Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 594: Anh ta đến rồi




Thẩm Uyển Vân và Thẩm Kế Văn là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng quan hệ của hai người rất kì lạ, bình thường cũng không xưng hô như anh em, hai người đều gọi tên của nhau, vì vậy, Thẩm Kế Văn cũng vậy.



Thẩm Uyển Vân đột nhiên bị cha cho người đến Singapore bắt về, trong lòng Trương Nhất Phàm có chút lo lắng không nguôi. Sau khi vào nhà gặp mặt ông cụ xong, lại chào hỏi mấy người khác nữa, Trương Nhất Phàm liền đi vào một căn phòng nghỉ ngơi.



Đổng Tiểu Phàm thì đang bồng Tiểu Thiên Vũ, nói chuyện cùng với mấy người và bà ngoại. Tiểu Thiên Vũ ở với bà ngoại lâu rồi, ngược lại không thích ở với mẹ lắm. Lúc này đã là tối ba mươi tết, ngoại trừ anh cả Trương Chấn Nam tạm thời có nhiệm vụ nên không về, những người khác đều đã đến đủ.



Ăn cơm tất niên vốn là quy tắc xưa nay của nhà họ Trương, nhưng từng người trong nhà họ Trương đều đảm nhận chức vị quan trọng ở bên ngoài, cho nên bữa cơm tất niên niên này ăn khá muộn.



Sau khi ăn uống xong, trong lòng Trương Nhất Phàm luôn nhớ đến hai mẹ con Thẩm Uyển Vân, tâm trí liền có chút bất an.



Nhìn thời gian, sớm đã qua chín giờ, phía bên Thẩm Kế Văn vẫn chưa có tin tức gì, e rằng cuộc gặp mặt tối hôm nay có lẽ sẽ bị nhỡ mất. Trương Nhất Phàm châm thuốc, đi tới đi lui trong phòng.



Đổng Tiểu Phàm bồng đứa bé đi vào:

- Đừng hút nữa, cả phòng đều là mùi thuốc lá.

Cô đặt Tiểu Thiên Vũ đã ngủ say lên trên giường, mở cửa ra.



Không đợi đến khi khói thuốc trong phòng bay đi, di động của Trương Nhất Phàm đổ chuông, hắn cầm di động ra, nghe máy ngoài hành lang. Sau đó quay về nói với Đổng Tiểu Phàm:

- Anh ra ngoài một chút, hai người ngủ trước đi!



Đổng Tiểu Phàm nhìn hắn một cái, chỉ kéo kéo cổ áo của Trương Nhất Phàm:

- Gió lớn, cẩn thận chút nhé!



Vừa rồi nhìn thấy Thẩm Kế Văn và Trương Nhất Phàm ngồi trong xe nói chuyện một hồi, cô biết rằng chắc chắn có tin tức gì của Thẩm Uyển Vân, nhìn bóng dáng Trương Nhất Phàm rời khỏi, Đổng Tiểu Phàm từ từ đóng cửa lại, về bên giường nhìn Tiểu Thiên Vũ đang ngủ say.



Tiểu Thiên Vũ tròn một tuổi rồi, biết gọi mấy từ đơn giản như ba và mẹ, còn có ông nội, đã đi được mấy bước, phải có người dùng dây kéo ở phía sau.



Là cha mẹ, nhìn thấy con trai ngày một lớn lên, có cảm giác như đạt được thành tựu. Đổng Tiểu Phàm nhìn con trai, từ từ cởi quần áo ra, im lặng nằm bên cạnh Tiểu Thiên Vũ.



Gió Bắc rất lớn, thổi vù vù. Gió lạnh đến thấu xương, làm cho toàn thân run cả lên.



Hơn nữa hôm qua có tuyết rơi, tuyết đọng lại dày đặc, chất thành đống giống như những ngọn núi nhỏ vậy. Trương Nhất Phàm lái xe ra khỏi nhà, vội vàng đi đến địa điểm mà Thẩm Kế Văn nói trong điện thoại.



Từng giây từng phút trôi qua, Trương Nhất Phàm ngồi trong xe hút thuốc, xe của Thẩm Kế Văn vẫn chưa đến, sắp mười giờ rồi. Đang chuẩn bị gọi điện thì di động đổ chuông.





- Anh ở đâu?



- Trên xe.

Trương Nhất Phàm trả lời, Thẩm Kế Văn nói dồn dập:

- Đợi đấy, tôi lập tức đến ngay.



Gác máy chưa tới hai phút, xe của Thẩm Kế Văn vội vàng chạy đến, sau khi anh ta xuống xe, đi vào xe của Trương Nhất Phàm:

- Không được rồi, Thẩm Uyển Vân bị ông cụ trông chừng rất chặt, nó không ra khỏi đại viện nhà họ Thẩm, tôi phải nghĩ cách khác thôi.



Trương Nhất Phàm chau mày, rất lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:

- Vậy cô ấy vẫn khỏe chứ?



Thẩm Kế Văn không trả lời câu hỏi của hắn:

- Bây giờ di động và tất cả phương tiện liên lạc của nó đều đã bị ông cụ cất giữ, ngoại trừ mấy người trong gia đình chúng tôi, nó không thể gặp ai ở ngoài được.

Thẩm Kế Văn nhìn hắn:

- Đứa bé đó rất giống anh, anh chết chắc rồi!



Trương Nhất Phàm sớm đã nghe nói đứa bé rất giống mình, đây cũng là điều mà hắn lo lắng nhất. Nếu như Thẩm lão gia nhìn thấy mình và đứa bé giống nhau quá, có nghi ngờ mình không, điều này rất khó nói.



Thẩm Kế Văn tiếp tục nói:

- Bây giờ cách duy nhất để gặp cô ấy là, khi lão gia không có ở nhà, tôi dẫn anh vào trong, chỉ xem anh có gan không. Tuy nhiên, như vậy rất mạo hiểm, anh sợ không?



Trà trộn vào nhà họ Thẩm thăm Thẩm Uyển Vân, đây rõ ràng là một suy nghĩ rất to gan, nếu bị người khác phát hiện, Trương Nhất Phàm sẽ chết chắc. Trương Nhất Phàm hút liên tục mấy điếu thuốc:

- Đi thôi!



Thẩm Kế Văn nhìn hắn một cái:

- Anh thật sự không sợ chết!

Sau đó anh ta nằm trên ghế ngồi, nhìn đồng hồ.



- Thường thì sau mười giờ rưỡi thì ông cụ sẽ đi ngủ, chúng ta ngồi thêm tí nữa!



Hai người ngồi trong xe, yên lặng đợi chờ từng giây từng phút trôi qua.



Rốt cuộc Trương Nhất Phàm không có cách nào để mình bình tĩnh được, hắn chỉ muốn gặp Thẩm Uyển Vân. Cô vì mình mà chịu khổ, bây giờ trở nên như vậy? Hơn nữa lúc này, hắn vẫn chưa đoán được hậu quả sau khi quan hệ tình cảm giữa mình và Thẩm Uyển Vân bị đưa ra ngoài ánh sáng.



Rốt cuộc sau mười giờ rưỡi, Thẩm Kế Văn nhận được cuộc điện thoại của cơ sở bí mật báo ông cụ đã ngủ rồi.



Một chiếc xe con chậm rãi lái vào đại viện của nhà họ Thẩm, hai cảnh sát vũ trang đứng nghiêm ở đó. Thẩm Kế Văn nhìn trong viện không có người, liền vội vàng dẫn Trương Nhất Phàm đi lên lầu.



Vừa đi vào phòng của mình, Thẩm Hoành Vĩ từ trong phòng đi ra:

- Kế Văn, sao còn đi dạo ở bên ngoài?



- Ba, không có gì, con ngủ ngay đây.

Anh ta đẩy Trương Nhất Phàm vào trong phòng.



Thẩm Hoành Vĩ liếc nhìn con trai một cái:

- Con đến phòng ba một chút.



Thẩm Kế Văn ồ lên một tiếng:

- Con thay quần áo đã.



Nói xong, lập tức đi vào phòng:

- Anh cứ ở đây đợi tôi một chút, bất kì người nào gõ cửa cũng đừng mở. Ba gọi tôi, tôi đi rồi quay về.



Thẩm Kế Văn thay đồ xong đi ra ngoài, đi đến phòng của ba mẹ.



Thẩm Uyển Vân đang bế đứa bé ngồi ở đó, thẩm Kế Văn nhìn về phía cô, đứa bé ngủ say rồi, Thẩm Uyển Vân đứng dậy:

- Ba, mẹ, con về ngủ trước đây!



Thẩm Hoành Vĩ tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành. Thư An Ảnh đứng lên, có chút đau lòng nhìn con gái, liên tục thở dài trong lòng.



Mình và Thẩm Hoành Vĩ chỉ có đứa con gái này, nó lại đi trên con đường giống mình. Lúc ấy bản thân không còn cách nào khác, Thẩm Uyển Vân lại khác, nó có thân phận, có địa vị, sao lại phải làm chuyện ngốc nghếch như vậy?



Người của ông cụ sớm đã tìm ra người Hoa ở Singapore kia, anh ta thừa nhận mình và Thẩm Uyển Vân không có bất kì quan hệ nào, chỉ có điều Thẩm Uyển Vân cho anh ta một số tiền, mượn tên của anh ta để đăng kí, tất cả không liên quan gì đến anh ta!



Đợi sau khi hai mẹ con Thư An Ảnh rời khỏi, Thẩm Hoành Vĩ nói với Thẩm Kế Văn:

- Chuyện của em gái con, nhất định phải tìm cách điều tra rõ ràng, bất kể là ai? Nhà họ Thẩm chúng ta không thể để mất người này.



Thẩm Kế Văn thầm kêu khổ, chỉ đáp lại lia lịa.



Vốn dĩ Thẩm Uyển Vân muốn đến phòng của anh trai, nhưng mẹ lại đi cùng, cô đành phải đi thẳng về phòng mình.



Thư An Ảnh đi theo, nhìn con gái đặt đứa bé lên giường, bà liền đi đến khuyên:

- Tiểu Vân, sao con lại ngốc như vậy? Bây giờ làm cho cả nhà ăn tết cũng không yên. Con là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, không phải con gái nhà bình thường, chi bằng nói thật mọi chuyện với ông nội con đi!



- Mẹ! Mẹ ngủ sớm đi! Con cũng phải ngủ rồi.

Thẩm Uyển Vân không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Từ sau khi ông cụ cho người đến Singapore bắt cô về, ngày nào cô cũng sinh hoạt trong một không gian tra hỏi, nhưng Thẩm Uyển Vân kiên quyết không nhắc đến, cô dùng sự im lặng của mình để đổi lại sự phẫn nộ bất an của nhà họ Thẩm.



Rốt cuộc là tên khốn nào gây ra, không ngờ lại khiến cho con gái nhà họ Thẩm làm chuyện bại hoại thanh danh này. Với thực lực nhà họ Thẩm, muốn hủy một người rất dễ dàng, nhưng Thẩm Uyển Vân sống chết cũng không nói, cố gắng bảo vệ danh dự của đối phương.



Thẩm lão gia sớm đã tức đến phát điên, một mình ngồi trong thư phòng buồn bực.



Thẩm Kế Văn khó khăn lắm mới thoát khỏi sự quấy rầy của ba, đang suy nghĩ làm cách nào thông báo cho em gái, không ngờ lại gặp mẹ kế trong phòng của em gái.



- Mẹ, mẹ ngủ sớm đi! Chuyện của Tiểu Vân con sẽ an ủi em nó.

Thẩm Kế Văn mượn cớ đuổi khéo Thư An Ảnh. Thư An Ảnh nhìn anh ta, gật đầu:

- Con khuyên nó một chút, đừng khiến ông con tức giận nữa.



Đợi Thư An ảnh vừa đi, Thẩm Kế Văn liền đến bên cạnh em gái, nhẹ nhàng nói một câu:

- Anh ta đến rồi! Ở trong phòng anh!



Lòng Thẩm Uyển Vân lập tức như lửa đốt:

- Anh làm cách nào dẫn anh ấy đến!