấy là người phụ nữ của tao, tao mặc kệ mày là ai, tao khuyên mày nên biết điều, cách xa cô ấy chút, tính nhẫn nại của tao cũng có hạn.
- Haha…
Trương Nhất Phàm đột nhiên bật cười, nhìn anh ta một cách kì lạ, cái người này mặt cũng đủ dày đấy, nói Lý Hồng là người phụ nữ của anh ta. Khi hắn cười lớn, ánh mắt chớp chớp với Lý Hồng, khuôn mặt Lý Hồng lập tức trầm xuống.
- Tống Hạo Thiên, anh đừng nói năng lung tung, coi chừng tôi cũng tạt rượu vào mặt anh đó. Anh biết điều thì cút đi, đừng ở đây làm mất mặt người khác nữa.
- Là sao? Tên này có thể ở đây uống rượu với em, tôi thì không?
Tống Hạo Thiên rút ra một cái khăn tay, lau mặt, tiện tay quăng luôn khăn tay.
Không ngờ Lý Hồng không giữ thể diện cho anh ta, lạnh lùng nói:
- Anh không có tư cách này.
- Haha…
Tống Hạo Thiên cười lớn:
- Trong thiên hạ, nếu như Tống Hạo Thiên tôi không có tư cách, thử hỏi ai có tư cách này chứ?
Khi nói chuyện, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trên khuôn mặt lạnh lùng kèm theo một vẻ sát khí, sắc nhọn chỉ vào Trương Nhất Phàm.
- Tư cách không phải chỉ mình anh nói là có được, nó cũng giống như thể diện vậy, người ta cho anh thì anh mới có, người ta không cho anh thì anh không có.
Trương Nhất Phàm vốn không muốn can dự vào chuyện này, nhưng Tống Hạo Thiên này quá tầm thường.
Trước kia ấn tượng của hắn về Tống Hạo Thiên rất bình thường, không phải tốt, cũng không phải quá xấu, không ngờ hôm nay vì cô Lý Hồng này lại chọc giận anh ta rồi.
Mà Trương Nhất Phàm nhiều năm sống ở tỉnh Tương, chỉ khi đón năm mới mới tình cờ đến Bắc Kinh một lần, vì vậy Tống Hạo Thiên cũng không thể quen biết hắn.
Nghe thấy câu nói lãnh đạm của Trương Nhất Phàm, Tống Hạo Thiên đang suy nghĩ về thân phận của Trương Nhất Phàm, tiểu tử này rốt cuộc là ai? Người bình thường không dám tùy tiện đắc tội như vậy, người dám nói những lời này trước mặt mình, chỉ có hai loại. một loại là nhân vật có thực lực thực sự, còn loại kia là tên ngốc bày đặt ra vẻ.
Nhưng những người có thân phận nổi tiếng ở Bắc Kinh, bình thường Tống Hạo Thiên đều quen biết, mặc dù mình không quen biết đối phương, đối phương cũng phải nghe đến tên của mình mới đúng. Anh ta kết luận Trương Nhất Phàm không phải không có đầu óc.
Tuy có lúc Tống Hạo Thiên rất ngang tang, nhưng cũng không vô duyên vô cớ mà đi xử lý người nào. Hôm nay nhìn thấy bộ dạng của Lý Hồng và Trương Nhất Phàm rất thân mật, hiền hòa, mới khiến anh ta phát ghen, nhất thời nói nhảm. Mà anh ta biểu hiện như vậy, cũng chỉ là muốn Lý Hồng coi trọng, khiến cho Lý Hồng cảm thấy con người của anh ta, có thể vì Lý Hồng, chuyện gì cũng có thể làm được.
Thân phận của Lý Hồng bị phơi bày ở đấy, người có được cấp bậc của công chúa đương triều cũng không quá nhiều, hơn nữa Lý Hồng là một trong những người xinh đẹp đó. Tuy thân phận của Tống Hạo Thiên đặc biệt, cũng không dám lộn xộn trước mặt Lý Hồng.
Nghe nói khi anh ta mất đi lý trí, giống như tên lưu manh đầu đường vậy, cầm lấy chai rượu đánh nhau. Nhưng hôm nay, anh ta cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng, tức giận nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm uống xong rượu trong ly:
- Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi đây.
Lý Hồng cũng đứng lên:
- Tôi cũng đi đây, Tống Hạo Thiên, một mình anh từ từ chơi đi! Còn nữa, sau này không được nói năng lung tung trước mặt người khác, cẩn thận tôi không để anh yên đâu!
Tống Hạo Thiên đứng lên, chặn ngay trước mặt Lý Hồng:
- Nói tôi biết, hắn là ai?
- Hừ, anh không phải người có nhiều tai mắt mánh khóe hay sao? Tôi nói cho anh, Tống Hạo Thiên, làm người phải khiêm tốn, đừng có quá lấy mình ra làm mọi chuyện. Nếu anh thật sự muốn chứng minh mình là đàn ông, thì hãy giống anh ta, từ dưới đi lên, anh dám không?
- Hắn là ai?
- Trương Nhất Phàm!
- Trương Nhất Phàm? Là Trương Nhất Phàm mà Thủ tướng Chu nhắc đến?
Vẻ mặt Tống Hạo Thiên hơi biến sắc.
- Đúng vậy! Vì vậy tôi khuyên anh đừng có lộn xộn!
Lý Hồng lạnh lùng nói.
Cái tên Trương Nhất Phàm này quá vang dội, sự yếu thế của nhà họ Lý và họ Phương đều là kiệt tác của anh ta. Tống Hạo Thiên ở Bắc Kinh sao không biết chứ? Muốn chứng minh mình là đàn ông, phải giống hắn vậy, hắn rất đàn ông sao? Tống Hạo Thiên cười lạnh lùng, nhìn bóng dáng của Lý Hồng, tức giận nói:
- Tôi không tin Trương Nhất Phàm có thể lật đổ cả trời! Lý Hồng ơi Lý Hồng, cô thanh cao cái gì chứ, sớm muộn ông đây cũng chiếm được em!