- Ba, ba tìm con?
Thẩm Uyển Vân lách mình đi ra, liền nhìn thấy Thẩm Hoành Quốc và Thư An Ảnh đứng ngoài cửa.
Thẩm Hoành Quốc nhìn cô có chút nghi ngờ, nó không ở phòng của mình, chạy đến đây làm gì? Nhưng chỉ là trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nhanh chóng trở về phòng của mình.
- Chị đi xem đứa bé một chút, tôi muốn nói với nó vài câu.
Mặt Thẩm Hoành Quốc nghiêm túc nói với Thư An Ảnh.
Thư An Ảnh có chút không yên tâm lui xuống, từ từ đi vào phòng của Thẩm Uyển Vân. Thẩm Kế Văn nhìn thấy ba đi rồi, lấm la lấm lét chạy ra, vội vàng chuồn về phòng của mình.
- Anh Phàm, ở đây quá nguy hiểm, không được, tôi lập tức phải đưa anh đi, nếu chẳng may bị họ phát hiện sẽ không hay đâu.
- Tiểu Vân đâu? Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ!
- Anh đừng lo cho nó, có tôi rồi!
Thẩm Kế Văn nhìn bên ngoài không có người, vội vàng kéo Trương Nhất Phàm từ trong phòng chạy ra. Vừa lên xe, Thẩm Hoành Quốc vừa từ chỗ ông cụ đi ra, nhìn thấy Thẩm Kế Văn lén lén lút lút, liền hô lên một câu:
- Kế Văn, khuya vậy rồi con còn đi đâu?
- Chú hai, cháu ra ngoài một chút.
Thẩm Kế Văn đứng cạnh cửa xe, chào hỏi Thẩm Hoành Quốc.
Trương Nhất Phàm muốn trốn một lúc, nhưng Thẩm Hoành Quốc đã đi đến, hắn cũng không muốn trốn nữa, đang chuẩn bị ra chào hỏi, Thẩm Hoành Quốc vô tình nhìn hắn một cái, nói với Thẩm Kế Văn:
- Ông nội không vui, cháu có chuyện gì thì nhanh đi nhanh về.
Thẩm Hoành Quốc đi lên lầu hai của anh hai, Thẩm Kế Văn liền vỗ vỗ ngực, thở phào thật dài, lập tức lái xe đưa Trương Nhất Phàm đi.
Xem ra tối nay không được yên bình, nếu như chuyện của Thẩm Uyển Vân không được làm rõ, cả nhà đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ. Thẩm Kế Văn nhìn đồng hồ, sắp mười một giờ rồi. Anh ta nhấn ga, phóng xe như bay.
Trương Nhất Phàm dám khẳng định vừa rồi Thẩm Hoành Quốc đã nhìn thấy mình, khi rời khỏi nhà họ Thẩm, hắn vẫn lo lắng trong lòng, rốt cuộc nhà họ Thẩm sẽ xử lý Thẩm Uyển Vân như thế nào?
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà họ Trương, Thẩm Kế Văn nói:
- Anh xuống xe đi, tôi không vào cùng anh đâu.
Anh ta biết rằng tối nay không hỏi được kết quả, e rằng ông cụ sẽ không buông tha.
Từ nhà họ Trương trở về, Thẩm Kế Văn chạy thẳng lên lầu.
Phòng của Thẩm Uyển Vân không có người, ba và mọi người cũng không ở đó, chỉ có một bảo mẫu đang giữ đứa bé. Anh ta liền hiểu ra, đây là thông điệp cuối cùng ông dành cho Thẩm Uyển Vân.
Hôm nay là ba mươi tết, cách năm mới còn một tiếng nữa.
Tụ tập trong đại sảnh nhà họ Thẩm là tất cả những thế hệ trước có tiếng nói, đời thứ ba thì nhất trí ở yên trong phòng của mình, bất kì người nào cũng không được đến nghe lén. Thẩm Uyển Vân quỳ giữa đại sảnh, chờ đợi sự xử lý của ông cụ.
Tất cả mọi người đều nín thở, nghe kết luận cuối cùng của ông cụ. Vừa rồi ông cụ lên tiếng, cho Thẩm Uyển Vân một cơ hội cuối cùng, nếu như cô vẫn khăng khăng chưa tỉnh ngộ, chỉ còn cách chấp hành gia pháp.
Nhưng Thẩm Uyển Vân vẫn làm thinh, quỳ trên mặt đất chẳng nói câu nói.
Thư An Ảnh thì đứng một bên lặng lẽ lau nước mắt, cũng không dám qua nói đỡ cho con gái. Trong nhà họ Thẩm, một vài anh em chị dâu vốn có chút coi thường Thư An Ảnh, bởi vì bà là một kẻ thứ ba đê tiện. Nếu không phải vợ của Thẩm Hoành Vĩ chết rồi, cũng không đến lượt bà bước vào cửa nhà họ Thẩm.
Bây giờ Thẩm Uyển Vân lại sinh một đứa con riêng, lại càng khiến cho mấy chị em dâu và anh em gái khinh bỉ. Nói lý ra thì là lời châm chọc có mẹ thì tất có con gái như vậy.
Mà Thẩm Uyển Vân chỉ khăng khăng một nguyên tắc, mặc kệ ông cụ xử lý mình như thế nào, cô có chết cũng không thể nói ra cha của đứa bé là ai? Hơn nữa cô cũng đã dự tính chuyện xấu nhất.
Ông cụ tức giận, ném ly trà đắt tiền trong tay xuống đất vỡ tan.
- Từ nay về sau, nhà họ Thẩm không có đứa con cháu đáng khinh như mày, mày đi đi!
Ông cụ bỗng nhiên xoay người, tức giận rời khỏi.
Đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ bốn mươi phút, Thẩm Hoành Vĩ vẻ mặt xanh mét, tại sao mình lại sinh ra đứa con gái như vậy? Dựa vào gia thế và địa vị của mình, không ngờ có người dám xỉ nhục mình.
Thẩm Uyển Vân có chết cũng không nói ra thân phận của đối phương, chỉ sợ vấn đề không đơn giản như vậy. mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng Thẩm Hoành Vĩ lại phát điên, rốt cuộc là tên khốn nào, không ngờ dám bắt nạt con cháu nhà họ Thẩm?
Thẩm Hoành Quốc không nói gì, nhìn Thẩm Uyển Vân đang quỳ dưới đất, trong đầu hiện lên cảnh tượng ban nãy, tại sao Trương Nhất Phàm lại xuất hiện ở nhà họ Thẩm?
Lúc này, ông cụ ra lệnh mấy người kéo Thẩm Uyển Vân ra ngoài, chuẩn bị trục xuất khỏi nhà họ Thẩm. Từ nay về sau, cô không còn là người của nhà họ Thẩm nữa.
Thẩm Uyển Vân thản nhiên đối mặt với kết quả, tất cả sớm đã nằm trong dự tính của cô. Từ khi quyết định mang thai đứa bé này, cô đã chuẩn bị cho việc xấu nhất. Hơn nữa đối với cô, rời khỏi nhà họ Thẩm, cũng không phải là chuyện đau buồn, có lẽ là một sự giải thoát.
Cùng với việc bị họ ép lấy một người mình không thích, chi bằng rời khỏi nhà họ Thẩm, một mình nuôi nấng đứa bé lớn khôn, sau khi cúi lạy liệt tổ liệt tông nhà họ Thẩm mấy cái, lại cúi lạy vài vị trưởng bối một cách cung kính, Thẩm Uyển Vân nói:
- Các vị trưởng bối, hôm nay Thẩm Uyển Vân phạm phải gia quy, tự nguyện chịu phạt. Từ nay về sau, sẽ không thể tận hiếu với các vị trưởng bối nữa.
Thẩm Uyển Vân lại lạy ba lạy, chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía ông cụ rời đi, lại quan sát tất cả mọi người trong nhà, sau đó xoay người rời khỏi.
Bảo mẫu sớm đã chuẩn bị một cái túi, còn có đứa bé đang ngủ say, Thẩm Uyển Vân vừa đi ra đại sảnh, bảo mẫu liền giao lại đứa bé và túi cho cô. Sau khi Thẩm Uyển Vân nhận túi, rất lặng lẽ đi về phía cửa lớn nhà họ Thẩm.
- Tiểu Vân —— Tiểu Vân ——
Thư An Ảnh kêu liên tục hai tiếng, lập tức ngất đi.
Phía sau truyền đến âm thanh ầm ĩ của một vài người, Thẩm Kế Văn đang muốn đuổi theo, Thẩm Hoành Vĩ kêu lên một câu:
- Đứng lại, quay về cho ta!
Thẩm Kế Văn khó xử nói:
- Ba, để con tiễn em nó một đoạn đi! Dù sao nó cũng là em gái con.
- Về phòng của con đi! Không phải chuyện của con!
Thẩm Hoành Vĩ hét lên một tiếng, quay đầu không hề nhìn bóng dáng từ từ biến mất của Thẩm Uyển Vân.
Thẩm Uyển Vân bồng lấy đứa bé, càng ngày càng xa dần, sắp đi đến cửa lớn rồi. chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa này, cô sẽ vĩnh viễn bước ra khỏi nhà họ Thẩm, từ nay về sau không có liên quan gì với nhà họ Thẩm nữa.
Ông cụ vẫn luôn đứng bên cửa sổ của lầu hai, mặt âm trầm nhìn toàn bộ trong nhà. Thư An Ảnh không chịu nổi sự đả kích này chết ngất. Người trong viện ba chân bốn cẳng đưa bà về phòng. Vài người trưởng bối đời thứ hai, giống như hai anh em Thẩm Hoành Quốc, thẩm Hoành Vĩ, hai người chẳng nói câu nào, đầy tâm sự nhìn Thẩm Uyển Vân từng bước từng bước, ôm lấy đứa bé tư từ đi trong gió tuyết.
Tới cửa, Thẩm Uyển Vân dừng lại, một lần nữa lạy về phía này, ôm lấy đứa bé, cắn răng xoay người rời khỏi. Trước cửa, đột nhiên xuất hiện một dáng người:
- Không được —— Tiểu Vân, em không thể rời khỏi nhà họ Thẩm!
Trong gió tuyết, một thanh niên lông mày rậm, đang từ trong xe bước xuống, dáng phong trần chặn lại trước mặt Thẩm Uyển Vân:
- Không được, Tiểu Vân, em không thể rời khỏi nhà họ Thẩm.
Trương Nhất Phàm chặn ở đó:
- Đi, anh đi nói thật với lão gia.
- Nhất Phàm, anh ——
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Thẩm Uyển Vân suýt chút nữa ngất đi. Sao anh ấy lại đến nữa? Bây giờ anh xuất hiện như vậy, đấu tranh với mọi nỗi khổ của mình liền trở nên không còn bất kì ý nghĩa nào.
Người của nhà họ Thẩm nhìn thấy Trương Nhất Phàm, trước tiên là hơi sửng sốt, lập tức có người hiểu ra. Hóa ra là tên thằng nhóc này, chả trách Thẩm Uyển Vân sống chết cũng không chịu nói cha đứa bé là ai. Cái tên khốn kiếp này!
Thẩm Hoành Vĩ trong lòng tức giận mắng một câu.
Thẩm Hoành Quốc nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện lần nữa, trong lòng liền hiểu ra. Chỉ sợ mối quan hệ giữa hắn và Thẩm Uyển Vân đã bắt đầu từ lâu rồi. Thẩm Hoành Quốc nghĩ đến một số chuyện nào đó xảy ra ở tỉnh Tương, đột nhiên hiểu ra tất cả.
Lão gia nhà họ Thẩm đứng bên cửa sổ nhìn thấy tất cả, sắc mặt tái mét, hai mắt như lửa, tên thằng nhóc đáng ghét này! Không ngờ dám làm người nhà họ Thẩm xem người là Tiểu Tam.
Thẩm Uyển Vân vẫn cứ đẩy Trương Nhất Phàm, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn cố ý đi về phía trước, hắn quyết định, bản thân phải nói rõ chuyện này. Chuyện của hai người, không thể để một mình Thẩm Uyển Vân gánh vác được.
Hắn là một người đàn ông, hắn có trách nhiệm.
Thẩm Kế Văn nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuất hiện, tức giận dậm chân, đồ ngốc! Quan hệ của hai nhà, chỉ sợ sẽ rạn nứt từ đây!