Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 600: Quyết định của Thẩm lão gia




- Đây là mệnh lệnh!



Lúc Trương Nhất Phàm nghe câu này, Trương Mạnh Phàm và Thẩm Uyển Vân cũng nghe một câu tương tự.



Đây là mệnh lệnh, nhất định phải tuân theo.



Mệnh lệnh của bốn gia tộc lớn giống như mệnh lệnh trong quân đội, nếu cãi lại thì chỉ có nước bị trục xuất khỏi gia tộc. Một khi bị trục xuất khỏi gia tộc thì vĩnh viễn sẽ không thể có lại quyền lực và danh tiếng của gia tộc.



Lão gia của hai nhà vẫn ngồi trong thư phòng của Thẩm lão gia, sắc mặt Thẩm lão gia trông có vẻ không tốt. Ông cụ uống trà liên tục, Trương lão gia ngồi đối diện, trước mặt cũng có một chén trà.



- Ông Thẩm này, bình tĩnh một chút đi. Ông nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm.



Chuyện này liên quan đến thể diện của hai họ. Chuyện giữa Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân đương nhiên khiến nhà họ Thẩm mất mặt, dù sao cũng là do con gái nhà họ Thẩm làm người thứ ba.



Trương lão gia đứng lên:

- Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng cảm thấy rất hổ thẹn. Tôi vừa mới làm theo yêu cầu của anh, đuổi thằng khốn này về Hồ Nam, trong vòng mười năm không được quay lại thủ đô.



- Mặt khác, tôi cũng đưa cả Trương Mạnh Phàm đến, ý anh thế nào?



Thẩm lão gia không nói gì, chỉ hút thuốc liên tục. Trước mắt ông cụ luôn hiện lên hành vi kinh tởm của thằng khốn Trương Nhất Phàm này. Vậy mà mấy năm nay, ông cụ còn bảo Thẩm Hoành Quốc dốc sức ủng hộ công việc của hắn ở thành phố Song Giang.



Không ngờ hắn lại gặm mất thứ đồ ăn tốt nhất trong nhà mình. Theo quan điểm của người nhà họ Thẩm, Thẩm Uyển Vân dù không phải là chính thống, nhưng cô cũng là người con gái ưu tú nhất, xinh đẹp nhất trong nhà họ Thẩm.



Nếu Trương Nhất Phàm chưa kết hôn sinh con đẻ cái, nhà họ Thẩm cũng không để hắn tự tung tự tác, sẽ ép hắn phải cưới, nhưng hắn đã sớm có vợ. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Thẩm lão gia lại thấy trong lòng không được thoải mái.



Nhưng có người bạn già ở đây, ông ta không dám tỏ ra quá mức tuyệt tình, dù sao hai người cũng đã từng là bạn rất thân thiết giữa trốn mưa bom bão đạn. Trải qua bao nhiêu sóng gió như thế, cả đời họ cũng không thể quên được tình cảm đó.



Nếu vì con cháu mà trở mặt với nhau thì có phần hơi quá đáng. Ở cái thời kỳ cách mạng văn hóa đặc thù này, quan hệ của hai người được thử thách và củng cố, cũng đã từng lập lời thề vào sinh ra tử.



- Ông Thẩm này, ông còn nhớ không? Năm đó hai chúng ta cùng tham gia chiến tranh ở Nam, cùng nhau trở về từ cõi chết. Hai chúng ta cùng vào đảng một ngày, cùng kết hôn một ngày.



- Tôi nhớ chứ chưa bao giờ quên cả. Một lần đánh trận ở Lượng sơn, ông đã cứu tôi thoát chết. Cho nên tôi đã từng thề, cho dù về sau ông có bất cứ lỗi làm gì, tôi cũng không truy xét. Nhưng nếu không tiêu diệt cái suy nghĩ này ngay thì sao này sẽ không còn phép tắc gì trong nhà nữa.



- Việc cứu mạng chưa nói tới, chúng ta là bạn già, đã có nhiều năm thân thiết, không thể để con cháu phá hỏng được. Thế này đi! Tôi sẽ bắt thằng Trương Mạnh Phàm tới cầu hôn, đem tiểu Vân về làm dâu trong nhà? Ông thấy thế nào? Nếu bắt Trương Nhất Phàm ly dị, cưới tiểu Vân về, như vậy thật tàn nhẫn.



Có lẽ đây là biện pháp tốt nhất, vừa bảo vệ được quyền lợi của hai nhà, lại bảo toàn thể diện cho nhà họ Thẩm. Chỉ sợ bọn trẻ không đồng ý?



Thẩm lão gia đứng dậy, im lặng suy nghĩ, mấy năm trước có đề cập đến chuyện hai đứa kết hôn, kết quả là một đứa phản đối, một người chạy ra nước ngoài. Vì thế mới có hôn sự của Thấm Kế Văn và Triệu Khả Hình sau này.



Nghĩ đến chuyện này, Thẩm lão gia hung hăng, định mắng một câu:


- Nó đừng có mơ. Cho dù nó có ly hôn với cô bé nhà họ Đổng kia thì tôi cũng không gả Tiểu Vân cho nó. Tên nhóc xấu xa này đã phụ sự kỳ vọng của tôi. Còn hai lão già chúng ta ở đây nó đừng hòng làm chuyện bậy bạ!



Ông ấy đứng dậy, chắp tay sau lưng bước đi thong thả đến bên cửa sổ:

- Đêm qua tôi nghĩ kỹ rồi, sau này sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân của chúng nó, nếu không chúng ta sẽ bị cho là quá độc đoán gia trưởng. Về phần hôn sự của Kế Văn và Khả Hinh, Tổng bí thư đích thân tới uống trà, chúng nó có chết cũng phải làm hôn sự. Nhưng cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại cái thằng nhóc xấu xa Trương Nhất Phàm, anh làm cho nó biến đi thật xa. Nếu để tôi còn nhìn thấy nó nữa, cẩn thận kẻo tôi sẽ trở mặt với ông đấy!



Trương lão gia ngẩng đầu nói:

- Hay là tôi đem nó giao cho ông, tùy ông trừng trị?



Vừa rồi ông cũng nghe Trương Kính Hiên kể lại đầu đuôi sự việc. Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân tuy là do uống rượu có thuốc mà nên, nhưng hai đứa không biết chừng mực, hơn nữa còn để lại hậu quả là sinh ra một đứa con.



Chuyện này là một sự khiêu khích đối với uy quyền hai nhà Trương, Thẩm, đổi lại là mình thì cũng không nuốt nổi cục tức này được. Không ngờ những lời giải thích hiên ngang kia của Thẩm Uyển Vân khiến tâm trạng Thẩm lão gia thay đổi.



Ông ấy cũng không phải loại người hồ đồ, con người là nhân tố hình thành nên gia tộc. Nếu những người này sống mà không thoải mái, như vậy thì kết cấu chính trị được duy trì cũng sẽ không bền vững.



Ai mà không có một thời trai trẻ nông nổi, hai người cũng từng ở cái thời này, đã từng trải qua nhiều sự việc hoang đường. Nhưng hai người này đã làm chuyện sai trái, nhất định phải tìm cách giải quyết. Nếu không thì gia pháp sẽ chỉ là một lời nói suông.



Chỉ có điều tên Trương Nhất Phàm này khiến ông trong lòng ông ta hơi có chút tức giận:

- Hy vọng ông sẽ không hối hận! Tôi sẽ không nương tay từ bi đâu. Phải để cho nó chịu đựng khổ cực, nó thật không xem chúng ta ra gì. Giờ tôi sẽ ra lệnh điều động, đẩy tên nhóc hỗn xược này đi về miền sơn cước, mặc kệ nó sống chết thế nào. Tôi muốn xem, liệu hắn có mấy cái mạng, hừ!



Nhắc tới Trương Nhất Phàm, Thẩm lão gia vẫn còn rất tức giận. Ông cũng không còn cách nào, đã nói ra những lời này thì bản thân Trương Nhất Phàm phải tự xử trí thôi.



Thẩm lão gia nói:

- Ông Trương, tôi không phải phải là nhằm vào ông đâu nhé. Nếu không trừng trị tên nhóc hỗn xược này, tôi không thế nguôi được mối hận trong lòng!



Tại một căn phòng khác trong nhà họ Thẩm, chú hai đang dạy dỗ Trương Mạnh Phàm.



- Đây là quyết định của ông nội, cũng là một mệnh lệnh với cháu. Cháu thực hiện cũng được, không thực hiện cũng được. Dù sao việc này cũng đã được định đoạt rồi.



Trương Mạnh Phàm có chút khó xử:

- Chú, có thể cho con thời gian suy nghĩ một chút được không?



-Không được!

Chú hai kiên quyết từ chối.



Trương Mạnh Phàm không nói gì, trước đây nhà họ Thẩm và nhà họ Trương cùng làm thông gia, người được chọn chính là hắn và Thẩm Uyển Vân. Nhưng sau một hồi thuyết giáo của Thẩm Uyển Vân, Trương Mạnh Phàm chủ động từ bỏ cơ hội kết hôn với cô. Không ngờ ba năm sau, lại quay về con đường cũ. Sớm biết như thế này, trước đây cần gì phải làm vậy? Trương Mạnh Phàm ngẩng đầu:

- Cháu muốn đi thăm Thẩm Uyển Vân.



Chú hai lạnh lùng nói:

-Đi đi!




Trên đường đến phòng Thẩm Uyển Vân, Trương Mạnh Phàm cười đau khổ, chẳng qua những lời bố anh vừa nói vẫn thoang thoảng bên tai anh:

- Cháu là con cháu của nhà họ Trương, nhiều năm không làm việc đàng hoàng, ngay cả ông nội cũng nuông chiều con. Hiện giờ mối quan hệ hai nhà Thẩm Trương đang có vấn đề, cháu là một phần của nhà họ Trương, chẳng lẽ lại không có chút trách nhiệm nào? Đây không chỉ là một yêu cầu, mà còn là mệnh lệnh. Nếu hai lão gia đàm phán thành công, thì cháu nên chuẩn bị tâm lý dần đi!



Trương Mạnh Phàm đi vào phòng Thẩm Uyển Vân, Thẩm Uyển Vân đang ngồi ngẩn người ra đứa bé bị cô bảo mẫu mang đi rồi. Lúc nhìn thấy Trương Mạnh Phàm cô liền đoán được là chuyện gì xảy ra.



-Anh đồng ý rồi à?

Thẩm Uyển Vân hỏi.



Trương Mạnh Phàm đánh giá người phụ nữ đã từng được chọn dành cho mình, sau khi sinh con, người hơi béo ra. Nhưng so với những kẻ son phấn bên ngoài, Thẩm Uyển Vân đương nhiên là mạnh hơn rất nhiều.



Bộ ngực căng tròn của cô khá nổi bật mặc dù đã được che bởi chiếc áo phao dày. Trương Mạnh Phàm không nhìn Thẩm Uyển Vân nữa, cười nhạt nói:


- Cái này người ta gọi là lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt.



Thẩm Uyển Vân cười nhạt nói:

- Thật ra anh là người tốt, ai được gả cho anh, cũng đều rất hạnh phúc.



- Bây giờ có nói thì cũng được gì? Chấp nhận số phận đi! Không lẽ em muốn hai vị lão gia tức chết?

Trương Mạnh Phàm thở dài:

- Không ngờ tôi trốn tới trốn lui, cuối cùng vẫn là bị người ta đặt lên thớt, để cho người ta chặt.



- Đừng ngốc thế, chuyện này là không công bằng với anh. Hơn nữa, cho dù chúng ta có miễn cưỡng ở với nhau, anh cũng sẽ thấy rất khổ sở. Bởi vì tôi mãi mãi là người của anh ấy.



- Bây giờ nói những lời này dường như là vô nghĩa, mấu chốt là làm thế nào để giải quyết vấn đề này. Cái mà nhà họ Thẩm chỉ muốn danh tiếng. Là một trong bốn đại gia tộc, nhà hộ Thẩm tuyệt đối không cho phép những chuyện như thế này xảy ra, vì thế, chúng ta chỉ còn cách chấp nhận số mệnh, còn cách nào khác sao?

Trương Mạnh Phàm mỉm cười:

- Tôi cũng chơi chán rồi, cũng nên kết hôn thôi!



Thẩm Uyển Vân không nói gì, nhìn tuyết rơi nhiều ngoài cửa sổ. Luôn luôn muốn tự mình thoát khỏi cái số mệnh này, cuối cùng thì sao chứ? Bây giờ, cô phải đối mặt với một vấn đề là chấp nhận hay không thôi. Đây đã là cơ hội cuối cùng để cô chuộc lại lỗi lầm.



Trương Mạnh Phàm đứng dậy, đi đến sau lưng Thẩm Uyển Vân:

- Lần này, bọn họ xử phạt anh Hai, chắc chắn sẽ không nhẹ đâu. Chỉ sợ tiền đồ chính trị sau này của anh Hai sẽ bị phá hủy.



- Không! Nếu như vậy thì bọn họ cũng không phải uổng công vô ích để hai chúng ta kết hôn với nhau. Hiện giờ hai nhà Trương, Thẩm rất cần người như anh ấy. Mới ba mươi tuổi đã leo lên đến chức cán bộ cấp Sở, cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Bọn họ làm như vậy, mục đích chính là muốn thu hẹp tầm ảnh hưởng đến mức nhỏ nhất. Trương Mạnh Phàm, anh suy nghĩ kĩ đi, nếu tôi cũng đồng ý, anh có thể chấp nhận kết quả này hay không?



- Có thể chấp nhận hay không, đã không còn là chuyện quan trọng nữa, quan trọng là làm thế nào để sự việc này qua đi. Cô và anh Hai nợ ân tình của tôi, tôi sớm muộn gì cũng đòi lại. Thẩm Uyển Vân, cô nhớ cho kỹ nhé, đây là lần thứ hai rồi!

Trương Mạnh Phàm mỉm cười.



Thẩm Uyển Vân quay đầu lại nhìn gã:

- Anh sai rồi! E rằng lần này, mọi chuyện không còn giống như anh đã tưởng tượng đâu.